Vết Sẹo Cũ

Chương 74




Edit: OhHarry

***

【 Trên bụng tôi có một vết sẹo, một vết thương cũ dai dẳng theo năm tháng. Nhưng bây giờ, vết sẹo ấy đã được chữa lành. 】

Đúng như dự đoán, Lạc Thanh Hòa trở thành tân nghị sĩ của thành phố Hương Đàm.

Các phương tiện truyền thông liên tiếp đưa tin, nhìn chung đều rất mong chờ vào sự thể hiện trong tương lai của ngôi sao chính trị mới này.

Tống Tiêu rời Hương Đàm vào ngày có kết quả, chú không nói mình đi đâu mà chỉ bảo rằng sẽ về khi Ninh Hi xuất viện. Trước khi đi, chú để lại một lá thư cho Tống Bách Lao, dặn bao giờ chú đi anh mới được mở ra.

Bức thư thật ra không dài, chỉ cần mười phút là sẽ đọc xong, nhưng Tống Bách Lao đã ở rịt trong phòng làm việc suốt một buổi trưa.

Có những chuyện phải nói thẳng trước mặt nhau, nhưng cũng có những chuyện chỉ có thể gửi vào trang giấy, mượn lời văn để thể hiện tình cảm không thể nói thành lời của kẻ vụng về.

Chắc hẳn khi viết bức thư này, Tống Tiêu đã phải cân nhắc rất kĩ mới có thể gói trọn tâm tình vào từng câu từ trong một phong thư.

Tôi không hỏi nội dung bức thư, Tống Bách Lao cũng không nói, nhưng khi bước ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy lông mày anh giãn ra đôi phần, dường như anh đã suy nghĩ thông suốt, cũng đã buông bỏ được điều gì.

“Anh hơi hối hận……” Tống Bách Lao xoa má tôi, hơi thở của anh quấn quýt bên cổ tôi.

Tôi run rẩy, hé mở hàng mi ướt mồ hôi, hô hấp dồn dập hỏi: “…… Hối hận gì?”

Anh liếm tai tôi rồi thì thầm: “Giờ anh không để lại mùi mình trên người em được nữa.”

Sáng nay anh có lịch tái khám ở bệnh viện, sau khi Lạc Mộng Bạch đưa ra báo cáo chẩn đoán sức khỏe đã bình phục hoàn toàn, tối đến, Tống Bách Lao đã vội vàng kéo thẳng tôi lên giường.

Phải nín nhịn suốt nửa năm, mắt anh đã xanh lét lên vì “đói”, thế nên khi vồ được con mồi, anh lập tức nổi lòng tham, muốn bù lại “tổn thất” trong nửa năm này. Còn mấy tiếng nữa là trời sáng, nhưng anh vẫn không buông tha cho tôi, tinh thần phấn chấn đến độ có thể “chinh chiến” thêm chục hiệp nữa.

Dù không còn pheromone nhưng anh vẫn là Alpha, một Alpha chiếm mọi ưu thế về dáng vóc lẫn thể lực.

Tôi không đánh lại được anh ấy, tay đau, chân đau, mồ hôi túa nhễ nhại, nếu anh còn không mau xong việc, chắc tôi sẽ ngất vì bị mất nước.

Dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, tôi cắn môi rên rỉ, ngón tay bám trên tấm lưng trần trụi của anh siết chặt lại.

“Shh, cục cưng siết anh đau quá.” Vừa nói anh vừa cố ý thổi vào tai tôi.

Tôi quay mặt đi, bắp chân đang đặt trên thắt lưng anh trượt xuống, tôi thả lỏng quai hàm, từ cổ họng phát ra.từng tiếng thở dốc hồng hộc vì mệt.

Tống Bách Lao cúi xuống, anh hôn mút môi tôi, cướp đi lượng oxy ít ỏi của tôi một cách độc đoán.

Sau nụ hôn, tôi choáng váng đến mức không nghĩ ngợi được gì.

“Ninh Úc, vết thương của em lành rồi.”

Tống Bách Lao ngồi dậy rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng lì của tôi.

Vết mổ đẻ lần thứ hai vẫn nằm ở vị trí cũ, che đi vết mổ lần đầu tiên, cũng che đi hình xăm của tôi. Sau khi vết mổ lành lại, mô sẹo mới hình thành và hợp nhất với hình xăm của tôi một cách kỳ diệu — vết sẹo màu hồng nhạt đè lên hình xăm, nhìn giống như vết thương khó lành kia cuối cùng cũng đã đóng vảy.

Tôi nâng bàn tay đẫm mồ hôi của mình lên sờ vết sẹo rồi chạm vào tay Tống Bách Lao.

“Vâng……”

Tôi chẳng còn sức nên chỉ đáp lại được một tiếng, nghe có vẻ mập mờ.

Nhưng lúc này chỉ cần một chút mập mờ thôi cũng thừa sức nhóm lên ngọn lửa có thể đốt cháy cả đồi thảo nguyên trong Tống Bách Lao.

Anh cầm tay tôi dắt xuống dưới.

Tôi sững người, nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi: “Vẫn…… vẫn cứng ư?”

Anh giữ chặt cái eo đang tránh né của tôi, liếm môi nói: “Ai bảo em châm lửa linh tinh.”

Thế anh tịch thu dụng cụ đánh lửa của em đi, em chẳng cần nó nữa đâu.

Trải qua một đêm vận động mạnh, sáng sớm hôm sau, Tống Bách Lao dậy đi làm với tinh thần hứng khởi, còn tôi chỉ biết nằm bẹp trên giường suốt cả ngày trong tình trạng chân tay bủn rủn.

Tôi mơ màng, mở to mắt nhìn anh đang mặc quần áo bên giường. Anh quay lưng về phía tôi, vẫn chưa mặc áo vào, trên tấm lưng cân đối kia xuất hiện thật nhiều vết cào đỏ dọc theo hai bên hình xăm.

Tôi thường xuyên cắt tỉa móng tay để giữ thuận tiện trong việc làm bánh, nhưng mấy ngày nay bận chăm sóc vết mổ nên chưa kịp cắt, tôi không ngờ anh bị mình cào dữ thế này.

Tôi xấu hổ rúc vào trong chăn, khi đang chuẩn bị ngủ tiếp thì Tống Bách Lao bước đến bên giường, “bới” tôi ra khỏi chăn.

“Đồ ngốc này, ngủ nhiều thế vẫn chưa chán hả……”

Anh vén tóc mái tôi rồi hôn lên trán, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Ninh Hi lớn lên từng ngày trong lồng ấp trẻ sơ sinh, Hạ Thịnh cho ra đời loại pin mới có tuổi thọ và dung lượng lớn hơn, Lạc Mộng Bạch triển khai nghiên cứu mới về C20 thông qua huyết thanh chiết xuất từ máu của Ninh Hi, Lương Thu Dương cũng đã hoàn thành buổi concert đêm giao thừa đầu tiên trong đời……

Sang năm mới, có vẻ bùa bình an của Duy Cảnh đạo nhân đã bắt đầu phát huy tác dụng, mọi người và mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Và tôi cũng tìm thấy mục tiêu mới trong cuộc đời mình.

Qua tiết Lập Xuân, Hứa Mỹ Nhân mở cửa khai trương trở lại.

Nhờ Hàn Âm đã PR trước cho tôi trên mạng xã hội, đến hôm khai trương Lương Thu Dương cũng tới tham dự nên Hứa Mỹ Nhân đã thu hút được rất nhiều sự chú ý và trở nên nổi tiếng.

Ban đầu Tống Bách Lao còn mua toàn bộ các trang trên báo để đăng tin khai trương của Hứa Mỹ Nhân, sau khi xuất bản được một tuần, tôi đã nhanh chóng ngăn lại khi biết chuyện.

Cửa hàng bánh này không đủ khả năng nhận thêm vốn đầu tư nữa, tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối đời của thầy, giữ vững sự phát triển của Hứa Mỹ Nhân, chứ không muốn biến Hứa Mỹ Nhân trở thành cửa hàng hot nhất Hương Đàm trên mạng xã hội.

Ngoài tôi ra, trong cửa hàng còn thuê ba thợ làm bánh, chúng tôi làm việc theo ca trong ngày, với nhân viên thu ngân cũng vậy.

Một tháng trước khi công việc bước vào guồng ổn định, tôi không có ngày nào được nghỉ ngơi hẳn hoi, trên đường về nhà ăn cơm, mắt lúc nào cũng díu tịt lại vì buồn ngủ.

Hạ Thịnh cách Hứa Mỹ Nhân không xa nên Tống Bách Lao thường xuyên qua đón tôi, thỉnh thoảng khi anh bận, tôi sẽ đến Hạ Thịnh đợi anh, đi làm mười hôm thì có bảy, tám hôm chúng tôi về nhà cùng nhau.

Một tháng sau, sự tò mò của mọi người qua đi, trước cửa Hứa Mỹ Nhân không còn xuất hiện cảnh tượng đám đông xếp thành hàng dài chen chúc nhau vào mỗi ngày. Mặc dù những loại bánh đắt khách vẫn được bán hết từ rất sớm và các quầy hàng luôn sạch sẽ khi cửa tiệm đóng cửa vào buổi tối, nhưng đây là lượng khách bình thường của một ngày.

Hoạt động quá tải lâu ngày sẽ phát sinh nhiều vấn đề, nếu cứ tiếp tục duy trì ở mức độ này tôi sẽ dễ thở hơn.

Sang tháng năm, thời tiết ấm lên rất nhiều, Ninh Hi có thể xuất viện trong vài ngày ngày tới.

Mấy hôm trước tôi và Tống Bách Lao đến thăm con bé, phát hiện con bé béo lên nhiều so với những đứa trẻ khác, giờ không còn mang dáng vẻ của trẻ bị sinh non nữa.

Ba tháng sau, Hạ Hoài Nam lại gọi cho tôi, cậu ta kể rằng mình và em gái đã ra nước ngoài dưới sự giúp đỡ của Hạ Duy Cảnh, tạm thời cả hai không còn chịu sự kiểm soát của gia đình và rất có khả năng sẽ không về nước nữa, trước khi cúp điện thoại cậu ta còn cảm ơn tôi.

“Sao phải cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn anh vì đã ứng cứu kịp thời.”

Tôi đang thắc mắc không biết cậu ta đã nghe chuyện mình suýt bị Tống Bách Lao cắt tuyến thể chưa thì Hạ Hoài Nam nói tiếp: “Hôm tôi đến bệnh viện tìm anh, tuy nói không ai có thể trốn tránh nhưng trong lòng vẫn lóe lên một tia hy vọng, tôi luôn cảm thấy anh là người có thể thay đổi tất cả.”

“Tôi không muốn trở thành công cụ của Alpha, tôi muốn sống cùng em gái, và kết hôn với người tôi yêu. Vì vậy, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.”

Tôi đến đó không phải để cứu họ, nghe cậu ta cảm ơn một cách nghiêm túc như vậy tôi thấy hơi xấu hổ.

Nhờ cậu ta kể mà tôi mới hay tin mình được Duy Cảnh đạo nhân thêm vào trong gia phả nhà họ Hạ, tôi choáng váng, hôm sau vội vàng mang bánh mình làm lên núi để cảm ơn.

Đạo trưởng vui vẻ nhận quà, lại giảng giải về nguồn gốc của Đạo giáo cho tôi suốt một lúc lâu, sau đó còn muốn xem chỉ tay hộ tôi.

Bói toán thế này phải mất ít nhất một tiếng, tôi vội đứng dậy, xin phép ra về.

“Cháu chợt nhớ chiều nay mình đã đồng ý làm mẫu vẽ cho Mặc Mặc.”

Không đợi Duy Cảnh đạo nhân phản ứng, tôi đã chạy ra ngoài cổng.

Kể từ khi Nguyễn Hoa Hùng rút lui khỏi cuộc bầu cử, tôi không còn chú ý đến tin tức của Chu Ly.

Vì vậy khi nhân viên cửa hàng vào phòng bếp nói có người đang tìm tôi, tôi không ngờ đó là anh ta.

Anh ta đứng dưới gốc cây to bên ngoài cửa hàng, trong tay cầm túi giấy của Hứa Mỹ Nhân, bụng hơi nhô cao. Nếu tôi nhớ không lầm, lẽ ra anh ta đã mang thai được hơn năm tháng.

“Tiểu Úc.” Anh ta nhìn thấy tôi thì cười nhẹ.

Có một điều tôi rất ngưỡng mộ ở Chu Ly, đó chính là nụ cười thiện ý luôn thường trực trên môi anh ta trong bất kể tình huống nào. Dù đối phương có tâm tư khó lường hay ghét cay ghét đắng thế nào, nụ cười của anh ta vẫn thuần khiết và dịu dàng.

Tôi đứng cách anh ta khoảng hai mét: “Anh tới làm gì?”

“Mua bánh ngọt.”

Anh ta đeo vòng trên cổ, đây không phải vòng phòng cắn của Omega mà là một cái “gông” điện tử do tòa án cấp để định vị nhằm ngăn anh ta rời khỏi Hương Đàm trong quá trình điều tra.

“…… Anh không thích ăn những thứ này cơ mà?”

Anh ta lấy ra một chiếc bánh donut từ trong túi giấy: “Anh đang mang thai nên khẩu vị thay đổi. Lúc mày mang thai không thế à?”

Như sợ tôi không tin, anh ta còn cắn một miếng trước mặt tôi, nhai nuốt ngon lành.

“Anh tìm tôi làm gì?” Chắc không phải nói chuyện về nhà đâu.

Anh ta nhìn tôi rồi đột nhiên bước tới, tôi cảnh giác lùi ra sau.

Anh ta sửng sốt, có chút buồn cười: “Anh đến thăm mày thôi mà.” Anh ta giang hai tay, ra vẻ mình vô hại, “Chẳng lẽ mày cho rằng anh đang mang thai nhưng vẫn có thể ám toán mày?”

Những người khác sẽ không như thế, nhưng anh ta thì tôi không chắc.

“Nhìn anh làm gì? Đang nghĩ định trả thù anh như nào ư?”

Chu Ly ném miếng bánh donut vào túi giấy, mút đầu ngón tay rồi nói: “Thắng thua là chuyện thường tình. Thắng một lần không có nghĩa là các người sẽ thắng mãi hết được, lần này anh thua nhưng lần sau thì chưa chưa chắc. Ngay cả khi anh phát động cuộc chiến thêm một lần nữa thì đó sẽ là một cuộc đọ tài chứ không phải ‘trả đũa’.” Anh ta ngoảnh mặt nhìn bầu trời xa xăm, “Có lẽ do mang thai nên dạo này anh hay đa sầu đa cảm, còn thường xuyên nhớ tới bộ dáng mày chạy theo sau và gọi anh là ‘anh trai’ hồi trước. Ninh Úc, nếu mày thật sự là em trai của anh thì tốt biết bao.”

Tôi suýt bật cười: “Thế chắc kiếp trước tôi phải tạo nghiệp dữ lắm.”

Anh ta quay mặt lại, nhìn tôi một cái rồi gật đầu: “Cũng phải.”

Không nghĩ tới anh ta sẽ đồng tình với tôi.

“Xe anh tới rồi.” Anh ta nhìn về hướng đằng sau tôi, một lúc sau, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng ở ven đường.

Anh ta cầm theo túi giấy, vẫy tay với tôi: “Bánh ngon lắm, gặp sau nhé Tiểu Úc.” Nói rồi lên xe.

Cuối cùng tôi vẫn chẳng biết lý do anh ta đến, như thể anh ta thật sự đến để “thăm” tôi.

“Nghĩ gì đấy?”

Tống Bách Lao búng tay vào tai tôi, tôi ngoảnh đầu lại, thấy anh đang cau mày nhìn mình.

Hôm nay Ninh Hi đã được tròn tháng và có thể xuất viện, tôi và Tống Bách Lao lái xe đến bệnh viện Dưỡng Hòa từ sớm.

Dù sinh con đã lâu nhưng được ôm con vào lòng và nâng niu chăm sóc là một cảm giác hoàn toàn khác khi nhìn con qua tấm kính.

Như thể đến lúc này, tôi mới có cảm giác chân thực rằng mình đã sinh con.

“Đang nghĩ xem chút nữa phải ôm con thế nào.”

Anh nghe vậy thì bật cười: “Em nghe mợ Cửu giảng mãi cách bế ẵm rồi còn gì?”

Tôi cũng cười: “Toàn kiến thức lý thuyết chứ em nào có kinh nghiệm thực chiến.”

“Anh thấy con bé cứng cáp lắm, trông không dễ bị thương đâu, em dũng cảm lên đi.”

Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt nghiêm túc của anh, anh ấy nói đùa không phải để làm sôi động bầu không khí, mà dường như trong lời nói ấy còn ẩn chức nỗi hạnh phúc mà hồi nhỏ Tống Mặc chưa mang đến cho anh.

Nếu để anh tự nuôi con, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cằm đột nhiên bị véo, Tống Bách Lao nheo mắt hỏi: “Thái độ gì đấy hả?”

Tuy không soi gương nhưng tôi đoán là “ghét bỏ”.

“Không thái độ gì hết……”

Anh cúi xuống, hơi thở hòa quyện cùng tôi: “Thật không?”

Tôi hé miệng, không nói không rằng ngậm chặt môi anh.

Chúng tôi âu yếm nhau đến tận lúc xe dừng mới thôi.

Tống Bách Lao xuống xe trước rồi xoay người đưa tay ra, ánh mặt trời chiếu xuống anh, hắt thành hàng bóng dài trên mặt đất.

Tôi nhìn bàn tay kia, nắm chặt lấy nó.

Hai chiếc bóng hòa chung lại, những chỗ tiếp xúc kết liền với nhau.

Tôi từng rất thích chơi “Trò tạo bóng”.

Đợi cho Tống Bách Lao say giấc sẽ trêu chọc bóng anh.

Nắng trên sân thượng chiếu chói chang, khi ngủ anh luôn quay lưng về phía mặt trời, bóng đổ trên mặt đất nằm im lìm, chẳng giương nanh múa vuốt như chủ nhân của nó.

Đọc sách xong, tôi sẽ nhìn xuống cái bóng kia rồi dựa người vào nó. Ánh mặt trời hơi chếch đi, hắt chiếc bóng lên cánh tay tôi từng chút một, đến một thời điểm, vị trí của nó sẽ nằm trùng với tôi trông như đang bao lấy vòng tay tôi.

Nếu hôm đó anh khiến tôi khó chịu, tôi sẽ giẫm lên bóng anh để an ủi trái tim mình.

Hồi ấy tôi chưa từng nghĩ mình có thể chạm đến tâm hồn Tống Bách Lao, nên cảm thấy được chơi đùa bóng anh đã tốt lắm rồi.

Ngay cả khi tương lai không còn quan hệ với nhau nữa, anh ấy sẽ không bao giờ biết…… vậy cũng rất tốt.

Đây là một bí mật chỉ thuộc về tôi. Ít nhất tôi đã nghĩ như vậy vào thời điểm đó.

Nhưng quả nhiên, chúng ta vẫn phải sống thật với tình cảm của bản thân.

Hai bàn tay đeo nhẫn đan lại với nhau, tôi nghiêng đầu nhìn anh, vừa vặn thấy vết sẹo mới đằng sau tai anh.

“Tống Bách Lao……”

Anh nghe tôi gọi thì quay mặt sang chờ tôi nói tiếp.

“Tiết lộ cho anh bí mật này nhé.” Tôi ra hiệu bảo anh ghé tai tới.

“Em còn bí mật nào à?” Anh nhướn mày, dừng lại bước chân rồi khom lưng về phía tôi.

Tôi có nhiều bí mật lắm, nhưng có lẽ đây là bí mật cuối cùng.

Tôi khum bàn tay che bên môi, ghé vào tai anh thì thầm ba tiếng.

13/2/2021

—–

Harry: “Em yêu anh” đấy mà:))

Vậy là sắp phải chia tay Ninh Úc và Bách Lao rồi, hẹn gặp lại các bạn trong 10 chương phiên ngoại cuối cùng, sau đó hãy cùng chào đón CP Tịch Tông Hạc và Cố Đường trong “Hôm qua như chết rồi” của Hồi Nam Tước nhé.