Vết Sẹo Cũ

Chương 67




Edit: OhHarry

***

【 Tôi phát hiện được rằng chỉ cần tôi yếu đuối, Tống Bách Lao sẽ càng yếu đuối hơn, nếu tôi tỏ ra mình rụt rè, anh ấy sẽ không tức giận. 】

Chứng cứ của Hàn Âm nhanh chóng phát huy công dụng.

Tác phong làm việc của Lạc Thanh Hòa phải nói là rất “nhanh, tàn nhẫn và chuẩn xác”, ông ta chuyển tất cả các bằng chứng tới thẳng nhà họ Trần, đồng thời bịt được miệng làn sóng phỉ nhổ từ dư luận.

Trần Trăn là người hiền lành trong giới kinh doanh, ông kết bạn cùng rất nhiều người, quan hệ với Lạc Thanh Hòa không tệ, mà quan hệ với Nguyễn Hoa Hùng cũng tốt. Nhưng hiền lành không đồng nghĩa với việc không biết tức giận, nếu chọc ngoáy trúng phải điểm nhạy cảm của họ thì tình bạn dù có lớn đến đâu cũng không thể cứu vãn nổi. Vào ngày thứ ba kể từ lúc Lạc Thanh Hòa cầm ổ cứng đi, tin tức Chu Ly bị cảnh sát triệu tập để hỗ trợ điều tra đã trở thành tiêu đề của mọi tờ báo.

Tôi hỏi Tống Bách Lao tại sao Lạc Thanh Hòa không giao ổ cứng trực tiếp cho cảnh sát.

Tống Bách Lao nói: “Chuyển thẳng cho cánh sát chỉ loại bỏ được đối thủ của mình trong cuộc tranh cử. Còn nếu giao cho Trần Trăn để ông ta tự giải quyết thì sẽ chứng minh được tình bạn tuyệt vời. Hai chủ ý không có sự khác biệt về kết quả, mà chọn cách sau thậm chí còn nhận được một ân huệ miễn phí, cho nên ngại gì không chọn chứ?”

Tôi nghẹn họng, bật ngón cái thốt lên: “Đỉnh thật.”

Quả nhiên thủ đoạn của người bình thường không so sánh được với các chính trị gia.

Tống Bách Lao ném cuốn sách đang đọc sang một bên rồi nằm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đến chỗ anh ấy.

“Sao em không khen anh? Anh cũng đỉnh mà.” Anh đặt cằm lên vai tôi thì thầm, nũng nĩu như một đứa trẻ.

Tôi bật cười: “Vâng…… Đỉnh lắm đỉnh lắm.”

Vì khen không thành tâm nên tôi bị giam chặt trong vòng tay anh ấy, lưng tựa sát vào lồng ngực người phía sau.

“Ninh Úc,” Tống Bách Lao lười biếng nói: “Bây giờ em đã thích anh thêm chút nào chưa?”

Anh ấy ra vẻ mình chỉ đang hỏi một câu vu vơ, giọng điệu nghe thờ ơ lắm làm tôi cũng tưởng anh không quan tâm.

“Có một chút cho anh.” Hai tay ôm eo tôi tự dưng siết chặt lại, tôi nói tiếp, “Nhưng có hai chút cho mợ Cửu.”

Tiếng hít thở bên tai biến mất, một lúc sau, Tống Bách Lao nghiến răng hỏi: “Anh chẳng bằng mợ Cửu ấy hả?”

“Ai bảo anh hỏi em cơ……” Tôi cười cười, âm lượng giảm dần một cách rụt rè.

Tiếng hít thở của Tống Bách Lao nặng nề hơn, lồng ngực của anh phập phồng lên xuống, cuối cùng thấy bực quá nên nhe răng cắn vành tai tôi. Nhưng tôi vừa thấy tai mình đau nhói lên thì anh đã nhả ra.

“Sao anh cắn em?”

Tôi bịt chặt tai mình, đầu ngón tay thấy ươn ướt, không biết do đau hay gì mà vành tai nóng rát cả lên.

Anh ấy ôm tôi từ phía sau, áp môi lên gáy tôi, nói chính xác hơn là áp môi lên vị trí vết cắn.

“Mặc dù anh ghét ký hiệu giữa A và O, nhưng đôi khi anh lại nảy ra mấy suy nghĩ rất dở hơi.”

Tôi đợi Tống Bách Lao nói tiếp nhưng anh chỉ im lặng.

Tôi đành chủ động mở lời: “Suy nghĩ gì?”

Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào gáy tôi, anh mập mờ nói: “Nghĩ…… nếu em là Omega thì tuyệt biết bao.”

Chẳng bất ngờ lắm, nhưng tôi là Beta mà anh đã cắn cổ tôi thành cái dạng này rồi, nếu là Omega, chắc tôi sẽ chẳng trụ nổi qua đêm đầu tiên rồi mất máu cho đến chết mất.

Huống chi……

“Em không muốn làm Omega.”

Nếu tôi được cho thêm một cơ hội để chọn giữa làm Beta, Alpha hay Omega, tôi vẫn sẽ chọn Beta. Kể cả Beta có xa lánh, bị kỳ thị đến mức nào, tôi cũng muốn dùng thân phận Beta để chứng mình cho thế giới thấy — tôi không kém cạnh bất kỳ ai.

“Anh biết.” Tống Bách Lao thở dài, “Nên mới bảo ‘dở hơi’.”

Tôi dựa cả người mình lên anh, nhắm mắt lại rồi thiu thiu vào giấc.

Ánh nắng tinh khổi của mùa đông chiếu qua cửa sổ kính trên cao của thư viện hắt lên hai người chúng tôi, không gian lắng dịu đến mức nghe được cả tiếng thở nhè nhẹ của nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể chung sống với Tống Bách Lao một cách êm đềm thế này.

“Em không tò mò à?”

Thanh âm của Tống Bách Lao vang lên bên tai tôi, tôi nghiêng đầu, không hiểu ý anh lắm.

“Sao thế?”

“Rằng anh có thích em chút nào không.”

Tôi buồn cười: “Ồ, thế anh có thích em không?”

Anh cố tình thổi vào tai tôi: “Thích em một chút, còn thích mợ Cửu hai chút.”

Tên này đang trả đũa đây mà, lòng dạ hẹp hòi quá thể.

Tôi mở mắt ra và hỏi: “Thật ra, em khá tò mò cái ‘một chút’ này của anh bắt đầu từ khi nào, từ hồi cấp ba hay từ lúc anh xem livestream của em?”

Vòng tay ôm tôi cứng đờ lại.

Trông Tống Bách Lao rất sửng sốt: “……. Sao em biết được?”

“Tài khoản Hổ Phách mà Tống Mặc dùng không phải của anh à? Em vô tình phát hiện ra khi giúp thằng bé tìm video.”

Nếu không muốn cho người khác biết thì anh phải giấu thật kỹ vào.

Tống Bách Lao thở dài: “Biết thế lập cho nhóc con tài khoản khác rồi.” Anh chậm rãi nói, “Từ hồi cấp ba đấy. Nhưng dựa theo tính cách của anh, nếu không có tai nạn đó, có lẽ cả đời này anh đã không trêu chọc đến em. Em thuộc loại anh ‘không thể đụng đến’ nên…… Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ không xóa số điện thoại của em, nhưng anh cũng sẽ không chủ động liên hệ.”

“Vì em là Beta à?”

Nhưng đâu phải anh ấy chưa từng ngủ với Beta, đến Alpha anh còn chẳng tha cơ mà.

Tống Bách Lao cười khẽ.

“Bởi vì em là Ninh Úc. Từ trong tiềm thức, anh biết rằng một khi mình chạm vào em, mọi việc sẽ bị chệch hướng.”

Nói như tôi là tai họa của anh không bằng.

Nhưng đúng theo lời Tống Bách Lao, nếu không có tai nạn đó, chắc đến mỗi dịp lễ tết tôi mới gửi được cho anh một, hai tin nhắn, mà những tin nhắn ấy giống hệt tin nhắn chuyển tiếp trong nhóm, ngày thường tuyệt đối cũng không chủ động liên lạc.

Rời khỏi sân thượng của tòa dạy học, rời khỏi Thượng Thiện, chúng tôi không còn là bạn của nhau.

Bụng đột nhiên đau nhói lên khiến tôi không khỏi xuýt xoa.

Tống Bách Lao xoay người tôi lại, quan sát vẻ mặt của tôi.

“Em đau à?”

Tôi đặt tay trên bụng, vừa thở hổn hển vừa trả lời: “Con đá em.”

Không biết đá vào đâu mà đau quá.

Tầm mắt của Tống Bách Lao rơi xuống tay tôi, hai hàng lông mày của anh cau chặt lại: “Mai bố đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra, con không được đá rách túi sinh dục của mẹ đâu đấy.”

Tôi bật cười: “Thế thì chắc chân đứa nhỏ phải khỏe lắm.”

Anh nhìn tôi, ghé môi lại gần rồi hôn lên, bàn tay xoa bụng tôi thật nhẹ nhàng.

“Tiềm thức của anh đúng rồi.” Anh vừa mút mát khóe miệng tôi vừa nói.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Kể từ cuộc cãi vã trên sân thượng vào đêm hôm đó, Tống Tiêu trở nên lơ đễnh suốt mấy ngày liền. Chân chú ấy bây giờ đã tốt hơn, chú không đi dạo vào ban đêm nữa mà bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trên bãi cỏ.

Chú không tìm vào ban ngày mà đợi mọi người ngủ say mới bật đèn pin, lọ mọ dò dẫm trong đêm khuya thanh vắng. Nửa đêm tôi dậy uống nước, thấy bên ngoài có đốm sáng lóe lên còn tưởng trên núi có trộm.

Để ý kỹ hơn, “tên trộm” này đi lại không nhanh nhẹn, chỉ loanh quanh mãi trong vườn cỏ, tôi càng nhìn càng thấy quen, người kia không phải là Tống Tiêu ư.

Tôi đứng bên cửa số nhìn một lúc rồi thở dài thườn thượt.

Chú đã nói với Lạc Thanh Hòa rằng mình muốn chấm dứt tình cảm, không còn bất cứ quan hệ nào với ông ta nữa. Nhưng rõ ràng trong thân tâm, chú đâu muốn vậy? Thật là lừa mình dối người.

Cuối cùng, tôi không rõ chú có tìm được thứ mình cần hay không. Hôm sau thức dậy, mợ Cửu nói chú vẫn còn ngủ, mợ còn ngạc nhiên vì mấy hôm trước chú luôn dậy trước sáu giờ để lên núi chụp ảnh nhưng không hiểu sao hôm nay lại dậy muộn thế.

Chú ấy đã lần từng khóm cỏ tìm suốt đêm trong tiết trời lạnh buốt như vậy thì sao có thể không thấy mệt được?

“Mợ đừng gọi chú ấy, chú ấy đẫy giấc sẽ tự dậy.” Tôi dặn mợ Cửu.

Tống Bách Lao có cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị nên đã đến công ty từ sáng sớm, hôm nay Lý Tuần đi cùng tôi đến viện kiểm tra.

Mọi việc diễn ra tốt đẹp, kết quả không cho thấy túi sinh dục có dấu hiệu bị rách hay vỡ. Vừa lên xe trở về núi Duy Cảnh, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên bồn hoa cách đây không xa. Bà cũng nhìn thấy tôi, tay cầm thuốc hạ xuống, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Tôi do dự hai giây mới nói với Lý Tuần: “Cô đợi tôi mấy phút nhé, tôi có vài lời muốn nói với…… mẹ mình.”

Lý Tuần cũng trông thấy Ninh Thi, cô gật đầu: “Vâng, anh Ninh cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Ninh Thi trông rất hốc hác, có vẻ bà bị sụt mất năm, sáu cân so với hôm tôi gặp trong đám cưới của Chu Ly, lớp trang điểm dày cũng không che dấu được quầng thâm dưới mắt của bà.

Bà ấy luôn xuất hiện với vẻ rạng rỡ và xinh đẹp trước mọi người, dáng vẻ tiều tụy giờ đây làm tôi thấy lạ lẫm.

“Phu nhân, bà làm gì ở đây thế?”

Ninh Thi giật mình, thấy tôi đến thì day đầu lọc xuống bồn hoa để dập thuốc. Sơn móng tay trên ngón tay bà thậm chí còn hơi lem nhem, điều này chưa từng xảy ra trong trí nhớ của tôi.

“Trùng hợp thật.” Bà vuốt lại mái tóc dài hơi rối, “Chu Ly xảy ra chuyện, Vân Sinh kích động quá nên…… đột quỵ, bây giờ ông ấy đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”

Hóa ra Chu Vân Sinh bị bệnh, chẳng trách bà lo lắng như thế. Người đàn ông này bây giờ chính là thượng đế của bà, nếu ông ta ngã xuống, Ninh Thi sẽ mất đi chỗ dựa của mình.

“Nghe nói mày có thai?” Bà nhìn chằm chằm vào bụng dưới của tôi và đột ngột hỏi.

Mùa đông mặc quần áo dày nên không nhìn ra bụng bầu.

“Vâng. Con không ngờ mình vẫn còn cơ hội thứ hai.” Tôi không phủ nhận.

Ninh Thi cười rộ lên: “Chúc mừng.”

Nụ cười của bà thật kỳ lạ, trông vừa vui mừng lại vừa nhẹ nhõm, một suy nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu tôi rồi dần trở nên rõ ràng.

Tôi trợn mắt: “Là mẹ……”

Làm sao bác sĩ có thể tùy tiện để lại túi sinh dục của tôi, nhất định Ninh Thi đã bảo họ làm thế.

Có thể nói, sự tồn tại của Ninh Hi chỉ đơn giản là một phép màu được hội tụ từng chút từng chút một.

Ninh Thi không trả lời tôi mà chỉ cười nói: “Cuối cùng thằng ranh Chu Ly cũng đá phải ván sắt rồi. Từ ngày nó gả vào nhà họ Nguyễn, cuộc sống của chúng mẹ chẳng dễ dàng gì, trái tim nó không hướng về nhà họ Chu, nó muốn nhà họ Chu ngã thật đau. Thằng ranh đó hận chúng mẹ, nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giúp đỡ nhà họ Chu. Mẹ ước nó ngồi tù thêm hai năm nữa.”

Trong mắt Chu Vân Sinh chỉ có lợi ích, Chu Ly đối xử lạnh nhạt với ông ta như cách ông ta đối xử với Chu Ly, nhưng anh ta đang trả thù cho chính mình.

Tôi nói: “Chuyện này không chỉ liên quan đến Chu Ly mà còn liên lụy đến Chu Vân Sinh.”

“Mày nói chiến dịch tranh cử ấy à? Cho thua đi.” Ninh Thi chế nhạo, “Dám coi thường Beta sao, vậy cho lũ bọn họ nếm thử sức mạnh của Beta đi.”

Có vẻ bà phải hứng chịu rất nhiều sự ức hiếp từ nhà họ Nguyễn và Chu Ly, trước đây, bà ấy chưa từng tỏ rõ quan điểm của mình dưới lập trường một Beta thế này.

Tôi không có nhiều chuyện để nói với bà ấy, thấy bà không sao nên tôi không định ở lại lâu nữa.

Khéo sao, điện thoại của bà cũng vừa lúc đổ chuông.

“Tôi biết rồi, tôi lên ngay đây.”

Bà cúp máy, liếc tôi một cái.

Tôi với bà đứng đối diện nhau, chưa cần mở lời, cả hai đã cùng quay lưng rời đi.

1/2/2021