Vết Sẹo Cũ

Chương 62




Edit: OhHarry

***

【 Tính tình của Ninh Hi không thể giống như Tống Bách Lao. 】

Mấy ngày sau, Tống Bách Lao không nói chuyện với tôi cũng không ở lại bệnh viện nữa. Đứng dưới vị trí của hắn, tuy làm vậy là hợp lý vì không thể cứ bỏ bê một tập đoàn lớn mãi được. Nhưng tôi vốn đã quen với việc được hương hoa quế vây quanh, vậy mà giờ đây mùi pheromone ấy lại biến mất, trong lòng bỗng thấy thật khó nói, chẳng rõ ràng nhưng xác thực thấy…… không thoải mái.

Rõ ràng người nên tức giận là tôi chứ không phải cái tên sáng nắng chiều mưa giữa trưa giông tố kia.

Ngày xuất viện, mợ Cửu đến đón tôi, còn Lạc Mộng Bạch đích thân tiễn tôi ra xe.

“C20 trong cơ thể em bị áp chế rất tốt, chị tin nó sẽ sớm trở về trạng thái ngủ đông.” Mái tóc dài của cô ấy được cột cao, để phô ra vầng trán đầy đặn khiến khí chất càng thêm ưu tú, “Đây quả thật là kỳ tích.”

Tôi giữ cửa xe, cười nói: “Em hy vọng nó sẽ hữu ích cho nghiên cứu của chị.”

“Rất hữu ích. Nói không chừng đây chính là món quà của Chúa, Chúa đã sai đứa trẻ này xuống giúp chúng ta thoát khỏi sự trói buộc của C20, có thể là năm, sáu năm hoặc có thể mười năm, hai mươi năm. Nhưng con người sẽ không nhượng bộ, cúng ta nhất định sẽ tìm ra cách để giành thắng lợi trong trận chiến này.”

Mọi ngôn từ của cô đều chất chứa niềm “hy vọng”, tôi càng nghe càng thấy phấn khởi, như thể chuyện đánh bại được C20 đã nằm trong tầm tay.

Về đến núi Duy Cảnh, ngồi nghỉ chưa được bao lâu thì Lương Thu Dương đã gọi điện đến bảo rằng cậu ấy sắp tới thăm rồi gửi đồ luôn cho tôi.

Cậu ấy tỏ ra rất bí mật và kiên quyết từ chối cho tôi biết mình đã chuẩn bị bất ngờ gì, bởi vậy tôi chỉ có thể tự đoán mò, thậm chí còn nghĩ đến phương án cậu đến để gửi thiệp mời đám cưới cho tôi.

Sau một tiếng, cuối cùng cậu cũng đến, trên tay còn ôm một chiếc hộp lớn, mà đúng lúc mẻ bánh muffin tôi làm cũng vừa mới ra lò.

Tôi vừa thổi tay cho bớt nóng vừa xếp bánh vào đĩa rồi bưng cho Tống Mặc đã đợi từ lâu.

“Con ăn cẩn thận nhé, khéo bị bỏng đấy.”

Tống Mặc ngoan ngoãn gật đầu rồi cầm bánh muffin lên một cách cẩn thận, trông thấy Lương Thu Dương thì gọi “anh ơi”, sau đó ngồi xuống sô pha vừa ăn bánh vừa xem video.

“Nặng quá.” Lương Thu Dương đặt cái hộp lớn lên bàn, xoa tay bảo: “Biết thế gửi qua bưu điện cho cậu.”

Tôi nhấc nắp thùng giấy, nhìn vào thì thấy bên trong đựng đầy các phong bì thư.

“Gì thế này?” Tôi thử mở một phong thư, cầm ra tấm thiệp màu hồng dễ thương có vẽ hình những đám mây trắng và cầu vồng, bên dưới ghi “Chúc anh sớm ngày bình phục, về sau đi xem concert của Dương Dương với chúng em nhé.”

“Tôi nhờ fan viết lời chúc cho cậu.” Lương Thu Dương nhe răng cười toe toét, “Quản lý của tôi bảo đây là ‘nguyện lực’ đấy, nếu càng có nhiều người cầu nguyện thì điều ước sẽ càng dễ dàng được thần linh nghe thấy. Dưới bài viết của tôi có mấy chục nghìn bình luận cầu trời phụ hộ cho cậu, các vị thần linh nhất định sẽ nghe thấy thôi. Cậu sẽ ổn và đứa trẻ được sinh ra cũng sẽ khỏe mạnh.”

(*) Trong Phật giáo, “nguyện lực” là năng lực của ý chí tiếp sức cho tư tác hoàn thành tâm nguyện.

Ông tướng này bình thường trông có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng thỉnh thoảng sẽ làm một, hai việc khiến người ta thấy xúc động, giống như năm đó “bèo nước gặp nhau” rồi trả tiền xăm hộ tôi, giờ thì lại vận động các fan cầu nguyện cho tôi.

Cậu vỗ vỗ chồng thư trong hộp, ngậm ngùi: “Mấy việc khác tôi không làm được, cũng không biết chút tâm ý này có hiệu nghiệm hay không. Cả ông nội và mẹ tôi đều đã qua đời vì C20, miễn là có thể, tôi không mong cậu xảy ra chuyện gì.”

Lương Thu Dương của hôm nay hệt như một chàng hoàng tử mau nước mắt, thấy cậu khóc dữ quá, tôi đành quay sang ôm lấy cậu ấy, vỗ vỗ lưng dỗ dành.

“Yên tâm, tôi sống dai lắm, sẽ không bị sao đâu mà.” Tôi chớp mắt cho bớt cay rồi đưa bánh muffin để ở bàn cho cậu: “Vừa nướng xong đây, ăn không?”

Chúng tôi nhanh chóng kết thúc chủ đề đau buồn này và bắt đầu tám chuyện trời Nam đất Bắc.

Lương Thu Dương dựa vào bàn nấu ăn, vừa xé cup giấy đựng bánh muffin vừa nói: “Ổ Thiến thông báo sẽ dừng mọi hoạt động diễn xuất để vừa nghỉ ngơi vừa điều chỉnh bản thân, bao giờ trạng thái tâm lý tốt hơn sẽ quay trở lại. Lý do thoái thác này cùng lắm chỉ đánh lừa được quần chúng, chứ mọi người trong giới đều biết cô ấy chịu tổn thương quá nặng nề, không thể làm việc bình thường được, phải ra nước ngoài giải sầu.”

Tôi vừa xếp lần lượt bát, phới, spatula vào máy rửa bát vừa thầm chửi Chu Ly tạo nghiệt.

Tính ra đã qua nhiều ngày kể từ khi Nguyễn Lăng Hòa nhận được tài liệu của Tống Bách Lao, không biết hắn ta có tức điên lên không. Nhưng ngay cả khi đã biết bộ mặt thật của Chu Ly, hắn ta và Ổ Thiến cũng chẳng thể quay về bên nhau, giống như Tống Tiêu và Lạc Thanh Hòa vậy, hữu duyên nhưng vô phận. Mỗi tháng hắn ta đều phải trải qua thời kỳ động dục với Chu Ly vì đã ký hiệu, nghĩ đến thôi cũng thấy khổ.

“Mà này, Tống Bách Lao đâu?”

Tôi lau bếp xong, rũ mắt trả lời: “Không biết, mấy ngày rồi không gặp.”

Lương Thu Dương trầm ngâm một lát rồi nghiêm mặt hỏi tôi: “Tiểu Úc, thật ra tôi đã muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi. Có phải cậu không thể quên đi người đã từng làm tổn thương mình năm ấy đúng không?”

Người đã làm tổn thương tôi năm ấy?

Tôi mù mờ, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu liếc bụng tôi, trầm giọng nói: “Người làm cậu…… bảy năm trước.”

Phải mất mấy giây sau tôi mới vỡ lẽ, chợt nhận ra mình quên giải thích với cậu.

Tôi lau đi lau lại chỗ bếp vốn đã rất sạch sẽ, không dám nhìn Lương Thu Dương: “Kỳ thực…… Kỳ thực, Tống Bách Lao chính là người kia.”

Qua hơn một phút, tôi vẫn chưa nghe thấy Lương Thu Dương lên tiếng.

Tôi lo lắng nhìn về phía đối diện, thấy cậu đang há hốc mồm, nhíu mày trừng tôi không chớp mắt, dáng vẻ trông vừa khiếp đảm lại bực tức.

Tôi mỉm cười lấy lòng cậu: “Xin lỗi……”

Cậu ấy giống như một quả bóng được bơm căng đến cực hạn và sắp nổ tung, nhưng vì câu “Xin lỗi” của tôi mà từ từ xì hơi, trở lại trạng thái an toàn.

“Thảo nào.” Cậu thở dài như đã ngộ ra điều trước đây bản thân thấy băn khoăn, “Lúc đó trông cậu có vẻ rất hạnh phúc, nhưng cũng không phải vui vẻ hoàn toàn, chỉ là…… rất phức tạp, một chút mong đợi, một chút hạnh phúc, và cả một chút sợ hãi. Hóa ra từ bảy năm trước hai người đã có vướng mắc với nhau, thậm chí còn có con chung.”

Tôi không nhớ ra “Lúc đó” mà cậu nói là lúc nào.

Lương Thu Dương thấy thế thì khịt mũi, bắt chước diễn lại ngay trước mặt tôi.

Cậu cụp mắt, khóe môi khẽ cong, tỏ ra rất dịu dàng: “Nếu có một nơi để tôi tạm dừng chân nghỉ ngơi, tôi thật sự muốn đi.”

Nhớ rồi, tôi đã nói thế với cậu khi thông báo sẽ kết hôn với Tống Bách Lao…… Nhưng biểu cảm của tôi lúc đó cũng thế này à?

Như Lương Thu Dương nói, mong đợi, lo âu, và hơn hết là vui vẻ, trông rất hạnh phúc.

Tôi buồn cười: “Tôi đâu như thế.”

“Cậu có.” Sau đó cậu diễn lại thêm một lần nữa, lần này thậm chí còn cường điệu hơn với vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ.

Tôi thấy cậu không nên theo nghề hát mà nên theo nghiệp diễn xuất thì hơn, biết đâu tranh được giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Lịch trình của Lương Thu Dương dày đặc, mới đến chơi nửa tiếng đã bị người quản lý giục đi.

Tôi đưa cậu ra cửa rồi trở vào nhà, Tống Mặc cầm máy tính bảng chạy tới đưa cho tôi, nói rằng muốn xem video của tôi nhưng không tìm được.

Tôi nhìn thử, nhận ra ứng dụng vừa cập nhật phiên bản mới, vì giao diện bị thay đổi nên cậu bé không tìm thấy mục “Lưu video”.

Tôi ngồi xuống sô pha rồi chạm vuốt màn hình, đang mò mẫm cách sử dụng phiên bản mới của Hổ Phách thì vô tình chạm mở mục “Bình luận”.

Tôi vốn định bấm quay về, nhưng khi trông thấy bình luận từ tài khoản này, tôi chợt sững sờ, ngón tay thoáng ngưng lại giữa không trung.

【 Nhìn đã biết ngọt rồi. 】

【 Tên thật của cậu là Ninh Úc hả? 】

【 Đừng mở đồ hộp như thế chứ. 】

【 Tôi bảo rồi cơ mà? Đi cầm máu nhanh lên! 】

Đây rõ ràng không phải giọng điệu của Tống Mặc, tôi vô thức trượt xuống và thấy nhiều bình luận hơn.

【 Bánh muffin cậu làm lúc nào cũng bị ngọt quá. 】

【 Block nó đi. Cậu không thấy nó đang trêu ngươi cậu à? Hay cậu thích thế? 】

【 Cậu thật vô dụng. 】

Những lời bình luận đôi lúc cực kỳ bắt bẻ, đôi lúc lại rất kiêu ngạo khiến người đọc dễ nhầm tưởng thành anti-fan khi xen lẫn với đám đông.

Chưa tới mức 100% nhưng tôi có thể chắc chắc đến 90% rằng người này là Tống Bách Lao.

Tôi phát hiện hắn để lai bình luận ở hầu hết các video livestream của mình, cho đến…… ba tháng trước khi chúng tôi gặp lại nhau, hành vi này đột nhiên biến mất.

【 Phải kết thúc thôi. 】

Đây là tài khoản và bình luận cuối cùng của hắn.

Tôi nhẩm tính thời gian, tình cờ là chuyện này xảy ra vào lúc hắn và nhà họ Chu đang bàn bạc chuyện cưới xin, không lâu sau đó, Thường Tinh Trạch tham gia Hổ Phách, tôi dính vào nghi án sao chép, Chu Ly gài bẫy Nguyễn Lăng Hòa để bị đánh dấu, kế tiếp là đối tượng kết hôn của Tống Bách Lao được tôi thay thế.

Tôi tìm được mưu Lưu video cho Tống Mặc, video được phát đang dừng ở cảnh tôi khuấy whipping cream để làm bánh crepe trà xanh ngàn lớp trong khi không để lộ mặt.

Chức năng mới sau bản cập nhật của Hổ Phách cho phép người dùng có thể đăng bình luận riêng tư của bản thân tại video được lưu về.

Tôi thử nhấn nút hiển thị chức năng, video vừa chạy, các bình luận đã liên tục nhảy ra trên màn hình.

Thế rồi tôi xem lại video livestream của mình với Tống Mặc suốt cả buổi chiều, không phải thích thú say sưa lắm, nhưng cũng có cảm xúc riêng.

Thì…… chỉ thấy hơi kỳ lạ.

Tôi cứ tưởng lần gặp lại đầu tiên giữa mình và hắn là bảy năm sau, nhưng hóa ra không phải.

Nếu hôm nay không tình cờ phát hiện ra những bình luận này, có lẽ tôi sẽ chẳng hay biết gì cho đến hết đời.

Mãi đến chín giờ Tống Bách Lao mới về. Tống Mặc chơi cá ngựa với tôi mãi từ lúc ăn cơm tối xong đến giờ, vừa trông thấy bố về đã chào to một tiếng rồi dụi mắt kêu buồn ngủ.

Tôi nhờ mợ Cửu bế cậu bé về phòng, liếc mắt về phía Tống Bách Lao đi lên tầng mà không nói không rằng một câu.

Nhìn theo bóng lưng Tống Bách Lao, tôi phát hiện sau gáy hắn lộ ra một đoạn vải trắng trông như mảnh gạc.

Mấy hôm trước đâu có thấy nó.

Tôi vội vã chạy lên theo, khi mở cửa ra, hắn đứng quay lưng về phía tôi trong ánh đèn mờ ảo và đang tháo cúc ở cổ tay áo, áo khoác cởi ra vứt trên giường.

Không bị áo khoác chắn nên tôi có thể nhìn rõ miếng vải trắng sau cổ hắn hơn, quả nhiên là gạc.

“Lưng anh sao vậy?”

Cử động của Tống Bách Lao thoáng ngừng lại, quay nửa mặt lại nhìn tôi, khuôn mặt đeo thiết bị chống cắn trông có chút thờ ơ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Ý em là cái này à?” Hắn đặt lòng bàn tay lên mảnh gạc, “Thật ra không có gì đâu……”

Vừa nói hắn vừa lần lượt tháo từng chiếc cúc áo sơ mi rồi cởi áo xuống đến khuỷu tay để lộ ra cơ bắp săn chắc và tấm lưng rộng.

Tôi chỉ thấy miếng gạc trắng băng kín hết phần sống lưng từ trên gáy, dường như còn kéo dài xuống tận dưới thắt lưng.

“Chỉ đi, làm một hình xăm nhỏ……” Hắn thì thầm, với tay ra sau lưng kéo miếng gạc xuống một cách thô bạo.

Trên tấm lưng màu lúa mì, hai dòng chữ Phạn được xăm dọc theo sống lưng, chỗ da xung quanh vẫn còn sưng đỏ, rõ ràng mới xăm cách đây không lâu.

Tôi há miệng nhưng chẳng biết nên nói gì cho phải, không ngờ được đến việc hắn biến mất suốt hai ngày này là để đi xăm.

“Đây……”

Tôi nhìn kịp nhìn thấy dòng chữ Phạn kéo dài đến đốt sống cùng, còn chưa nhìn kỹ hơn hắn đã quay người lại.

“Đây là đại sám hối văn. Lời ‘sám pháp’ của tôi.” Hắn mặc lại áo lên người, trả lời như chưa có chuyện gì xảy ra.

19/1/2021