Vết Sẹo Cũ

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OhHarry

***

【 Mưa liên tục mấy ngày liền khiến vết thương của tôi rất đau. 】

Tống Bách Lao lên núi chỉ để điều trị vết thương, tới khi vết thương lành rồi thì rời đi luôn. Tôi và hắn trở lại tình trạng cứng nhắc không gặp mặt như trước kia.

Nói trắng ra là chiến tranh lạnh.

“Lâu rồi không gặp.” Tôi vẫy tay với camera, thấy số lượng người xem ngày càng tăng lên thì lo lắng nhìn sang chỗ khác, “Xin lỗi vì đã ngừng livestream lâu như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ stream liên tục 72 tiếng trong ba ngày. Tôi, tôi biết vẫn có rất nhiều người còn hiểu lầm và không tin tôi có thực lực thật sự. Nhưng không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho mọi người.”

Lấy fondant và kem bơ đã chuẩn bị trước trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu tạo hình cho những bộ phận nhỏ như cá tôm, mái cong đấu củng, san hô đỏ và con trai ngậm ngọc.

(*) Fondant: hỗn hợp kẹo mềm dẻo làm từ đường bột để trang trí hoặc tạo hình cho bánh kem, bánh ngọt.

chapter content



(*) Đấu củng là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên nhau chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất.

chapter content



Sau khi livestream liên tục tám tiếng, tôi xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, dừng lại uống nước và nghỉ ngơi mười phút.

【 Úc Úc anh đẹp trai quá, em follow anh từ trước rồi anh còn nhớ không? 】

Tôi đọc lướt các bình luận đang chạy trên màn hình rồi chọn vài câu để trả lời.

“Nhứ chứ, hồi đó phòng livestream chỉ có ba mươi mấy người xem, tên mỗi người anh đều nhớ.”

Có một số thứ đúng là phải bị ép, nếu không sẽ không biết tiềm năng của bản thân đến đâu. Chỉ trong tám tiếng ngắn ngủi, tôi đã bắt đầu quen với việc để lộ mặt trên livestream, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.

Chỉ cần tập trung vào những cái mình yêu thích thì dường như những thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.

“Đúng là fondant và kem bơ không ngon lắm thật vì bị ngọt quá. Hương vị và tạo hình không trọn vẹn cả hai là một điều đáng tiếc.”

“Nhãn hiệu màu thực phẩm ấy hả? Thật ra chỉ cần ba màu đỏ, vàng, xanh dương là pha được màu đẹp rồi, nếu không được thì đề cử cho mọi người hiệu này….” Tôi cầm cái chai nhỏ màu xanh lam lên, đưa lòng bàn tay ra sau để camera lấy nét, “Mọi người nhìn rõ không? Là hãng này, pha đẹp lắm.”

“Nói chung là muốn làm bánh ngon thì phải luyện nhiều.”

Phòng livestream đã vượt hơn năm nghìn người xem, đây là thành tích tốt nhất tôi đạt được kể từ khi bắt đầu livestream. Nhưng tôi biết hầu hết mọi người vào xem chỉ để hóng chuyện, có vài người còn tới chửi bới.

Tuy nhiên, do lượng người xem nhiều nên những bình luận chọc ngoáy này bị lướt qua rất nhanh.

【 Tinh Trạch đã tha thứ cho mày rồi mà mày còn kiện người ta ra tòa, đúng là cái loại vừa ăn cắp vừa la làng. Mày ăn gì mà sống dơ thế. 】 Chẳng hạn như thế này.

【 Kỹ thuật thua con gà, Tinh Trạch bỏ xa mày mười con phố! 】Hoặc như này.

【 Gả cho đại gia rồi thì nịnh bợ chiều chồng vào, chứ đừng có để anh ta cặp bồ cặp bịch với mấy minh tinh khác, ngồi nhà dạy con cho chồng không được chắc? 】Còn có như này.

Đến 11 giờ đêm, tôi nói lời chúc ngủ ngon với khán giả phía sau màn hình rồi đi ngủ nhưng vẫn để camera bật. Lần stream này sẽ kèo dài cho tới khi tác phẩm hoàn thành mới thôi.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Chín giờ sáng hôm sau lại tiếp tục đợt livestream 12 tiếng từ sớm đến tối, tôi bắt tay vào chế tác bộ phận chính tinh vi và quan trọng nhất.

Khi khối đường màu trắng sữa dần dần thành hình dưới mỗi đường gọt bằng dao khắc, trên màn hình đã có người đoán ra vật trong tay tôi là gì.

【 Đây là một con rồng, sừng rồng, miệng rồng, cả hàm răng nữa này, tôi đoán đúng không, mau khen tôi đi! 】

Tôi cười nói: “Đúng rồi, là rồng. Mọi người chắc biết chuyện Tôn Ngộ Không đoạt lấy Định Hải Thần Châm chứ?”

Một con khỉ nhỏ ngang tàng lật tung Đông Hải, quậy phá Địa phủ, đại náo Thiên cung, dám tự xưng là “Tề Thiên Đại Thánh” lớn ngang ông trời. Tuy không biết tự lượng sức mình nhưng khiến người ta phấn kích biết mấy.

Thế giới này vốn có rất nhiều “Tôn Ngộ Không” muốn phá vỡ quy tắc và lật đổ giai cấp. Tôi từng là một trong số họ, mơ tưởng nhận được sự tôn trọng bằng chính nỗ lực của bản thân. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, đến “Bật Mã Ôn” còn chẳng làm nổi.

“Lúc ấy tôi thiết kế tác phẩm này chủ yếu vì bản thân là Beta, mà trong các cuộc thi thiết kế…. nói một cách khó nghe thì Beta phải chịu sự kỳ thị.” Tôi vừa tiếp tục điêu khắc các chi tiết, vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện thiết kế “Long Cung”, đồng thời giải thích nguồn gốc ý tưởng của mình, “Coi như tôi không biết lượng sức mình. Hồi ấy đúng là tôi tự cho suy nghĩ của mình giống với Tề Thiên Đại Thánh, muốn náo loạn cuộc thi quốc tế để những giám khảo tự cao tự đại kia biết rằng Beta cũng có óc sáng tạo không thua kém gì Omega.”

Tôi đã từng có dũng khí quyết chí tiến lên, nhưng đáng tiếc bị Hướng Bình và Thường Tinh Trạch liên hợp giáng một đòn “Như Lai Thần Chưởng” làm chẳng ngóc đầu lên nổi. Điều may mắn duy nhất là tôi không thảm thương đến nỗi bị đè bẹp suốt năm trăm năm.

Tạo ra một chiếc bánh ngọt có vẻ ngoài tinh xảo trong khi chỉ có một mình yêu cầu phải có một thể lực cao, sau khi kết thúc livestream, tôi đấm đấm eo trở về phòng, mệt đến mức ngả đầu lên gối là ngủ được luôn, sáng hôm sau đồng hồ báo thức reo tí thì không dậy nổi.

Khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để xuất hiện trước ống kính, tôi phát hiện ra lượng người xem trong ngày đã đạt tới thành tích năm chữ số mà trước nay chưa từng có. Vả lại khu bình luận còn lướt rất nhanh, như thể có chuyện gì đó xảy ra khiến họ thảo luận sôi nổi trước khi tôi đến.

“Chào buổi sáng mọi người. Hôm nay chúng ta sẽ ráp các bộ phận lại với nhau, sau đó bổ sung thêm chi tiết, cũng là tô vẽ lại cho tỉ mỉ….” Tôi chợt thấy bình luận khen coi tôi xinh trai rồi hỏi bé có phải là Omega không.

Tôi đờ người, nín thở, cứ tưởng chuyện Ưu Ưu bị đào lên rồi. Sau đó, khi thấy những người khác đính chính lại là đứa nhỏ không phải con của streamer mà là con riêng, tôi mới nhận ra họ đang nhắc tới Tống Mặc.

“Mặc Mặc sao vậy? Thằng bé vừa đến à?” Chắc giờ cậu nhóc đang học piano.

【 Có đến đó, bé cưng lặng lẽ như chú sóc nhỏ, tò mò nhìn đống đồ trên bàn của anh rồi mở tủ lạnh ra, đứng cạnh thùng rác biểu diễn tuyệt chiêu một miếng bánh ngọt trong mười giây. 】

Tôi đọc tới “một miếng bánh ngọt trong mười giây” thì lập tức đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh mở cánh tủ ra, phát hiện đúng là bị thiếu mất một miếng bánh chocolate thật.

Tôi quay về trước camera, bất đắc dĩ nói: “Bố cậu bé không cho nhóc ăn nhiều bánh ngọt vì sợ sâu răng. Mà tôi lại hay mua bánh mang về cho nhóc, chắc giờ tôi phải kiểm soát lượng đồ ngọt ăn vào rồi.”

Tuy nhiệm vụ hôm nay vẫn nặng nề như trước, nhưng có lẽ vì đã đến giai đoạn cuối cùng nên bầu không khí không gấp gáp như hai ngày đầu, bản thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Mặc Mặc không phải Omega đâu, cậu bé Alpha hàng thật giá thật đó.” Vừa nói xong, khu bình luận bắt đầu tỏ vẻ tan nát cõi lòng. Điều buồn cười hơn là có một nhóm người bắt đầu gọi tôi là “mẹ chồng”?

Tôi không biết trả lời họ thế nào nên đành coi như không thấy.

Đến hai giờ chiều, tất cả các bộ phận đã được lắp ráp xong, việc trang trí cũng sắp hoàn tất.

Miệng rồng há to giận dữ, sừng rồng nứt gãy, vết nứt kéo thẳng xuống dưới khiến nửa khuôn mặt bị nát vụn, từ trong đầu rồng, những tòa vọng lâu với mái cong đấu củng duỗi ra cùng những binh tôm tướng cua hoảng loạn tháo chạy. Tề Thiên Đại Thánh nắm Định Hải Thần Châm trong tay, ung dung ngồi trên sừng rồng gãy nát như thể kẻ vừa vung một gậy đập vỡ đầu rồng là người khác chứ không phải hắn.

Định Hải Thần Châm có thể thay đổi kích thước được cắm xuyên qua đầu rồng xuống thẳng phần phôi bánh bên dưới, không chỉ có tác dụng chống đỡ nhất định mà còn tăng tính sinh động cho câu chuyện.

“Gậy Như Ý này được làm bằng bánh quy nên rất cứng, nếu ngứa răng thì có thể gặm. Vì có bọc một một lớp fondant bên ngoài… nên trông rất thật.”

Mặt ngoài phôi bánh được làm theo hình sóng lừng của Hokusai cùng đầu rồng ngả nghiêng ở trên tạo thành bố cục hình tam giác chắc chắn. Cuối cùng rải thêm mấy món đồ nhỏ như san hô và ngọc trai xung quanh bánh để trang trí.

(*) Bức tranh “Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa” là bức tranh phong cảnh thuộc dòng tranh mộc bản của họa sĩ Katsushika Hukusai trong thời Edo. Đây là tác phẩm đầu tiên thuộc “36 cảnh núi Phú sĩ” của ông. 

chapter content



“Có thể cắt đôi san hô ra rồi đặt trên mặt biển, tạo cảm giác nửa còn lại đang chìm dưới nước….” Tác phẩm càng hoàn thiện, tôi càng thấy hồi hộp như cảm giác lâu ngày mới về quê, ngon tay cũng run run.

Hai năm trước tôi không có cơ hội hoàn thành tác phẩm, “Long Cung” chứa đựng hoài bão lớn lao của tôi cuối cùng cũng được gặp lại người đời một lần nữa.

“Xong rồi.” Tôi lùi lại, nhìn chiếc bánh trông như tác phẩm nghệ thuật trước mắt mà vừa ngơ ngẩn vừa mê say.

Cởi tạp dề ra, giờ khắc này, nỗi chua xót khuất sâu dưới đáy lòng vốn đang theo dõi sự trở về của Đại Thánh, của Long Cung bỗng chốc hóa thành tro tàn rồi siêu thoát.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Tắt máy quay và máy tính mở suốt 72 tiếng, cơn mệt mỏi trước đó vẫn còn có thể chịu đựng chợt trở nên rõ ràng, khiến tôi chỉ muốn ngủ liền ba ngày ba đêm.

“Cậu Ninh…..” Mợ Cửu thấy tôi ra khỏi phòng bếp thì chạy lên đón: “Có bưu kiện chuyển phát nhanh cần cậu kí nhận.”

Tôi ngạc nhiên chỉ vào mình: “Cháu ạ?”

“Người ta nói đây là bưu kiện hẹn giờ, phải để chủ nhà kí.” Mợ Cửu giải thích.

Một cậu thanh niên mặc đồng phục người đưa thư đứng ngoài cửa thấy tôi tới thì lấy cái hộp giấy kích cỡ như thỏi son ra từ túi vải đeo chéo, nhờ tôi kí nhận.

“Là…. bưu kiện của Ninh Úc à?” Tôi chần chừ không kí luôn.

“Tôi không biết. Người gửi chỉ nhắn muốn chủ nhà kí, không nói tên cụ thể.” Người đưa thư nói, “Đây là bưu kiện hẹn giờ, người gửi đã hẹn từ mấy tháng trước rồi.”

Mấy tháng trước?

Tôi càng nghi ngờ hơn, kí nhận chuyển phát nhanh xong thì mở hộp giấy ra trước mặt mợ Cửu. Bên trong là một chiếc USB nhỏ màu bạc, ngoài ra không có thông tin gì đặc biệt.

Tôi sợ USB có virus Trojan nên không dám dùng máy tính trong phòng Tống Bách Lao để kiểm tra nội dung bên trong.

Tôi ôm laptop của mình về phòng rồi cắm USB vào. Chốc lát sau, thư mục tự động hiện ra nhưng chỉ có một tệp video.

Lẽ nào là video kinh dị chơi khăm?

Tôi hơi sợ nhưng vẫn cầu thầm A dì đà phật rồi mở file ra.

Người xuất hiện trong video là một Omega mặc áo sơ mi trắng trông rất gầy gò, tuổi tầm khoảng bốn mươi, không biết từ khi sinh ra đã vậy hay gặp phải chuyện gì đau buồn mà gương mặt ông mang theo nét u sầu. Nốt ruồi lệ chí màu đen khiến những đường nét thanh tú bỗng trở nên rung động lòng người.

Ông ấy dùng một tay nắm chặt cánh tay còn lại suốt mấy phút liền, nếu không phải thanh thời gian vẫn đang chạy, tôi còn tưởng video này bị đứng hình.

“Bách Lao, khi cháu xem được video này, chắc chú đã không còn nữa. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng chú cũng được giải thoát….”

Ông vừa mở miệng, tôi đã nhận ra người được gửi bưu kiện không phải là mình.

“Chú biết cháu luôn hận bố, hận chú. Cháu có lý do để ghét chúng ta, cho dù là trước đây hay bây giờ. Chú không biện hộ cho mình, cũng không có gì đáng để biện hộ, quả thật chúng ta không hề vô tội…. Nhưng chú hy vọng sau này cháu có thể sống hạnh phúc, đừng chìm trong hận thù.”

Nhìn Omega mang vẻ đẹp mong manh rất riêng trên màn hình cùng ngôn từ lời nói trong đoạn video, tôi phần nào đã đoán ra người này là ai.

Ấn nút tạm dừng, cầm chiếc USB được rút ra trong tay, tôi ra ban công gọi điện thoại cho Tống Bách Lao.

Chuông reo một hồi lâu mới có có người nhấc máy, giọng nói lạnh lùng xa cách của Tống Bách Lao vang lên: “Có chuyện gì?”

Tôi siết chặt điện thoại: “Tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, hình như do bố dượng anh gửi, là một chiếc USB….” Rất giống lời nhắn trước khi tự sát.

Tôi chưa kịp nói hết thì bên kia đã cúp máy.

22/9/2020