Vết Nứt Con Tim

Chương 74




Tống Miên chật vật vừa giữ khẩu s.ú.n.g kịch liệt b.ắ.n trả vừa phải nghĩ cách lao người sang đường mòn đem thùng gỗ tránh xa tầm nhìn bọn chúng. Anh liếc mắt nhìn con đường mòn dẫn xuống phía con sông ở dưới.

Tính toán tỉ mỉ trong đầu, ngay sau đó vác s.ú.n.g ra sau lưng, hai tay nắm hai bên quai thùng, dùng sức nâng nó lên.

Bác sĩ đã căn dặn rất kỹ, tay anh không thể khiên đồ vật quá nặng. Nếu không, di chứng lúc nào cũng có thể hành hạ anh. Quả nhiên, cơn đau kéo đến như muốn mạng. Ngay lập tức, trên trán Tống Miên lấm tấm mồ hôi, vừa là cơn bệnh chưa kịp khỏi vừa là cơn đau đớn ở bả vai phải.

Mặc dù sang nơi này đã được một thời gian, cũng dần quen với việc kề s.ú.n.g vào vai nhưng với việc ôm bê đồ nặng thì đây là điều bất khả kháng, anh không thể làm được.

Nhưng đâu còn cách nào khác.

Không có giải pháp nào nữa.

Những chiến sĩ khác cũng đang khó khăn đáp trả bọn chúng. Mà bản thân anh lại đứng gần hòm s.ú.n.g đạn nhất, nên anh phải làm việc này thôi.

Tống Miên cắn răng chịu đựng, cố gắng hết sức đem thùng gỗ này đi sang nơi khác. Bên tai là tiếng s.ú.n.g ầm ầm phát ra, chiếc xe như tổ ong, lớp bánh xe cũng đã xẹp xuống, tiếng va chạm giữa đạn và thép nhôm của xe càng đinh tai nhức óc.

"Shit!" Clinton chửi thề, rút ra hộp đạn rỗng, lấy ra ở thắt lưng một băng đạn khác nhanh chóng lắp vào, đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận. Brian phụ trách quan sát Tống Miên, chỉ cần tên nào có ý đồ tiến lên liền c.h.ế.t dưới nòng s.ú.n.g của anh ta.

Nhìn thấy Tống Miên cực khổ gian nan di dời thùng gỗ nặng trịch, cả hai người đều khó chịu.

Clinton hỏi: "Sao cậu không làm việc đó?"

"Song biết tay tôi bị thương chưa khỏi." Brian cũng hết cách, chỉ cần là chiến hữu, Tống Miên đều sẽ không để ai gặp nguy hiểm.

Clinton tức giận, nếu không phải vì đánh lạc hướng mấy gã kia, thì anh ta nhất định sẽ làm việc đó. Còn nhớ đến hình ảnh bả vai dị dạng hôm đó của Tống Miên khi được cứu về từ trận sạt lở kia, anh ta càng lo lắng hơn.

Chad đã luôn dặn các chiến hữu, không được để Tống Miên làm việc quá nặng, nhưng là do Tống Miên hoàn toàn không thích việc đó, như thế chẳng khác nào một kẻ vô dụng, mà bản thân anh cũng biết sự nghiêm trọng của bả vai mình. Nó đã để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, mỗi ngày Tống Miên đều tập luyện một cách nghiêm túc và đều đặn, chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi anh sẽ tập nâng những thứ nặng nặng để dần quen cảm giác, sau đó sẽ từ từ nâng lên cấp độ cao hơn.

Chỉ là, thùng gỗ này vượt sức của anh.

Nếu không có di chứng, anh đã nhanh chóng đem thứ này giấu đi.

Cánh tay anh căng ra, dùng lực quá mức lại thêm tư thế đi khom khiến anh di chuyển khó nhọc, sức nặng và độ khó tăng gấp đôi.

Chỉ cần hai mét nữa là tới rồi.

Trên trán tuôn ra như thác đổ, lâu lâu lại có vài viên đạn sượt qua, anh thở hắc hơi ngồi bệt xuống, phía dưới là con đường mòn dẫn ra dòng sông nhỏ. Anh ngồi ngay con đường, bây giờ là mấu chốt khó nhất.

Đường đi xuống con suối y hệt như đi xuống hầm, phải đi từ từ, dốc đi xuống chẳng khác nào cầu tuột. Đứng ở dưới đó, mặt đường chỉ ngang n.g.ự.c anh.

Khi đối diện với con dốc này, Tống Miên hơi căng thẳng, muốn chuyển thùng gỗ xuống phải cần một sức lực vô cùng lớn.

Anh âm trầm nhìn.



"Liều thôi."

Nắm lấy hai quai cầm, gân cổ đồng loạt hiện lên, mặt anh đỏ bừng, cổ xuất hiện những đường gân rõ rệt.

Dường như giới hạn của bả vai đã chạm cán, nhức nhối tràn lan, tê dại ỉ ôi.

Đau đến mức, cả lý trí của anh đều kêu gào.

Song song đó, Tống Miên vẫn không bỏ cuộc. Lần cuối cùng đặt cược, anh ngửa cổ ra sau, cả người dùng sức dịch chuyển.

Ông trời không phụ lòng người, Tống Miên đem thùng gỗ nặng nề đặt xuống, thở một hơi nhọc nhằn. Không thể bê thùng này được nữa, anh dùng tay dứt khoát kéo nó đi.

Sau khi làm lớp ngụy trang xong, Tống Miên vác s.ú.n.g chạy lên, anh không lòm còm đi lên mà nằm bò dưới đất và từ từ trườn người lên.

Kẻ địch đã biết anh ở đây, tất nhiên sẽ chú ý và đợi anh trồi lên. Nếu cứ như thế mà đi lên thì đầu anh trở thành tổ ong vò vẽ.

Phía trước có hai ba xe chấn tầm nhìn, cho nên mọi hoạt động của anh, bọn chúng rất khó mà nhìn ra được.

Bên kia, Clinton nhìn thấy anh trở lại cũng dần an tâm. Đúng lúc này...

Brian đột ngột kêu lên: "Song! Bên trái cậu!"

Đội cứu viện của bọn chúng đến, bọn chúng dùng xe bốn bánh phóng tới, có mấy tên ló đầu ra khỏi cửa xe, hướng về người nằm dưới đất và núp sau thân cây mà bắn. Tống Miên vừa nghe được tiếng kêu thất thanh đã nhìn sang, làn đạn không báo trước nhả ra bay tới tấp. Anh chỉ kịp lăn người mấy vòng, trở lại con đường mòn bên dưới. Đành vậy, anh dùng chỗ này ẩn nấp, mặc dù địa hình này dễ gây nguy hiểm cho bản thân và hơi chắn tầm nhìn nhưng dù sao cũng đỡ hơn không làm được gì.

Tống Miên đặt s.ú.n.g lên, kéo lấy đầu xe motor sang làm lá chắn, nòng s.ú.n.g hướng về bọn tiếp viện kia. Bọn chúng đã dừng xe lại, cách một khoảng nhất định, một số tên thì núp sau xe, một số tản ra di chuyển về phía Barak. Đa số mấy tên núp sau xe bốn bánh phụ tránh nhắm về người nằm dưới đường là Tống Miên.

Brian căng cả da đầu, nói một tiếng với Clinton: "Tôi sang chỗ khác, cậu ở đây quan sát Song. Nếu cứ ở chỗ này, không biết khi nào mới g.i.ế.c hết bọn chúng."

Clinton vừa tuôn đạn vừa đáp trả: "Được, nhớ cẩn thận."  

Chỗ này cách xa nơi đóng quân, không biết khi nào lực lượng quân đội mới đến.

Bóng dáng nhanh nhẹn của Brian lăn mấy vòng trên mặt đất cằn cỗi, dùng lợi thế là nhiều cây gỗ xung quanh che chắn mà di chuyển nhanh như chớp. Chỗ anh ta vừa lăn qua mấy vòng để lại vài vết đạn b.ắ.n tới.

Tống Miên khó nhọc chỉnh tầm xa qua ống ngắm vật cản trước mắt là bánh xe, chỉ có thể nhìn qua mấy câm xe mà xác định mục tiêu, đó cũng là cơ hội duy nhất để g.i.ế.c mấy tên kia.

*Đoàng*

Một viên xuyên qua câm xe, lực mạnh đến độ làm cong một thanh sắt, xuyên qua giữa trán tên đang dùng s.ú.n.g có ống ngắm. Cơ thể của hắn ngã ngửa ra sau, lạnh lẽo bất động dưới đất cát sỏi đá. Tống Miên lại cài đạn, cố gắng hết sức tìm kiếm mục tiêu mà tiêu diệt, bên phải anh là Clinton đang cật lực đáp trả, tiếng đạn vang lên ầm ầm đối chọi, lâu lâu lại có vài viên đạn bay qua hướng này.

Một vài chiến sĩ bị đạn xước qua bắp tay, bắp chân, tuy không dẫn đến mức độ nguy hiểm nhưng cũng khiến họ đau rát, m.á.u chảy đầm đìa. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn chiến đấu hết mình cho đến khi lực lượng quân đội ồ ạt kéo đến.

Leonard dẫn đầu một đoàn quân đội chạy đến. Sự xuất hiện bất ngờ đã nhanh chóng tiêu diệt những kẻ núp sau xe bốn bánh. Chad lợi dụng địa hình mà âm thầm lòm còm chạy đến chỗ Tống Miên nằm, nôn nóng hỏi: "Không sao chứ?"

Mặc cho bả vai phải đau như đứt đoạn, mặt không biến sắc mà lắc đầu, hất cằm về phía Clinton cách đó không xa, trả lời: "Cậu sang bên kia phụ Clinton đi."



Brian không thấy đâu, Clinton trở nên lo lắng, bất an nói với Chad: "Vừa rồi cậu ấy chạy về hướng kia."

Chad nhìn theo, là hướng về phía bên trong rừng.

Brian sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, tìm được địa hình ổn định liền b.ắ.n trả những kẻ xung quanh Barak. Còn gã Barak khi thấy lực lượng tiếp viện của quân đội đến liền bỏ lại tay sai của mình mà chạy ngược hướng về sâu trong rừng. Brian thấy vậy, bất chấp cả làn đạn không mắt bay tới, chạy theo.

Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Nếu như để gã trốn thoát, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội sẽ bị đầy đoạ, nhất định phải g.i.ế.c gã!

Chỉ với câu nói ấy, đã khiến lòng nhiệt huyết sôi sục của chiến sĩ Brian trở nên rạo rực.

Tên Barak ôm vết thương, dù m.á.u đã thấm ướt cả áo, tay đã không thể chặn kịp dòng nhiệt tanh tưởi, nhưng hắn không muốn bị c.h.ế.t dưới tay những tên lính kia. Thân người lảo đảo, cứ sắp ngã xuống hắn lại chống tay dùng thân cây đỡ lấy. Khi đi được một khoảng khá xa, gã cứ tưởng mình thoát c.h.ế.t rồi, vừa định cười một cách mãn nguyện, bên tai lại nghe tiếng xào soạt dữ dội, tiếng bước chân hữu lực giẫm đạp trên lá vàng khô ráo, tạo ra một âm thanh giòn giã. Gã ta giật mình, cơ mặt đông cứng, quay người nhìn ra phía sau.

Brian giơ súng, cứng cỏi chỉa về phía hắn với đôi mắt hận thù, dù hơi thở vẫn còn gấp gáp không ổn định nhưng đôi mắt ấy, tinh thần ấy vẫn mãi không bao giờ dập tắt.

Một gương mặt hiện ra sau lưng tên Barak.

Là Alan.

Cậu ấy đang mỉm cười nhìn Brian, một nụ cười khôi ngô năm đó, đã rất lâu rồi cậu còn chưa được nhìn thấy. Đồng tử Brian đau đáu, nhức nhối.

Không đợi gã phản ứng rút s.ú.n.g bay bất kỳ hành động nào khác.

*Đoàng*

Một viên ngay bụng, con ngươi của hắn tràn tơ máu, m.á.u từ miệng ồ ạt chảy ra. Dường như một viên chưa đủ khiến hắn rời xa thế gian này, tiếp tục, Brian hướng đến vị trí ngay tim, tay đặt ở còi súng, cánh môi cậu thì thầm xen khẽ âm điệu sảng khoái mà đau đớn:

"Alan, cậu nhìn thấy rồi chứ? Những kẻ hại c.h.ế.t cậu ngày hôm đó, đang thoi thóp trước mặt chúng ta, bằng bất cứ hành động kháng cự nào đều chỉ có thể trơ mắt đón chờ cái chết. Cái c.h.ế.t của hắn, vẫn chưa hề đủ đối với những chiến sĩ đã để t.h.i t.h.ể trên mảnh đất này."

*Đoàng* lại một tiếng đạn nổ ra

Lần này trực tiếp xuyên qua thái dương Barak, sự chống chọi của hắn trở nên kiệt quệ vô sức, chỉ kịp chứng kiến cảnh cơ thể hắn ngã xuống, một tiếng đạn từ sau nghênh đón.

Brian còn chưa kịp quay đầu, cơ thể đã theo một thân ảnh ngã nhào xuống đất xoay tròn mấy vòng.

Bên tai nghe thấy tiếng s.ú.n.g *Pằng* lên, gã đàn em của Barak c.h.ế.t tức tưởi.

Brian định thần, nhìn Tống Miên vẫn còn đang trong tư thế ngắm bắn, m.á.u từ bắp tay nhỏ xuống, nhỏ giọt lên từng phiếm lá vàng khô, mùi m.á.u tanh kéo toàn bộ thần hồn của Brian quay trở về.

Anh ta trở nên hốt hoảng, kéo lấy cánh tay Tống Miên, kinh hô: "Song...."

Còn chưa kịp nói, Tống Miên đã lên tiếng cắt ngang, giọng điệu anh tức giận: "Brian, thân là lính mà cậu lơ là cảnh giác thế sao!"