Vết Nứt Con Tim

Chương 66




Sơn Chi ngẩng đầu, loạng choạng chạy vào nhà, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ, cô ngồi trong góc nhỏ hẹp mở khoá ra.

Bên trong là xấp tiền dày, còn có dòng chữ xiêu vẹo của bà, những nét chữ không quá ngay ngắn, có lẽ khi viết những chữ này, hẳn là tay bà đã run như thế nào.

[Bà không có tài sản gì nhiều, chỉ có chút ít này cho cháu. Ba mẹ cháu không quan tâm, bà cũng già rồi, sau này cháu gả đi cũng cần phải có của hồi môn, như vậy người ta mới không khinh khi cháu của bà.]

Từng chữ từng chữ y như nhát d.a.o đ.â.m vào tim cô. Sơn Chi ôm chặt bức thư tay, khóc đến tan nát cõi lòng.

Dì giúp việc thân cận của bà từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh cô, mắt dì ấy sưng húp, giọng khẽ khàn cặn kẽ kể cô nghe: "Cụ dùng tiền mừng tuổi mỗi năm, tiền sinh hoạt tích góp lại, số tiền cụ để dành đều để trong chiếc hộp này. Cụ còn nói với dì, phải cho bé Chi của bà một khoản tiền lớn, đến khi gả đi mới không bị người ta khi dễ, mới không phải cực khổ khi không có bà làm chỗ dựa."

"Lúc trên giường bệnh, cụ đã thầm thì nói di nguyện cuối cùng."

"Cụ mong muốn trong tang lễ có mặt bé Chi của cụ, và cả ước nguyện mong con sống thật tốt."  

Sơn Chi ôm chặt chiếc hộp gỗ, gân cổ oà khóc như một đứa trẻ, bề mặt tinh tế của chiếc hộp đã ướt đẫm nước mắt của cô.

Đau.

Đau hơn cả khi bị ba mẹ bỏ mặc.

Cô cảm thấy, tim mình nhói lên, ngày một đau hơn.

Lúc nhỏ mỗi khi khóc lóc, Sơn Chi còn có bà nuông chiều dỗ dành, có bà làm chỗ dựa tinh thần, bây giờ bà đi rồi, cái gì cũng chẳng còn.

Hiện tại, Sơn Chi vừa trong tình trạng rắc rối của việc đi tình nguyện, giờ đây lại thêm việc tan nát cõi lòng này, chỉ qua ba ngày tang lễ, tinh thần đã xuống dốc một cách dữ dội. Hai quầng thâm mắt hiện ra rõ rệt, cô không còn tâm chí để ăn uống hay nghỉ ngơi, mỗi khắc ngồi bên linh cữu của bà, khóc cạn nước mắt, người cũng gầy gò rõ thấy.

Ông bà Sơn thấy Sơn Chi không còn sức lực cũng chẳng muốn khuyên nhủ, tùy ý cô quỳ bên linh cữu ba ngày.

Đối với họ, cho Sơn Chi xuất hiện ở đây đã là một đặc ân, cũng một phần là do di nguyện của bà cụ nên bọn họ cũng châm chước cho qua, còn việc quan tâm cô là điều không thể xảy ra.

Bên cạnh chiếc hòm chạm khắc, một cô gái nhỏ cúi đầu khóc vô cùng thương tâm, đến ngày chôn cất, đôi chân cô đã không còn sức lực để đứng vững, chật vật dựa vào vách tường, vô hồn đi theo đoàn người.

Đôi mắt Sơn Chi sưng húp, chân run rẩy, cứ đi vài bước lại khụy xuống đập gối trên nền đất cứng cáp đau điếng người, nhưng cô lại chẳng thể cảm nhận cái đau đó, cô chỉ cảm nhận cơn đau đớn đứt đoạn ở tim mình, sự đè nén chẳng thể nào bộc lộ.

Cả người vô hồn dùng đôi tay bới đất ẩm gieo xuống, đôi môi tái nhợt sức đã yếu đi, nước mắt cô đã chẳng thể tuôn ra được nữa, trên vành mắt chỉ còn lại sự đau đớn nhức nhối.

Bộ dạng Sơn Chi có biết bao nhiêu thương tâm cùng chật vật, khiến người khác nhìn vào liền không cầm lòng nổi.

Ai nhìn vào cũng sẽ biết rõ, đứa trẻ này mất đi người mình yêu thương, mất đi chỗ dựa duy nhất.

Trơ trọi, cô độc.

Trên dưới Sơn gia chỉ cho vài giọt nước mắt, ăn mặc cũng tươm tất, khác hoàn toàn với cảnh tượng chật vật của Sơn Chi.

Tang lễ kết thúc, Sơn Chi bị đoàn người đẩy ra ngoài cổng lớn, cô chẳng biết gì, chỉ là một kẻ vô hồn bị người khác đùng đẩy rời đi, trên tay ôm chặt chiếc hộp của người bà quá cố. Lê thê từng bước đi nặng nề không ý thức, đi trên con đường mà lúc còn nhỏ bà hay dắt tay cô đi về nhà mỗi khi ba mẹ không đến đón.



"Bà ơi..." Cánh môi nứt nẻ khô khốc của cô không ngừng gọi tên bà, bất kể nhìn nơi nào ở đâu đều hiện lên hình bóng của người bà ấm áp.

Cô ngồi thụp xuống góc cây cổ thụ, đối diện là bờ hồ, mảnh cỏ xanh xanh như chiếc thảm mềm mại, nơi này là nơi bà hay đùa giỡn với cô lúc còn bé.

Cây cổ thụ đó có tên, bà đã đặt cho nó một cái tên thật hay - Nhất.

Một mình nó trơ trọi ở đây, nhưng lại trở thành độc nhất ở mảnh cỏ xanh xanh này. Cũng giống như Sơn Chi luôn luôn là một đặc cách, chiếm vị trí quan trọng trong lòng bà.

Chân đã mỏi nhừ, tận cùng là đau đớn, đôi tay run lên mở chiếc hộp, bên trong bức thư của bà nằm gọn trong đó cùng số tiền bà tiết kiệm để lại cho cô.

Sơn Chi nức nở, nấc nghẹn từng cái, cô mím môi cả người mơ hồ run cầm cập.

"Bà ơi, bà ơi... Mất bà rồi, con phải làm sao đây bà ơi..."

"Bà đã hứa, sẽ sống thật mạnh khoẻ bên cạnh con mà."

"... Bà đã ngoéo tay rồi mà..."

Giữa mảnh đất xanh tươi, hồ nước tĩnh lặng, tiếng gió xào xạc kéo tới hoà cùng tiếng khóc đứt quãng, bản tấu này khiến ruột gan đau nhói.

Bước chân loạng choạng đi về phía nhà trọ của mình đến khi trời sụp tối, màn đêm nhanh chóng bao trùm, đèn đường cũng bật lên, hình như nó biết, Sơn Chi bây giờ không thể nhìn thấy đường về của mình.

Mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, bước chân cô vô cùng chao đảo, cả người loạng choạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Cơ thể đã đến cực hạn, ngay khoảnh khắc cô cho rằng đêm nay mình sẽ ngủ trên con đường vắng tanh này thì bỗng dưng một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, bao bọc Sơn Chi trong lòng ngực.

"Tống... Miên..." Cô vô thức kêu lên, tiếng kêu nhỏ bé vô lực. Đối với cô, Tống Miên luôn là một nơi an toàn, để bất kỳ khi nào cô cũng đều tin có anh xuất hiện.

Chỉ là sự quen thuộc này không phải.

Mi mắt nặng nề nhấc lên, cô cười thê lương, nhọc nhằn nói: "Dĩ Quan."

Đôi mày Tần Dĩ Quan cau chặt, sắc mặt lo lắng đến khó coi, ôm lấy bả vai cô, chân cũng loạng choạng theo Sơn Chi.

Cô không còn đủ sức lực chống chọi cơ thể nặng nề của mình nữa, cậu dứt khoát khom lưng bế bỏng Sơn Chi lên.

"Sơn Chi, mấy ngày nay cậu không ăn uống gì sao?"

Tang lễ của bà nội Sơn, cậu có đến tham dự nhưng lúc đó không thấy cô, cho rằng Sơn gia không cho phép cô đến, đến khi ngày cuối cùng, cậu thấy bóng người ngả nghiêng không vững bước ra từ mảnh đất trống, vô thức đi theo phía sau lưng cô.

Đầu Sơn Chi nghệch sang, nằm trên vai cậu, cánh mi run rẩy, cơn đau bao tử ồ ạt kéo tới như muốn lấy mạng. Cô run run, đặt tay ôm lấy bụng mình, khó khăn bật thốt: "Mình không còn sức đi nữa, phiền cậu chở mình về nhà có được không?"

Mắt cô nặng trĩu khép hờ, hé môi cười thê lương.

Tần Dĩ Quan mang cô đặt vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi chiếc xe vững vàng rời đi.

Sơn Chi bám vào cạnh cửa, sắc mặt cô yếu ớt, ráng nặn ra một nụ cười trấn an: "Thật sự mà, mình cảm thấy ngủ một giấc là khoẻ ngay, trời cũng khuya rồi, cậu mau về đi, kẻo chú Tần lại lo lắng."

"Nhưng mà... cậu cũng nên ăn chút gì đó, nhìn mặt cậu gầy đi rất nhiều, hay mình mua cho cậu một phần ăn. Yên tâm, chờ cậu ăn xong mình sẽ lập tức đi về." Tần Dĩ Quan không an tâm về tình trạng hiện tại của Sơn Chi, nhìn thôi đã cực kỳ đau lòng và bất an.



"Ở trong tủ lạnh còn có mấy món mà anh Miên làm cho mình, cậu mau về đi, cảm ơn cậu hôm nay đã chở mình về, gửi lời hỏi thăm của mình đến chú Tần nhé."

"Tạm biệt cậu, Dĩ Quan." Dứt lời, cô chầm chậm đóng cửa.

Dù vậy, mười phút sau cửa nhà cô bị gõ liên tục, Sơn Chi vừa tắm rửa xong, đầu tóc ướt đẫm rũ rượi ở phía sau, khăn tắm cô tùy tiện choàng trên vai, sức lực yếu ớt đi đến mở cửa.

Tần Dĩ Quan nâng tay đưa túi đồ ăn còn nóng hổi, dè dặt nhìn cô: "Mau ăn đi, mình biết cậu không muốn ăn nhưng mà hãy nghĩ đến bà nội, nghĩ đến... người bạn trai kia của cậu, nếu họ biết cậu sa sút như thế này, sẽ đau lòng ra sao."

Cuối cùng Sơn Chi cũng dang tay nhận lấy. Nhìn Tần Dĩ Quan, cảm khích nói: "Cảm ơn cậu."

"Ừm, cậu mau ăn cho nóng, mình về đây."

"Cậu đi đường cẩn thận."

Điện thoại đặt trong hộc bàn hiện lên hơn mười cuộc gọi nhỡ, Tống Miên bất giác sinh ra bất an, nhanh chóng gọi.

Phải mất hai cuộc gọi nhỡ, đầu dây bên kia mới bắt máy.

"Xin lỗi em, mấy ngày hôm nay anh phải đi tác chiến, điện thoại đặt trong hộc bàn, anh không có thời gian nghe."

Anh rối rít giải thích.

Chỉ là đầu dây bên kia, rất lâu sau mới đáp: "Anh ơi..." Anh nhận ra, giọng nói của cô không bình thường, khàn đặc, lại pha lẫn sự nghẹn ngào.

Bất thình lình linh cảm xấu lại nổi lên: "Ừm, anh đây."

Sơn Chi yếu lòng, không thể cầm cự được nữa, chỉ cần nghe giọng nói của Tống Miên, mỗi lớp phòng ngự đều trở nên vô nghĩa, cô bật khóc.

Nghe tiếng khóc tức tưởi vang lên đầy uẩn ức, tâm tình Tống Miên càng thêm rối bời, anh hoảng loạn: "Sao vậy, sao lại khóc rồi?"

"Bà, bà của em... mất rồi..." Cô khóc càng ngày càng lớn, đôi mắt vừa mới dịu đi cơn đau, giờ đây lại thêm đau nhức. Tiếng nói ngắt quãng từng hồi, sự đau thương sự mất mát cứ thế mà xen lẫn vào nhau.

Trên cánh môi tự bao giờ có thêm những vết cắn sâu.

Đồ ăn trên bàn nguội dần, cô chỉ ăn được vài miếng, lại chẳng có sức ăn nữa, chiếc hộp gỗ nằm bên cạnh, cô nâng niu ôm nó vào n.g.ự.c vỗ về, thương tâm kể anh nghe mọi chuyện.

Đôi mắt Tống Miên đau nhức, vành mắt bắt đầu lan đỏ, người bà hiền hoà mỗi khi gặp anh đều cười ấm áp giờ đã không còn, người mà thương bé Chi của anh hết mình đã ra đi.

"Bà mất rồi, em không còn người thân nào nữa, bà bỏ em đi mất rồi anh ơi..." Cô nghẹn ngào nói.

Anh nặng nề ngồi xuống giường, vừa mới đi làm nhiệm vụ về, hành trang trên người còn chưa kịp bỏ xuống, bụi cát rơi trên chiếc giường đơn sơ ấy, một bàn tay ôm lấy mặt, giọng nói trở nên không được tự nhiên, anh đang kìm nén ở cổ họng sự nghẹn ngào, đâu đó ở tim xót xa run rẩy.

"... Còn có anh ở đây, anh sẽ là người thân của em, Sơn Chi."

"Anh sẽ thay bà, lo cho em thật tốt."