Vết Nứt Con Tim

Chương 5




Bên cạnh xuất hiện một bàn tay thon dài mạnh mẽ, cầm lấy khay cơm đặt xuống. Ngón tay không biết vô tình hay cố ý mà khẽ lướt qua mu bàn tay Sơn Chi.

Nóng ran.

Trái tim cô đập nhanh mấy nhịp, hô hấp càng áp bức, lòng n.g.ự.c căng ra muốn khó thở.

Tiếng lòng kêu lộp độp, tay cầm muỗng lệch ra, khuôn miệng méo mó. Sơn Chi cảm giác mình không xong rồi.

Tống Miên ngồi xuống, quanh chóp mũi đầy mùi sữa tắm, m.á.u huyết muốn xông lên não, cảm giác mình quyết định đến chỗ này ngồi là một sai lầm. Mặt dày mày dạn làm như không có chuyện gì, bình tĩnh chậm rãi xúc cơm bỏ vào miệng.

Ăn giữa chừng, Tống Miên để ý khay cơm đầy chất "dinh dưỡng" của Sơn Chi, giọng điệu trầm khàn mang theo nghi hoặc hỏi: "Tưởng Ly, cô ăn chay hả?"

Anh còn lấy đũa, gõ vào khay cơm của cô. Đám anh em bên cạnh lại xào xáo bi bô lên tiếng.

Bernie há miệng cảm thán: "Ôi trời, ít thế."

Clinton lấy khay của mình qua, định chia cơm. Mấy người còn lại máy móc định chia đồ ăn của mình cho Sơn Chi. Cô kinh hãi há hốc, ôm khư khư khay cơm, hoảng hốt lắc đầu, trong miệng còn đồ ăn chưa nhai hết, hai má phúng phính, nói không nên lời với những đối đãi này.

"Không không không, bao nhiêu đây no lắm rồi, thật đó thật đó, mấy anh là lính, nên ăn nhiều vào để có sức chiến đấu." nói xong trên mặt cô vẫn còn chưa hết kinh hãi.

Bọn họ gãi đầu, ăn hai ba đũa đã hết liền giải tán, tranh thủ vào lều nghỉ ngơi trong thời gian hiếm hoi, trước khi đi còn nháy mắt dí dỏm với Sơn Chi.

Thân hình Sơn Chi cứng đờ, mặt mày nghệch ra, người ta ăn hết rồi, còn cái người bên cạnh cô vẫn chậm rãi thưởng thức.

Sơn Chi nhích nhích cái m.ô.n.g nhỏ, thu người trong thế giới be bé của mình mà ăn cơm. Môi nhỏ chúm chím chu chu, hai bên má phình ra, da mặt mịn màng, lông tơ nhỏ nhu hoà ngại ngùng mà cong cong, có gió lạnh tới, cái mũi nhỏ sẽ nhúm lại, như con thỏ.

Tống Miên ăn ba muỗng nhanh chóng hết cơm, đồ ăn tươi ngon vẫn còn, anh ăn vài miếng thịt và rau, sau đó trở đầu đũa, gấp thức ăn ngon đặt vào khay trước sự ngỡ ngàng của Sơn Chi.

Tống Miên lúng túng, gắt gao che giấu, trừng mắt nhìn cô, hung dữ nói: "Ăn không hết, bỏ uổng, ăn dùm đi."

Sơn Chi ngây dại, mím môi gật đầu. Thâm tâm thì trái ngược: tính tình cô tốt nên muốn bắt nạt cô phải không, hừ, đồ lính thối.

Đồ lính thối cất bước rời đi, đến ống nước tự mình rửa khay, đũa và muỗng.

Sơn Chi trằn trọc nhìn khay đồ ăn đầy ắp món ngon, nội tâm xáo trộn chẳng biết làm thế nào, cô cúi đầu, ngoan ngoãn ăn hết, sau đó rửa khay đi vào lều nhỏ đơn sơ của mình.

Cái chăn nhỏ màu xám và chiếc gối vừa đầu, cô nằm trong chăn, bao bọc mình như cái kén, chỉ lộ ra đầu nhỏ. Mái tóc đã khô, tán loạn trên gối, lều bên cạnh có tiếng Tô Tiểu Mai nhỏ giọng kêu lên.

"Cậu ngủ chưa?"

Tâm trạng Sơn Chi vui vẻ liền hí hửng, đáp: "Chưa nữa."

Hai người điều chỉnh âm thanh giọng nói vừa đủ để nói chuyện qua lại, ở cách đó không xa, Tống Miên gác tay lên trán, chuẩn bị lâm trận ngủ, bên tai thỏ thẻ đôi lời tâm sự của ai đó, mày anh cau chặt, rất muốn mắng mỏ, anh biết ngay là chủ nhân của chiếc lều kia sẽ làm phiền giấc ngủ của anh mà.

Nhưng mà sao giọng nói này quen quá, trong đầu Tống Miên bất giác hiện ra hình ảnh cô gái nhu thuận ngoan ngoãn ăn cơm, cùng mùi hương nhè nhẹ khiến người ta nhớ mãi.

Tiếng trò chuyện bên kia không lâu thì kết thúc, Tống Miên bắt đầu nhắm mắt tịnh dưỡng.



Đội tình nguyện chia ra thành nhiều nhóm phụ trách khác nhau, vì để đảm bảo việc hồi phục cũng như những bệnh nhân nguy hiểm nên người phụ trách sẽ chia ca cho mỗi đội.

Vào lúc ba giờ sáng, Sơn Chi và Tô Tiểu Mai cùng một số người khác là một đội, bên lều lớn lâu lâu sẽ có tiếng khẽ rên của những nạn nhân do vết thương hành hạ. Sơn Chi thay băng gạc cho một người lính bị b.ắ.n thủng một bên bụng, vết thương này có bao nhiêu lớn, vậy mà chẳng có tiếng kêu đau.

Có lẽ sự quyết tâm giành lại đất nước khiến họ tê liệt với cảm giác đau.

Sơn Chi cố định băng gạc, nhẹ nhàng đắp chăn rồi đi sang bên cạnh thay bịch nước truyền dinh dưỡng cho một ông cụ đã lớn tuổi, cả người gầy trơ xương. Ở đất nước này, ngoài xảy ra loạn lạc tranh chiến, có một số vùng còn bị nạn đói bủa vây, tỉnh Nany cũng gặp tình trạng nạn đói nhưng từ khi có mặt đoàn tình nguyện viên thì tình trạng nạn đói ít đi.

Có tiếng rục rịch, cô dời tầm mắt, trước mắt Sơn Chi nhập nhoè, một cô bé bảy - tám tuổi, bị mất một chân, ngồi một góc đưa đôi mắt ngây ngô nhìn cô, trong mắt chứa đựng đầy sự mong chờ.

Sóng mũi Sơn Chi cay quá, mắt cay quá, cô nghẹn ngào đưa tay xoa lấy mái tóc cô bé.

"Vì nó b.ắ.n một tên phản nước nên bị mấy tên đó cắt đứt chân, được một chiến sĩ mang về."

Đội trưởng Lưu đi đến, trên cổ đeo máy ảnh, làm nghề viết báo phải liên tục lấy tin tức cho nên những tin tức mới ở đây anh ấy điều biết.

Sơn Chi rươm rướm nước mắt hỏi: "Đứa bé biết b.ắ.n s.ú.n.g sao?" cô hơi bất ngờ.

"Hầu hết mấy đứa nhỏ ở đây đều biết, chiến tranh mà, không phân biệt giới tính tuổi tác, chỉ cần một lòng cứu nước, dù tứ chi đứt đoạn cũng sẽ tiến về phía trước mà xông pha."

Trái tim Sơn Chi ỉ ôi đau nhức, những đứa trẻ này, tuổi thơ tồn tại ít, còn lại thì phải sống trong bất hạnh của chiến tranh.

Cô lần mò trong túi, lấy ra một viên kẹo, đưa trước mặt bé gái, nó nhìn cô với ánh mắt vừa xa lạ vừa tò mò.

Miệng cô đắng chát, ngay cả kẹo ngọt gắn liền với tuổi thơ cũng cảm giác xa lạ, cô chua xót nói: "Candy."

Vỏ ngoài bắt mắt, hẳn là ngon, đứa bé nhận lấy, cúi thấp đầu cảm tạ. Nếu chiến tranh không xảy ra, những đứa trẻ ở đây chắc hẳn là thiên tài, mầm non đất nước, tương lai vụt sáng lại chôn vùi bởi chiến tranh.

Sơn Chi nhớ trước khi sang nước A, cô mang rất nhiều đồ ăn vặt, có cả túi kẹo lớn, cô bị hạ đường huyết nên luôn mang kẹo trong người.

Ai cũng đều chìm vào giấc ngủ, Sơn Chi đi ra khỏi lều lớn, ngồi co chân ở bên cạnh cọc liều, gió ở đây lớn quá.

Một số nhà dân bị đổ nát, những người mất nhà thì chỉ có thể nán lại trên bờ tường lạnh lẽo còn chút hơi tàn. Những người còn nhà xót thương cho họ ngủ nhờ trước cửa nhà. Hốc mắt Sơn Chi đỏ hoe, cô lấy tay gạc đi, trong lòng vẫn ê ẩm đau.

Chiến tranh, bao giờ mới kết thúc?

Lạnh quá, Sơn Chi xoa xoa tay lòng bàn tay, há miệng hà hơi, lạnh đến mức giậm chân tán loạn, cả người lắc lư. Bên tai cô nghe tiếng cười khẽ, nhanh chóng ngẩng đầu.

Tống Miên tay đút túi quần, dáng dấp cao lớn thong thả nhìn cô đăm đăm. Sơn Chi giật mình chớp mắt, cả người bất động mấy giây.

Đêm hôm khuya khoắt, ai cũng tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có một nhóm phụ trách trông coi bệnh nhân còn thức để trông nom, Tống Miên không ngủ còn ra đây làm cái gì, không phải nơi chiến trường, thời gian nghỉ ngơi rất là khan hiếm hay sao?

Sơn Chi lúng túng bật dậy, muốn chạy trốn rồi.

Nhưng người kia thân thủ vẫn nhanh hơn Sơn Chi, nắm cổ áo lôi xồng xộc ra sau lều lớn. Khi bản thân cảm giác nguy hiểm theo bản năng sẽ há miệng hét lớn nhưng bàn tay thon dài mạnh mẽ nhanh nhẹn này đã áp chế tiếng kêu của cô, chỉ có thể ú ớ trong họng. Kéo người đến sau một bức tường đổ nát, cả người Sơn Chi bị vây bởi vòng tay Tống Miên. Cô ngọ nguậy qua lại vẫn không thể nào thoát được, chỉ có thể đưa đôi mắt vừa trăn trối vừa đề phòng nhìn anh.

"Tưởng Ly." Dưới ánh trăng chói sáng, Tống Miên ngâm nga gọi.

Từng lông tơ trên người cô run rẩy, đầu gối khụy xuống muốn trốn từ dưới ra ngoài, Tống Miên kéo bả vai cô đồng thời áp mặt tới, hơi thở mạnh mẽ nam tính ùa vào mặt Sơn Chi như đợt gió mạnh dồn dập thổi tới, khiến hô hấp cô trì trệ.



"Tôi là quân nhân, mang lại hoà bình tự do, không phải tên phản quốc, sao em lại sợ tôi như vậy, hửm?"

Sơn Chi tiến thoái lưỡng nan, lắp bắp giải thích: "Tại, tại tôi có việc bận phải đi, anh, anh đừng có áp gần tôi như thế... để tôi đi đi."

"Em rõ ràng là đang đang đang chạy chạy chạy trốn trốn." Tống Miên cà rỡn, nháy lại giọng điệu của Sơn Chi.

Cô vừa tức vừa rối rắm, trừng mắt cắn cắn môi. Hơi thở của Tống Miên phả ngay chiếc cần cổ láng mịn, làm cô ngứa ngứa. Đôi tay nhỏ đặt trước cơ n.g.ự.c vạm vỡ khẽ đẩy, nhưng sức đàn ông được huấn luyện hà khắc, một cô gái chân tay yếu đuối như cô như lấy trứng chọi đá.

Sơn Chi trừng mắt, vẩu môi lên án.

Tống Miên bỗng phì cười, mèo con xù lông rồi.

Giọng điệu đùa cợt: "Này cô nhóc, ở đây không thể để cho trẻ em tham gia đâu."

Sơn Chi bị áp bức, không chịu thua, chu môi phản bác: "Anh mới là đồ trẻ em, người ta hai mươi bảy tuổi rồi đó, hai mươi bảy tuổi lận đó!"

Còn người ta nữa mới ghê.

Cũng thật là nũng nịu.

Tống Miên ngửa đầu cười khoái chí, bộ dạng này chắc chắn là không tin, đang cười nhạo cô!

Sơn Chi không biết lấy ra bao nhiêu sức lực, kéo tay anh ra, vừa đi vừa bực tức hậm hực lửa thù nói: "Anh chờ đó, tôi lấy chứng minh thư cho mà xem, hừ!"

Tiếng hừ thật khẽ, bộ dạng chạy nhanh như sóc. Tống Miên kéo người lại, mặt cô va phải cơ n.g.ự.c cường tráng, có tiếng tim đập rộn, hai má Sơn Chi lại đỏ hây hây. Một lần nữa áp cô lên bờ tường, giọng khàn khàn có ý trêu đùa.

"Lấy chứng minh thư hay là chuồn đi mất hả?"

Sơn Chi bị nói trúng tim đen, ngượng nghịu không tự nhiên cố chấp cãi: "Tôi, tôi không có chạy!"

"Tưởng Ly, quỷ mới tin em." Tống Miên xùy miệng.

Bỗng dưng Sơn Chi giơ tay lên, vội kêu: "Tiểu Mai tớ ở bên này."

Tống Miên giật mình, vội thả tay đang vòng vây. Dáo dác nhìn ra sau, một mảnh trời đen tối chẳng có ai. Sơn Chi được đà, lạch bạch chạy thật nhanh. Tống Miên bây giờ mới biết mình bị lừa, đen mặt trừng mắt.

Người nhỏ chân ngắn mà chạy cũng nhanh ghê ha, mới đó đã mất dạng rồi.

Sơn Chi chạy vào thở hồng hộc, liên tục quay đầu, chỉ sợ Tống Miên hùng hổ xông vào lều lớn xách cổ ra nên cô phải chạy đến lều nhỏ của mình. Chống hông gập người thở dồn dập.

Có tiếng huýt sáo, Sơn Chi đang thở, ngẩng đầu lên, một giây sau liền trợn tròn há hốc. Tống Miên đứng cách đó ba mét, hai tay khoanh trước n.g.ự.c thong thả nhìn cô, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý đầy thách thức.

Người này là quỷ hả trời, sao mà nhanh dữ vậy!

Cô thấy lần này mình đụng phải ổ kiến lửa rồi. Co giò chạy qua bên lều lớn tìm Tô Tiểu Mai, cô không thể ở đó được, nếu không sói xám sẽ nhai luôn cả xương của cô mất.

Tống Miên nhìn con thỏ chạy trối chết, phì cười mấy tiếng.