Vết Nứt Con Tim

Chương 36




Qua một hồi thuyết phục, Tống Miên mới để cho cô làm.

"Nơi này hẳn là sụp đổ hết rồi, đám khủng bố chắc chắn sẽ không thoát được, coi như trả thù được cho những người đã thiệt mạng do chúng gây ra. Nơi này quá xa xôi, tôi cũng không biết phương hướng rõ ràng. Vấn đề là thời gian, phải phát tín hiệu đặc biệt để Burnice tìm được nhanh nhất, lương khô bao nhiêu đó cũng sẽ không đến mức bị đói chết."

Sơn Chi lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Miên, từ hôm qua đến bây giờ anh còn chưa bỏ gì vào bụng, cứ luôn nhường phần ăn cho cô. Chợt nhớ ra gì đó, cô đưa tay vào trong túi, lấy ra mấy viên kẹo mình vẫn luôn mang theo.

Cô chùi tay thật mạnh vào góc áo, đảm bảo bàn tay không chút bụi nào nữa mới bóc vỏ, đem viên kẹo đến bên đôi môi khô khốc của Tống Miên.

"Anh có thể không ăn lương khô nhưng mà kẹo này anh nhất định phải ăn." Sơn Chi đưa đến môi anh, ánh mắt kiên quyết.

"Bệnh của em..." Anh do dự, Sơn Chi lại càng đẩy kẹo gần môi hơn.

"Em hiện tại rất ổn, anh mau há miệng ra." Cô nhất quyết nhét vào, đói sắp ngất rồi mà còn lo cho bệnh tình của cô.

Tên lính thối này.

Ngậm kẹo một chút sắc mặt của anh cũng đỡ hơn.

Trong miệng ngào ngạt vị ngọt.

Cái lỗ hổng kia được Tống Miên đào vô cùng sâu, bề mặt hướng lên trên, dần dần Tống Miên có thể cảm nhận được tiếng ồ ạt và thông thoáng ở phía trên.

Anh mừng rỡ, kinh hô lên: "Sơn Chi, chúng ta được cứu rồi."

"Thật ạ." hai mắt cô đầy hy vọng nhìn Tống Miên.

Anh nghe thấy tiếng hỗn tạp bên ngoài, bàn tay như tiếp thêm sức mạnh, đào về phía trước, càng tiến về trước như càng có cơ hội sống. Đến một độ cao nhất định, anh bảo Sơn Chi mang s.ú.n.g đến, hướng về cái lỗ kia b.ắ.n thẳng lên.

"Đoàng" một tiếng.

Cả đội Burnice đang hì hục thì giật mình, Clinton hét lớn, kèm theo vui mừng.

"Ở kia, là ở bên kia, đó là tiếng s.ú.n.g của Song."  

Trong đội chỉ có Song sử dụng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, tiếng vang này, ngoài Song ra còn có ai sở hữu nữa.

Ai nấy đều gào lên tiếng sảng khoái vui mừng, chỉ huy Ui nhẹ nhàng thở phào, cùng các quân sĩ gấp rút cứu người.

Chỉ là ông trời không thương họ.

Mặt đất ầm ầm run chuyển, sắc mặt Chad và các quân sĩ khác đều tái mét.

Lại nữa rồi.

Thêm mấy phút nữa không được sao, sao lại phải đợi đến lúc này, chỉ huy Ui cắn răng ra lệnh: "Rút lui!"

Brian do dự lên tiếng: "Chỉ huy..."

"Rút lui! Tôi nói rút lui! Nếu các cậu cũng xảy ra chuyện gì thì đồng chí Song phải làm sao đây."

Silas bực tức, đá vào cục đá dưới chân: "Shi*"

Cả đội rút lui.

Tống Miên nghe thấy tiếng nói, còn đang hy vọng thì mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội. Sơn Chi hoang mang run rẩy, giọng nói mang sợ hãi: "Sao vậy sao vậy, chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì vậy!"

Cái cơn địa chấn này, Sơn Chi đã nếm qua một lần cho nên chỉ cần nó sôi sục, Sơn Chi đều biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô quỳ rạp xuống, nước mắt kiềm lại bấy lâu cũng tuôn trào như thác đổ.

Tống Miên bỏ súng, bất chấp thương thế đau đớn của mình, nhào tới, ôm Sơn Chi vào lòng. Tiếng khóc của cô, cứ cấu xé tan nát tim anh.

"Sơn Chi, đừng khóc, tôi sẽ mang em ra khỏi nơi này, em đừng khóc."

"Em sợ." cô run rẩy, niết lấy vạc áo của Tống Miên.

Sơn Chi vừa nói xong, vòng tay bên hông dần siết chặt, như muốn khảm cô vào người.

"Đừng sợ." nơi này không có nước, cổ họng Tống Miên đã sớm đau nhức, lời nói thốt ra cứ như muốn xé nát phế quản.

"Bọn họ nghe thấy tiếng s.ú.n.g của tôi rồi, sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta, em đừng sợ, đừng khóc."

"Có tôi ở đây với em mà."

Xung quanh vẫn không ngừng run lắc dữ dội, cát đá hỗn tạp rơi xuống chân hai người. Chân bàn dường như không thể chịu được sức nặng nữa, đã tới giới hạn cuối cùng, một chân bàn sụp xuống, hung hăng gãy toạt ra làm đôi, một góc bàn mất đi, thân bàn nghiêng đè lên vai phải của Tống Miên, anh cắn răng chịu đựng, ôm lấy đầu cô vùi vào n.g.ự.c mình, không cho Sơn Chi chứng kiến cảnh này, nếu không cô sẽ còn tuyệt vọng hơn.

Hai chân bàn đã hoàn toàn trở thành đống nát, Tống Miên cật lực dùng lưng làm lá chắn chống đỡ cho Sơn Chi trong lòng n.g.ự.c mình.



Sơn Chi cảm nhận được thân thể anh căng cứng, hô hấp cũng nặng nề, chóp mũi còn ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc. Cô cự nguậy muốn ngẩng đầu, bàn tay Tống Miên đặt sau đầu, kịch liệt nhấn vào, không cho cô được như ý nguyện.

"Sơn Chi... đừng nhúc nhích được không?" Giọng điệu này nghe sao vẫn nghe được sự nài nỉ trong đó, Sơn Chi cọ cọ đầu, đồng ý.

Hai tay ôm chặt thắt lưng anh, bây giờ cô mới cảm nhận được, đất cát đã lấp tới eo của Tống Miên. Sơn Chi hoảng hốt, muốn nói nhưng nghĩ đến động thái của anh, thì cô biết chắc Tống Miên đã rõ hiện trạng của hai người.

Toàn bộ hy vọng của Tống Miên giờ phút này đặt vào góc bàn nhỏ, anh ôm Sơn Chi lòm còm bò đến, đặt vào chỗ chân bàn còn trụ được, nghiêng mình che chắn cô thật kỹ, chỉ chừa tấm lưng rộng lớn bao bọc Sơn Chi hướng ra bên ngoài.

Độ rung chuyển ngày càng mạnh, như quỷ thần khóc than, như thiên nhiên nổi cơn thịnh nộ. Đất cát rơi lộp độp, dội tứ tung, thỉnh thoảng Sơn Chi bị ném trúng mấy lần.

Thời gian trôi qua nhanh, nhưng đối với bọn họ là cực hình đày đoạ.

*Rầm*

"Ưm..."

Sơn Chi giật nảy mình, thản hốt cất lên: "Tống Miên, anh bị sao vậy, anh đừng ôm em nữa, để em nhìn xem anh bị thương ở chỗ nào, được không?"

Tiếng thở của Tống Miên quá nặng nề, anh cắn răng chịu đựng, chịu cơn đau trên lưng qua đi. Hơi thở phả trên đỉnh đầu, thay anh mang theo đau đớn mà gào thét.

Sơn Chi càng gấp gáp, Tống Miên càng không cho phép.

Hai mắt Tống Miên đỏ ngầu, há miệng nhọc nhằn thở ra rồi đau đớn hít vào, mồ hôi đã thấm đẫm chiếc áo mỏng manh. Gân xanh từ bắp tay cuồn cuộn nổi lên như sóng thần.

"Không có, gì đâu."

"Sơn Chi mau buông tay, đừng ôm tôi nữa."

Trên lưng Tống Miên là một thân cây cổ thụ to lớn đè nặng lên người anh. Nếu cứ để cho Sơn Chi ôm thắt lưng mình, anh sợ cô cũng sẽ bị thương.

Sơn Chi lắc đầu, giọng mũi nghẹn ngào đáng thương: "Có chết, chúng ta cùng chết, em không bỏ anh đâu, em không buông tay, em không đồng ý."

Cứng đầu.

Tống Miên gắng gượng đỡ thân cây, vết sần của nó cọ vào lưng anh bỏng rát đau đớn. Còn có đất đá thi nhau đổ xuống. Trên lưng Tống Miên không biết đã phải gánh vác những thứ gì.

Trời đất đang sụp xuống, còn anh thì bảo vệ thế giới của mình.

Càng ngày càng nặng, Tống Miên thở dốc, cố gắng nói một câu rõ ràng: "Ai cho phép em bỏ tôi lại nơi này, tôi nói rồi, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây."

Anh gần như kiệt quệ sức lực, gục đầu xuống, đôi môi khô khốc kề sát lại vành tai người con gái trong lòng: "Sơn Chi, giúp tôi một việc có được không?"

"Anh nói đi, việc gì có thể giúp anh, em đều làm hết."

"Cô bé ngoan." Đôi mắt anh cong cong, thấp giọng nói: "Tháo nón của tôi ra, sau đó đội lên đầu em."

Sơn Chi cảm giác vòng tay anh nới lỏng liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập tràn nước long lanh đáng thương gương lên. Nghĩ đến tín mạng của anh, cô quả quyết nói: "Em không cởi!"

"Sơn Chi, không phải em nói việc gì cũng làm sao? Bây giờ lại không nghe lời rồi."

"Nhưng..." cô cắn môi: "Nếu cởi ra anh sẽ bị thương, vùng đầu của anh không thể bị thương."

"Tôi bảo em làm là đã có kế hoạch sẵn rồi, em giữ hộ tôi chiếc mũ này đi."

"Nào... giúp tôi cởi nó ra một chút."

Cô lưỡng lự đưa tay lên, chậm chạp tháo mũ trên đầu anh ra. Đôi mắt Tống Miên nhìn cô dịu dàng, trong mắt ngập tràn yêu thương.

Tôi mong em được sống, dùng tính mạng của tôi đổi lấy sự sống của em.

Dùng tất cả sức lực hiện tại, đổi lấy sự vẹn toàn trên người em.

Sức lực hiện tại của tôi, chỉ làm được bấy nhiêu đó cho em thôi, Sơn Chi.

Sơn Chi nghe lời, máy móc tháo mũ xuống.

Khi Sơn Chi đội xong mũ, cũng chính là lúc địa chấn đạt đến độ dữ dội, rung chuyển như hung thần đến, gào thét muốn lấy mạng bọn họ. Tống Miên buông tay, với những tạp chất đang ầm ầm kéo tới, anh không thể ôm chặt lấy cô được nữa. Hai tay chống lên cạnh bàn, đem cô ngăn cách mọi thứ xung quanh. Tấm lưng to lớn như biển cả bị vùi dập, hung tợn đập vào như sóng thần, Anh ngăn chặn những thứ có thể làm tổn thương cô ra bên ngoài, như một chiếc giáp kiên cố, đem cô bảo hộ trong lòng thật tốt.

*Tách*

Nóng hổi.

Mi mắt Sơn Chi nặng nề, trên cánh mi dài nặng trĩu, cô chớp mắt một cái, làm thứ đó lăn dài xuống, theo mép mũi lăn xuống, ngừng ở vị trí nhân trung.

Mùi m.á.u tanh xộc lên khứu giác, Sơn Chi hoảng hốt, bần thần kinh hãi nhìn lên.



Đầu Tống Miên đang chịu đựng một cây trụ gỗ đè lên, trên đó còn có đinh nhọn.

Cả người Cô run rẩy lên từng cơn, không còn biết làm gì khác, từng đầu ngón tay không kiềm được run cầm cập. Máu từ đầu Tống Miên rơi xuống nhưng cô không biết vị trí bị thương chính xác là nằm ở chỗ nào, cứ lau đi một lúc m.á.u lại tiếp tục ứa ra, cứ tiếp tục như thế này, Tống Miên sẽ vì mất m.á.u mà chết.

Cô quay đi, định lần mò tìm hộp cứu thương, nhưng xung quanh đã tự bao giờ đầy đất cát dâng lên, lấp hết mọi thứ, chỉ có chỗ của cô được Tống Miên che chắn là còn có khoảng trống hạn hẹp. Sơn Chi nhìn Tống Miên cắn răng chịu đựng bảo hộ mình, đau như thế mà anh chẳng oán than lấy một lời, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn cô, trong mắt đều dành cho cô những điều dịu dàng nhất, Sơn Chi bật khóc.

Hai bàn tay run run ôm lấy mặt Tống Miên, giọng nghẹn lại, lòng n.g.ự.c quặn thắt, đau nhối.

"Đau bao nhiêu đó đủ rồi, anh buông ra đi."

"Tống Miên, em không phải hoa trong nhà kính, anh có thể vì em mà không màn mọi chuyện, em cũng có thể làm được điều tương tự như vậy. Cho nên, cái đau ở phía sau, anh san sẻ cho em một phần, nhé?"

Trên trán Tống Miên hiện lên đầy gân xanh, sắc mặt cũng tái nhợt, khoé môi có dòng m.á.u đỏ chảy ra, càng nhìn Sơn Chi càng hoảng hốt, dùng tay bịt chặt khoé môi. Giàn giụa nước mắt, khốn khổ tha thiết cầu xin: "Tống Miên! Tống Miên đừng bỏ em... xin anh đừng bỏ em... cầu xin anh..." Cô gào khóc nức nở.

Tiếng hung tợn của địa chấn cùng sự gào khóc bất lực của người con gái vang lên cả vùng trời. Thảm thương, đau đớn, nài nỉ và tuyệt vọng.

Âm thanh như muốn xuyên thủng tầng tầng lớp lớp gian nguy, mang sự cầu xin thiết tha xuyên qua làn mây xanh, thấu cảm đến ông trời.

"Sơn Chi... lời nói lúc nãy là...giỡn đó..."

".... anh đau quá..."

Không phải sắt thép, cho nên anh cũng biết đau.

Nước mắt Sơn Chi giàn giụa tèm nhem hết cả mặt, khóc đến ruột gan quặn thắt.

"Anh đau quá Sơn Chi ơi." Tống Miên nhăn mặt, há miệng thở dốc.

"Đau..." Sơn Chi bắt lấy góc áo nhỏ của anh, gấp gáp nói, vừa nói mà nước mắt vừa tuôn: "Anh đau ở đâu... em xoa xoa giúp anh... anh đừng bỏ em." cô lắc đầu kịch liệt: "Cầu xin anh... đừng bỏ em."

Khoé môi người đàn ông đau đớn kéo lên.

"Bé Chi, nếu còn cơ hội, em sẽ hẹn hò với anh chứ?" Sức của anh đã không còn bao nhiêu, giọng cũng thều thào, hơi cũng nhẹ đi, nhưng vẫn cố gắng nói rõ từng lời.

"Em... em đồng ý." Sơn Chi nức nở.

Em chấp nhận, cho nên xin anh đừng bỏ em.

Tống Miên khó nhọc cười khẽ, m.á.u tươi tràn ra làm rõ đường nét nẻ trên môi, hình ảnh đó vẽ nên sự đau khổ của anh thật rõ ràng, cũng đem tim gan của Sơn Chi ra mà hung hăng đ.â.m vào.

Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển, đôi mắt đỏ bừng của Sơn Chi bỗng mở to.

"Xin lỗi em." giọng Tống Miên thê lương cất lên cũng là lúc anh ra tay đánh ngất Sơn Chi.

Một cánh tay nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng. Nhắm mắt, hôn nhẹ trên đỉnh đầu người con gái đã thiếp đi, bao nhiêu yêu thương dịu dàng đều giành cho em, nhưng thời khắc này lại quá muộn màng.

Anh ghé tai cô thầm thì.

"Điều mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, chính là... người đầu tiên anh động tâm là em."

Khoé môi anh cong lên, vô cùng hạnh phúc, mang theo giọt lệ thấm vào lòng đất mà hoà tan.

Phía sau lưng đổ ập xuống như trời sập.

"A!"

Anh đau đớn thét lên, chỉ kêu một tiếng thê lương rồi im bặt.

Suỵt!

Nhỏ thôi, bảo bối của anh đang ngủ.

Lưng đã không chịu nổi sức nặng khủng bố, nó như muốn bẻ cong cột sống của anh vậy. Tống Miên gồng mình, đem tấm lưng cong như tôm mạnh mẽ nâng lên. Anh thở nặng nề, mạch m.á.u muốn vỡ ra, giới hạn của bản thân sắp nổ tung.

Hai mươi phút đày đọa thân thể Tống Miên cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tống Miên ngẩng đầu nhìn, cảnh quan trước mắt làm anh phải vui mừng. Anh cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng n.g.ự.c mà anh bất chấp tín mạng để bảo vệ. Khuôn mặt lạnh lùng dị thường dính đầy m.á.u tươi, đôi môi lạnh lẽo mím chặt, một vệt m.á.u lại từ khoé miệng chảy xuống.

Tống Miên nghiền ngẫm nhìn Sơn Chi, tầm mắt dần mơ hồ.

 "Thật may quá... May là anh đã bảo vệ được em."

Dứt lời, cả người Tống Miên buông bỏ, xụi lơ, hai mắt nhắm nghiền. Nhìn anh không khác gì một con búp bê rách nát, cả người dường như nhuốm đỏ, đầu gục xuống, gương mặt toàn là máu.

Dù bề ngoài được xem là không toàn vẹn nhưng người đàn ông đó vẫn giữ nguyên tư thế bảo hộ cô gái trong lòng.