Vết Nứt Con Tim

Chương 20




Vừa nâng tay, cơn đau trên lưng ồ ạt kéo tới vô cùng nhức nhối, da thịt kéo căng đau, bắp tay bị thương cũng gây cản trở công việc búi tóc. Cô nghiêng người về bên chỗ tay bị thương, thu hẹp khoảng cách để đừng làm da căng, xoay xoay mái tóc dài, xoắn một củ tỏi rồi buộc vào. Sơn Chi chỉnh trang lại hộp cứu thương, tiếp tục hành trình cứu người.

Nhìn bóng lưng mảnh mai trong biển bụi mịt mù, người phụ nữ bỗng dưng trợn mắt thản thốt. Tấm lưng cô gái mạnh mẽ ấy, dính đầy m.á.u tươi, và dường như cô ấy không cảm nhận được.

Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối đã đi trước, nghe nói phía ngoại có nhiều người bị thương vô cùng, cứu người việc là ưu tiên nên hai người họ đã lên xe đi trước. Chỉ còn Sơn Chi và hai người bị thương nhẹ ở lại.

Xử lý xong vết thương, cô chỉ mới đứng dậy thì bỗng dưng choáng váng cơ thể chao đảo, đầu óc quay cuồng, chắc chắn là ngồi quá lâu. Sơn Chi giậm chân tê cứng của mình. Dưới chân có cục tròn tròn nhỏ, Sơn Chi rũ mắt nhìn xuống, là cậu bé năm tuổi, trên tay đang nâng cốc nước trắng.

Sơn Chi khom người, xoa đầu cậu rồi nhận lấy cốc nước đó. Cậu nhóc sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cười khanh khách rồi chạy đi.

Đôi môi khô khốc của cô cuối cùng cũng có dòng nước xối rửa, cổ họng thông thoáng hơn nhiều.

Đi khắp một vòng cũng không thấy Silas ở đâu, Sơn Chi trở nên mơ hồ. Lúc cô nàng bối rối, bên tai nghe được tiếng xe motor, xoay người, nhận ra người đến là Chad.

Chad ngồi trên xe, cười xán lạn về phía cô, cất tiếng: "Silas ra ngoại ô rồi, tôi đón cô đến đó."

Sơn Chi chạy bịch bịch tới, vừa leo lên xe vừa nói: "Làm phiền anh chạy về lều trại dã chiến giúp tôi, tôi hết dụng cụ cứu thương rồi."

Rồ ga, xe phóng đi thật nhanh, Sơn Chi sợ đến nhắm tịt cả mắt, mím môi, bàn tay nắm chặt yên xe, sống c.h.ế.t không mở mắt.

Cứu người cấp bách, đã thế còn phải về lều trại cho nên không thể trách Chad chạy nhanh như thế.

Xông vào lều, cô không có nhiều thời gian, mang luôn hộp cứu thương chuẩn bị sẵn trong vách, đeo lên vai. Ngay lập tức, trên lưng như có hàng nghìn con kiến vây quanh cắn xé, cô nhíu mày cắn môi, nhịn đau chạy ra ngoài.

Ngoại ô đã bị tàn phá không thể cứu chữa. Lúc Sơn Chi đến có rất nhiều người còn chưa được cứu thương, nằm vật vã gào khóc và rên rỉ trong cổ họng.

Bọn phản quốc và tổ chức cực đoan rải rác khắp nơi, hành động ác độc của bọn chúng không bao giờ ngừng lại mà có tính bạo phát mạnh mẽ. Hôm nay thì có một người ném bom, ngày mai thì lại thêm một nơi bị nổ tung, cuộc chiến này, bao giờ mới đến hồi kết.

Người bị thương gặp ai mà mang trên người hộp cứu thương liền ôm chân cầu xin giúp họ, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Một người đàn ông nằm ngửa, từ đầu tới n.g.ự.c toàn là m.á.u me, mắt trợn trắng, miệng không ngừng tuôn máu, từ n.g.ự.c trở xuống đã biến dạng, chỉ lưu lại thịt nát xương tan. Vài chục t.h.i t.h.ể gần người đó cũng tương tự, đôi khi một mảnh t.h.i t.h.ể chỉ còn lại đống thịt vụn.

Cô cảm thấy đầu mình choáng váng khó thở, một mùi tanh xộc lên mũi khiến cô hoa mắt khó chịu.

Sơn Chi quay người, tát vào mặt mình mấy cái, trên da mặt dính bẩn không giấu nổi dấu tay đỏ bừng.

Như vậy, cô tỉnh táo rồi.

Khắp nơi nhà cửa tan hoang, mấy cây trụ cột nhà nằm ngổn ngang chắn luôn cả đường đi. Trong con hẻm nhỏ, hai bên vách tường sập đổ, người dân bị kẹt lại trong đó không thể ra ngoài, bị đè dưới gạch đá, quân đội huy động lực lượng nhanh chóng cứu người.

Bên này, Tống Miên dùng sức nâng người, trên lưng là bức tường bị nổ tung, dùng thân mình làm trụ, cố hết sức hét lớn: "Mau, đem hai người ở đây ra ngoài."

"Rosy, bên này cần cứu, m.á.u chảy quá nhiều."  

Hai thiếu nữ bị kẹt lại vì mất m.á.u quá nhiều mà ngất đi, sau khi được mang ra Rosy đã nhanh chóng ngăn m.á.u chảy, bản thân Tống Miên cũng thoát ra khỏi bức tường vừa to vừa nặng kia.



"Đội trưởng!" có tiếng kêu to, giọng này là của Silas: "Giúp em một tay."

Tảng đá bên kia còn to hơn gấp hai lần, anh nhanh chóng chạy tới, Silas gấp gáp nói: "Bên dưới có một gia đình 5 người, ba người bất tỉnh và hai người còn ý thức."  

Lần lượt người bị thương được mang ra đầu con hẻm, có người vì bị đè quá nặng nên thiệt mạng, t.h.i t.h.ể nhẹp lép.

Nhân lực y tế không đủ, những quân sĩ đều bắt tay vào giúp đỡ đội y tế. Cô chia cho bọn họ băng gạc và một số dụng cụ cần thiết. Những người lính này, tuy họ không có học qua cách băng bó, nhưng kinh nghiệm sơ sài trên chiến trường thì có rất nhiều, chỉ cần cầm được m.á.u thì không quan trọng hình thức.

Một người đang giảm oxy m.á.u động mạch, áp lực riêng của oxy trong m.á.u động mạch (PaO2) thấp hơn bình thường. Sơn Chi nhanh chóng mang hộp cứu thương trên vai xuống, tức khắc sử dụng mặt nạ thở oxy có túi dự trữ.

"Cô gì ơi, bên này có người cần cứu, tình trạng không khả quan lắm." một anh lính hướng về Sơn Chi kêu to. Cô kéo tay một anh gần mình nhất, vội vàng nói: "Anh trông chừng người này giúp tôi."

Sau đó cô chạy đến nơi người lính kia nói, anh lính theo sát, nói bên cạnh: "Tôi chỉ biết băng bó sơ sài, không am hiểu sâu."  

"Có biểu hiện lâm sàng của thiếu oxy." Sơn Chi vừa nói vừa lấy mặt nạ oxy đeo lên, nói: "Anh giữ lấy giúp tôi." người nọ giữ chặt mặt nạ.

Trên bãi tan hoang này, không ngừng vang lên những tiếng kêu khóc than đau đớn.

Sơn Chi đang băng bó ở chân cho một người khác, thì lại một tiếng kêu vội vàng, tay chân không kịp nghỉ ngơi, bên này vừa xong lại chạy qua bên kia. Đôi giày bệt bị há mỏ lúc ở dưới chân núi cuối cùng cũng vượt cực hạn, không thể đồng hành cùng cô nữa. Nhiều lần xém bị vấp té, lần này Sơn Chi dứt khoát cởi ra, cầm trên tay, tìm kiếm một sợi dây buộc lại, những ngón chân gọn gàng của cô lấp ló ở miệng giày, chẳng quan tâm nó xấu hay đẹp, đạp gót giày tiếp tục hành trình.

Người bị thương không mất m.á.u thì cũng chính là co giật, thiếu oxy. Mấy chiếc xe dã chiến được cử đến, ầm ầm đổ về, di tản dân, người bị thương đều được mang đến căn cứ trạm y tế. Người người tản bớt đi, lòng Sơn Chi cũng có thể nhẹ nhàng thở phào.

Cô mệt nhọc lau những giọt mồ hôi trên mặt, trước khi xoay người rời đi, tầm mắt Sơn Chi vô tình lướt ngang qua một dáng người.

Giây sau đó, cái thở phào của cô bị chặn ngang, cả người đông cứng, cánh tay đang lau mồ hôi cũng khựng lại trên, giữ nguyên tư thế.

Dưới ánh chiều tà rực sắc vàng, bóng dáng Tống Miên đưa lưng về phía ánh nắng trở nên chói lói, xung quanh được bao quanh hàng ngàn ánh hào quang soi sáng.  

Thần sắc Tống Miên kinh ngạc, gương mặt nghiêm nghị trở nên sinh động. Anh còn cho rằng mình nhìn lầm, nhưng không ngờ, thực sự không ngờ Sơn Chi đến đây, còn đứng trước mặt anh. Tống Miên đã dùng mọi cách để cô không đến được nơi này, cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản ý chí của cô nàng đầy quyết tâm ấy.

Sau bao nhiêu ngày không gặp, Sơn Chi đã gầy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt đã nói lên tất cả, sự mệt mỏi của cô, anh đều nhìn thấu.

Thì ra, người trong đêm ấy, là Sơn Chi.

Trên vai vác một hộp, bên hông gác thêm một hộp, cả người nhỏ nhắn thu gọn lại bằng hai hộp cứu thương.

Cổ họng Tống Miên khô khốc, không nói được câu nào, há miệng rồi lại không thốt ra được câu nào. Cứ thế, hai người đưa mắt nhìn nhau trong hồi lát.

Chốc chốc, một thân ảnh xinh đẹp lao ra, nhào tới, ôm chầm cánh tay Tống Miên, đầu nghiêng sang tự dưng tựa vào. Anh theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng hai giây sau đã rút tay về. Yết hầu khẽ trượt, nhìn Sơn Chi ở đối diện.

Ánh mắt cô long lanh chan chứa lệ, cứ ngốc nghếch nhìn anh không rời, gương mặt nhợt nhạt, môi mỏng nứt nẻ bị răng nhỏ cắn chặt, anh biết cô đang kiềm nén đều gì. Bộ dạng uất ức tủi thân của Sơn Chi, khiến lòng Tống Miên cực kỳ đau đáu.

Rosy nũng nịu nói với Tống Miên, nhưng lại đưa ánh mắt thách thức về phía Sơn Chi: "Anh Song, chúng ta về thôi, làm việc cả ngày người ta rất mệt luôn."

Còn cố ý lắc lắc cánh tay Tống Miên.



Sơn Chi cắn chặt môi, cúi đầu chớp mắt, đợi khi nước mắt tự động rớt xuống rồi lại quật cường nhìn lên.

Thật không muốn Tống Miên chứng kiến cảnh chật vật của mình.

Rosy cho dù mình mẩy lấm lem vẫn rạng rỡ xinh đẹp, còn cô lại xấu xí đáng thương, cô không muốn để lại hình ảnh chật vật của mình trong tâm trí Tống Miên tệ hại hơn.

Hai bàn tay buông thõng bất giác nắm chặt, nở một nụ cười miễn cưỡng, vừa mở miệng lại thấy Tống Miên xoay người.

Môi cô cứng đờ, con ngươi mờ mịt, thậm chí còn đưa tay như muốn bắt lấy cánh tay Tống Miên, và mong anh ở lại bên mình một chút thôi.

Nhưng không...

Anh mang cô ấy lên xe motor bên cạnh và... rời đi.

Cả người Sơn Chi như thái sơn sụp đổ, bàn tay đầy thương tích rũ rượi buông bỏ, sắc mặt tái nhợt kinh hoảng mở to đôi mắt nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Tống Miên. Cảm giác này rất quen thuộc, là cái ngày ba mẹ từ mặt cô, bọn họ cũng dứt khoát như thế, chẳng tiếc nuối mà quay mặt bước đi như thế.

Cả thế giới của cô sụp đổ, màu sắc tươi đẹp trước mắt giờ chỉ còn lại hai màu trắng đen đơn độc phá lệ đau thương.

Nơi này và kể cả nước B đều không cần Sơn Chi.

Đôi tay xước xát lần mò lên mặt, cô phát hiện ra tay mình chạm vào toàn là nước mắt.

Bộ dạng không muốn cho Tống Miên chứng kiến đã sụp đổ khi anh dứt khoát rời đi, trên mặt toàn là nước, đôi mắt nhập nhoè dấy lên một nỗi đau thương không ai là không thể nhìn ra.

Giữa chốn đông người mênh mông, người thương lại trở thành người nhẫn tâm nhất.

Lần lượt lần lượt bóng người rời đi như chim vỡ tổ, Sơn Chi đứng tại chỗ đó, Tống Miên đi rồi, nơi này chỉ có hoàng hôn làm bạn, cô trân trân đôi mắt nhìn chỗ Tống Miên đứng ngay lúc đó.

Chiếc xe dã chiến đi ngang qua, bỗng dừng lại, một chiến sĩ trẻ ngó đầu ra nhìn, thấy cô khóc liền sốt ruột an ủi: "Cô gì ơi, đừng đứng ở đây khóc, chúng tôi chở cô về lều dã chiến, sẽ không bỏ rơi cô đâu."

Ở cái vùng đất xa lạ này, một người lạ không bỏ rơi cô, nhưng Tống Miên bỏ rơi cô.

Đầu óc cô trống rỗng, bần thần như người mất hồn lắc đầu, lạc giọng đáp: "Các anh về đi, tôi chờ người đến đón."

Người chiến sĩ ngờ vực, với bộ dạng thất thần này thì ai mà có thể tin tưởng để một cô gái nhỏ đứng đây một mình, chiến sĩ còn định khuyên nhủ, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn cất lên: "Xe hết chỗ rồi, các anh đừng gắng gượng thêm người nữa, mau chạy nhanh lên, người bị thương không thể chậm trễ đâu."

Quả thật sau xe đã chặt kín người, nhưng anh vẫn có thể nhích người chèn thêm một chỗ. "Chỗ tôi còn..."

Sơn Chi lắc đầu, nước mắt đọng ở khoé mi theo động tác mà rơi lã chã xuống.

"Tôi nói rồi, tôi đang đợi một người đến đón."

Giọng trở nên vô cảm và quyết liệt, người lính chỉ đành lắc đầu, chiếc xe lăn bánh, chuyến xe cuối cùng rồi cũng đã rời đi.