"Cũng đúng, một quân nhân xuất sắc như cậu mà đến một đất nước chiến tranh loạn lạc như này, người ta không nghi ngờ cậu là lính đánh thuê mới là lạ... Thôi tạm biệt, tôi phải đi rà soát khu vực rồi."
"Song, anh em chờ cậu." Clinton hối hả cúp máy.
Tiếng kêu *tít tít tít* vang lên không ngừng trong mấy giây rồi tắt ngúm.
Tống Miên bực dọc vứt điện thoại lên chiếc ghế phụ, gục mặt trên vô lăng.
Anh nhắm mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh hoài niệm.
Tống Miên lặng lẽ niệm thầm một cái tên: "Alan..."
Tôi sẽ trả thù cho cậu.
Nhất quyết phải trả thù cho bằng được.
**
Sơn Chi rửa mặt xong, ngã lưng trên chiếc giường bé nhỏ của mình, cô nghiêng người nằm trong chăn như một cái kén, ôm điện thoại chờ tin nhắn trong trạng thái phấn kích.
Chốc lát sau, điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Tống Miên gửi tin đến: "Anh về đến nhà rồi, em nhớ ngủ sớm đó."
Tim Sơn Chi đập thình thịch, lập tức soạn tin gửi lại: "Anh cũng nhanh chóng ngủ sớm nha, anh ngủ ngon ạ."
"Em ngủ ngon nha bé."
Trên tóc Tống Miên nhỏ giọt nước, tùy tiện dùng khăn xoa xoa mái tóc ướt của mình, nhoẻo miệng cười.
Sơn Chi nhìn chằm chằm màn hình giây lát rồi cười tủm tỉm.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi trên gương mặt tuấn tú của chàng trai, khiến cho mọi góc cạnh sắc sảo trở nên dịu dàng một cách mơ hồ.
Người nọ đột nhiên xoay đầu qua, ánh mắt hơi loé lên kinh ngạc, nhìn vào người con gái xốc xếch đứng ở cửa.
Đôi mắt Sơn Chi vẫn chưa chịu mở ra, mơ hồ còn đang ngáy ngủ, cô đứng ngây ngốc ở cửa, ngửa chiếc cổ thon dài, bộ dạng lười biếng lầm bầm hỏi: "Ai vậy, mới sáng sớm đã gõ cửa nhà người ta, không có lịch sự gì hết trơn."
Hôm qua vì vui quá mà chẳng thể chợp mắt, đến rạng sáng Sơn Chi mới rơi vào giấc nồng, vậy mà lại bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.
Rất bực luôn đó nha!
Cô chưa bừng tỉnh, vẫn trong cơn mộng đẹp, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống hệt như mây mù, áo ngủ hoạt hình màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế.
Chính Sơn Chi cũng không biết dáng vẻ cùng giọng điệu của mình có bao nhiêu động lòng người.
Mềm mại, đáng yêu lại có chút quyến rũ, những điều này cùng tồn tại, là trí mạng nhất.
Trái tim Tống Miên run lên, nhìn chằm chằm đến thần hồn điên đảo. Tiếng leng keng của quán hủ tiếu đầu đường kêu lên khiến anh tỉnh khỏi cơn say, hơi lúng túng giật mình cho tay vào túi áo khoác, nở nụ cười che giấu sự rung động bất chợt thoáng qua ban nãy, anh đi đến trước mặt Sơn Chi.
Mang theo hương sắc tươi đẹp của ngày mới, trả lời:
"Vậy người bất lịch sự này dẫn em đi ăn sáng để chuộc tội nhé?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Sơn Chi bừng tỉnh, hai mắt trừng to nhìn người trước mặt, mười giây sau lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ hỏi: "Sao anh lại đến đây giờ này?"
Trong câu nói còn xen lẫn thanh âm nũng nịu.
Cô vô cùng lúng túng đứng nép vào cửa, không dám ngửa mặt nhìn anh.
"Thay đồ nhanh lên đi bé, anh đưa em đi ăn sáng." Tống Miên xoa xoa đỉnh đầu nhỏ, cười khẽ.
Bộ dạng mơ màng của bé con này đáng yêu muốn chết.
Cô hối hả nói: "Anh... Anh đợi em một lát, em sẽ ra nhanh thôi."
Rồi mạnh mẽ đóng sầm cửa, nhốt Tống Miên bên ngoài, Sơn Chi vừa quay lưng đã ôm mặt gào thét trong lòng:
A a a anh ấy đã thấy bộ dạng xấu xí này của mình rồi, ông trời ơi, sao con sống nỗi đây!
Nửa tiếng sau.
Tống Miên mang Sơn Chi đến một nhà hàng kiểu Pháp, mọi thiết kế đều gợi lên sự ấm áp không kém phần sang trọng.
Đôi chân dài miên man của Tống Miên đi nhanh đến kéo ghế, cô mỉm cười nhìn anh rồi ngồi vào. Phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn cho hai người và rồi chỉnh tề đứng bên cạnh chờ đợi.
Tống Miên nhận lấy thực đơn, không xem vội mà đưa sang cho Sơn Chi.
Cô chưa bao giờ đến nơi sang trọng này, cũng chưa từng thử qua mấy món đắt đỏ, nhìn những thứ sặc sỡ trong thực đơn khiến cô vừa băn khoăn vừa dè dặt.
Tầm nhìn của Sơn Chi cứ lia tới giá cả. Cô cảm thấy, những con số này toàn là lương của cô. Lương của cô đang ở trên menu này.
Món rẻ nhất cũng là hơn phân nửa tiền nhà.
Món đắt nhất chính là hai tháng lương.
Thật là biết cách làm nhói con tim đau quả thận mà.
Tống Miên ngồi đối diện, chăm chú xem cô chọn món gì. Sơn Chi hồi hộp, lén lút nhìn một cái rồi cụp mắt đẩy thực đơn sang, chỉ nhẹ lên mấy món chứa đầy rau xanh mơn mởn.
"Món này, món này... em muốn ăn món này."
Tống Miên kéo nửa góc thực đơn sang, nhìn vào mấy món Sơn Chi nhắm trúng, bồi hồi giây lát, rồi nhìn người phục vụ đang đưa ánh mắt kì lạ nhìn Sơn Chi.
Anh nhìn cô, giở giọng trêu: "Nếu không phải đã chứng kiến em ăn thịt rồi, thì anh thực sự tin em là người xuất gia đó Sơn Chi."
"Em... em giảm cân mà." Sơn Chi nhanh chóng biện minh.
"Đồ ngốc, anh không có chê em béo, em giảm làm cái gì?" Rồi Tống Miên giành lấy thực đơn, gọi nhanh bốn món.
Đợi khi phục vụ rời đi, anh mới cất tiếng nói: "Em không cần tiết kiệm tiền cho anh, muốn ăn cái gì cứ thoải mái gọi, tiền anh làm ra cũng không phải để vào tủ kính trưng."
Anh còn nhớ ánh mắt của người phục vụ ban nãy khi Sơn Chi gọi những món nằm trong phần thức ăn rẻ tiền ít ai chọn nhất, có thể nói là những món ăn kèm. Mặc dù người phục vụ kia không biểu hiện quá nhiều trên gương mặt, nhưng ánh mắt khinh thường đó vẫn nói lên tất cả. Cho nên, Tống Miên gọi bốn món đắt nhất của quán, vừa để dằn mặt nhân viên phục vụ kia vừa cho biết họ có dư tiền để ngồi ở đây và thưởng thức những món này.
"Dạ vâng." Cô nhu thuận nghe lời. Trong lòng vô cùng ấm áp.
Đồ ăn được bê ra, Sơn Chi ngửi thấy mùi thơm, liền không kiềm được mà lén nuốt mấy ngụm.
"Em ăn món này trước đi." Anh đẩy dĩa thức ăn nóng hổi sang.
Trong lúc Sơn Chi mải mê đắm chìm trong đồ ăn, Tống Miên cũng đã cắt xong bít tết thành từng miếng nhỏ dễ ăn đặt bên cạnh tay cô, mỉm cười rồi nói: "Món này ngon lắm, em ăn nhiều vào."
Sơn Chi gật đầu thật mạnh, đôi má phúng phính phồng to cùng với cặp mắt hạnh phúc cong cong vui vẻ.
Từ khi món ăn được bưng lên, anh vẫn chưa hề động đũa, chỉ lo cho người con gái trước mặt.
Đợi khi Sơn Chi ăn hết món đầu tiên, chuẩn bị ăn bít tết, Tống Miên mới bắt đầu cầm d.a.o nĩa ăn phần của mình.
"Em không ăn được tôm phải không?"
"Không phải em ăn không được, mà là em ghét mùi tôm ý."
"Anh thấy em thiếu nhiều chất lắm, vẫn nên tập ăn tôm để bổ sung chất."
"Dạ. Em sẽ tập ăn từ từ."
Mặt trời dần lên cao, cái nhiệt nóng cũng vì thế nào hầm hì bí bách.
Bàn tay Tống Miên bao trọn từng ngón tay mảnh khảnh, Sơn Chi cảm thấy bản thân chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.
Cô không cần điều may mắn gì đến nữa, cô chỉ mong như hiện tại, cùng Tống Miên một chỗ, hẹn hò yêu đương và sau này có một đám cưới, một vài đứa con, như vậy là đủ rồi, là cô đủ mãn nguyện rồi.
Đi dạo quanh một vòng bên cạnh hồ lớn cho tiêu hoá.
Đứng dưới gốc cây cổ thụ, tán cây to tạo một cái bóng râm cực kỳ lớn, có thêm nước hồ, càng mát mẻ.
Trong lúc hai người đứng hóng mát, lại gặp phải người không muốn gặp.
"Chị."
"Ô Sơn Chi, em đứng đây làm gì thế, hôm nay không đi phát tờ rơi hả?" giọng điệu chị ta bề ngoài là quan tâm nhưng sâu bên trong là châm chọc, cô ta cố ý nói để cho Tống Miên biết Sơn Chi là một kẻ chẳng có gì, thua xa cô ta gấp mấy lần.
Ánh mắt Sơn Hương từ đầu vẫn rơi trên người Tống Miên, đến khi tầm mắt rơi xuống bắt gặp hai người tay trong tay, gương mặt cô ta trở nên cứng nhắc.
Sơn Chi niết vạc áo, gắng gượng nở một nụ cười: "Chị đi đâu vậy?"
"Đi gặp một người bạn thôi." đối với Sơn Chi cô ta chỉ trả lời tùy tiện, nhìn Tống Miên giọng nói hơi bàng hoàng, chần chừ hỏi: "Hai người... đang..."
"?" Mặc dù cô ta không nói quạch tẹt ra nhưng Tống Miên biết suy nghĩ của cô ta, anh ôm bả vai Sơn Chi, kéo cô vào n.g.ự.c mình như thay câu trả lời.
Một hành động ngắn ngủi, nhưng đủ chất lượng thay cho lời nói.
Nhanh chóng, vẻ thất vọng hằn lên trong mắt Sơn Hương, cô ta có chút không tin, trong lòng hụt hẫng vô cùng.
Vốn dĩ cô ta còn đợi hôm nay sẽ tìm cớ hẹn Vương Đình rồi nói hai người không hợp, sau đó sẽ tìm cách xin cách liên lạc của Tống Miên, nhưng thật không ngờ chuyện lại nhanh đến mức này.
Cô ta cười một cái để che đi sự mất mát trong mắt, lúc này mới nhìn sang Sơn Chi với ánh mắt phức tạp: "Chị có chuyện muốn nói riêng với em, em có tiện không?"
"À được."
Sơn Hương đưa mắt nhìn Tống Miên, ra hiệu cho cô.
Sơn Chi hiểu rõ, liền nói với anh: "Em khát nước quá, anh mua cho em một chai nước nha."
Tống Miên ngó nghiêng xung quanh, quay sang nói với cô một tiếng: "Vậy anh đi sang đó mua, em đứng đây chờ anh một lát."
"Dạ."
Bóng dáng của anh nhanh nhẹn vụt đi.
"Chị có chuyện gì muốn nói với em vậy?"
Khi Tống Miên đi, lớp mặt nạ của cô ta rốt cuộc cũng đã tháo xuống, ánh mắt trở nên hung tợn, nhìn Sơn Chi như kẻ thù không đội trời chung, từng chữ thốt ra đều mang theo sự đối địch vừa nặng nề vừa sắc bén: "Mối quan hệ này bắt đầu từ khi nào? Có phải mày quen biết anh ấy từ trước rồi đúng không?"
Sơn Chi nhìn vẻ mặt này của coi ta có hơi kinh sợ, dù hằng ngày chị ta hay tỏ vẻ phóng khoáng, khoe mẽ trước mặt cô nhưng lúc nào cũng sẽ chị chị em em, không có mang vẻ mặt này. Còn hiện tại, giọng điệu và sắc thái của Sơn Hương, làm cho Sơn Chi phải kinh ngạc phải sợ sệt.
Cô trả lời: "Em quen anh ấy rất lâu rồi, hôm qua mới vừa xác nhận mối quan hệ."
"Vì cái gì!" Cô ta gằn giọng: "Vì cái gì mà người anh ấy quen là mày. Thành tựu, nhan sắc tao đều xuất sắc hơn mày, tại sao... đáng lý ra người đứng bên cạnh anh ấy là tao, chỉ có tao mới đủ tư cách đứng ở vị trí đó, mày không xứng!"
Cơ thể Sơn Chi run run, lời nói của chị gái cô sao có thể tàn nhẫn như vậy.
Không để cho Sơn Chi một cơ hội phản bác, cô ta tiếp lời cay độc.
"Người đàn ông như Tống Miên rất hiếm, mà những thứ hiếm đều sẽ thuộc về tao. Sơn Chi, nếu mày biết điều thì tự mình rút lui, đừng để tao phải ra tay đoạt về." cô ta nhìn vào gương mặt cứng đờ của Sơn Chi, cười khẩy: "Chắc mày vẫn chưa rõ phải không? Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tao đã nhận định, cái người tên Tống Miên kia sẽ là chồng của tao."
"Đúng như mày nghĩ, tao thích anh ấy."
Cô ta nhìn một lượt, ánh mắt đánh giá quần áo bình thường trên người Sơn Chi rồi cười miệt thị.
"Không ngờ mày lại can đảm trèo cao như vậy, không sợ một ngày nào đó ngã c.h.ế.t hay sao?"
Khi thấy bóng dáng của Tống Miên từ xa xa đi về hướng này, Sơn Hương khôi phục lại dáng vẻ chừng mực, hạ thấp người, ghé sát môi lại gần vành tai Sơn Chi, ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng điệu bộ đầy cợt nhả:
"Sơn Chi, đừng trách chị không nhắc nhở em, người đàn ông như Tống Miên không bao giờ hồ đồ chọn một con chồn hôi bên cạnh mình đâu, tự mình rút lui trước còn đỡ hơn sau này bị anh ta đá một cái vừa đau vừa mất mặt."
"Em gái ngoan, em biết chị muốn gì mà phải không? Tốt nhất là em nên nghe lời, nếu không... hậu quả khó lường."
Ngón tay cô ta quấn lấy một sợi chỉ nhô lên ở bả vai trái của Sơn Chi, khi thấy anh sắp đến gần, ngón tay mạnh mẽ dùng sức giật lấy sợi chỉ đó, thấp giọng thì thầm mang theo nụ cười quyến rũ: "Nhớ kỹ nha em gái."
Sơn Chi đưa tay chạm lên bả vai mình, nơi đó bị rút lại nhăn nhúm, một đường chỉ bị Sơn Hương kéo ra, để lại một lỗ hổng.
"Tống Miên, anh mua nước về rồi sao?" Sơn Hương đứng thẳng lưng lại, cười nền nã với Tống Miên.
Anh chẳng thèm liếc mắt, đưa nước cho Sơn Chi.
Cô vẫn chưa hồi tỉnh, khi anh đưa nước sang, mất khoảng mấy giây sau mới máy móc nhận. Tay trái vỗ vỗ vai, lúng túng che phần rách không quá lộ liễu, tay phải nhận lấy chai nước mát lạnh.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết cười gượng nhận lấy.
Tống Miên nhìn sắc mặt lạ lùng của cô, cúi người, thấp giọng trầm khàn hỏi: "Sao vậy? Em thấy không khoẻ chỗ nào hả? Hay có người làm em không khoẻ?"
"Không có ạ, tại trời nóng quá." Sơn Chi lắc đầu, đưa tay quạt quạt mấy cái.
Tống Miên ngó lên trời. Cảm thán: *quả thật nóng, có thêm một người, nóng gấp mười*
Mặt trời càng lên cao, tia nắng càng lan rộng.
Anh kéo tay cô vào chỗ bóng râm nhiều, dùng thân hình cao lớn che những tia nắng nóng hắc vào.