Vết Bớt Hoa Điền

Chương 42: Thục viện




Kim Tam có hơi xấu hổ, qua loa giải thích nói nhà mình trên còn một mẹ già, gia cảnh không khá giả nên không có ngân lượng, lại bị Thiết Trụ gạt đi: “Huynh nói huynh không có tiền? Ai tin! Hơn nữa huyện Lâm Hà này toàn hàng đẹp giá rẻ, nức tiếng gần xa, ai chẳng biết? Nhìn huynh là biết không phải người thích trêu hoa, ghẹo nguyệt, nếu không hôm nay ta mời khách, để huynh được mở mang tầm mắt…”

Kim Tam là người không mau mồm mau miệng lại chất phác, không biết khéo léo từ chối người ta, bị đám Thiết Trụ lôi lôi kéo kéo lên thuyền hoa.

Đây là thuyền phượng hoa, khác với những thuyền hoa của các gia đình nghèo lân cận, quy mô tương đối lớn, bên trên có hơn bốn mươi ca cơ, còn có cả nhạc công, có điều phần thiết kế, trang hoàng quá mức sơ sài.

Đám thuyền phu toàn dân lao động, chân lấm tay bùn, với họ mà nói hình thức tiêu khiển của đám nhi tử nhà hào môn này quá mức xa xỉ, truỵ lạc.

Thấy khách lên thuyền, chủ chứa nhiệt tình chạy tới chào hỏi, đồng thời phân công các cô nương thổi sáo, kéo đàn, một gã thuyền phu cục mịch giờ phút này cũng bỗng chốc hoá vương công. Lúc nhóm kỹ nữ châm trà dâng lên bọn họ, Kim Tam cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt tìm tòi, nhưng chẳng thấy cô nương nào dung mạo xem như tạm ổn. Còn mấy gã thuyền phu thì ngựa quen đường cũ đã sớm chạy xuống khoang tàu chật hẹp, có kẻ thậm chí đã đè nữ tử xuống thân, kéo áo, tụt váy, dứt khoát nắm lấy đôi tay non mềm của nữ tử mà hôn hít, liếm láp, thưởng thức.

Riêng Thiết Trụ không hiểu sao lại kéo bà chủ chứa vào góc vắng, chỉ vào một nữ tử tò mò hỏi: “Tiểu nương tử xinh đẹp này năm nay bao nhiêu tuổi? Có tiếp khách không?” Thiết Trụ vừa chui xuống khoang tàu đã bị sắc đẹp của nàng làm cho thèm nhỏ dãi, cho nên thẳng thắn đề nghị với chủ chứa.

Kim Tam hơi nhíu mày, trong lúc lỡ đễnh thoáng lướt qua gương mặt nữ tử mà Thiết Trụ nhìn trúng.

Chiếc thuyền hoa này vốn chỉ dừng lại ở việc cung cấp lưu oanh giá rẻ, hiện tại đang là ca tối, đèn đuốc sáng chưng đến mức chói mắt, trong quầng sáng mờ nhạt, Kim Tam đột nhiên khẽ run lên, vô thức tiến lên nửa bước, sự chấn động vừa rồi trong lòng đã dần dần dịu xuống.

Hoa Điền đỏ thắm giữa trán kia quả thực rất giống nàng, nét mặt cũng có vài phần tương tự, may sao chỉ là hơi giống, nhìn kỹ cô nương này, so ra nhan sắc vẫn kém nữ tử gã vẫn luôn đặt trong lòng lưu luyến không quên.

“Ha ha vị khách quan này đúng là có mắt nhìn, cô nương ngày mới đến đây hôm trước, vẫn còn là thanh quan, nghe nói nàng ta chính là Tiền đại tiểu thư, do gần đây gia đình xảy ra chuyện mới lưu lạc tới chốn này.”

Thiết Trụ nghe lời này, hai mắt trừng lớn, đã sớm quên tuột đám anh em mình vừa dẫn lên thuyền tìm vui. Nhưng đến cùng gã cũng chỉ là một kẻ chèo thuyền, xấu hổ vì không mang theo đủ bạc trong người, thế nên cố gắng cò kè mặc cả.

Nữ tử với đoá hoa điền giữa trán dường như từ khi sinh ra đến giờ chưa từng nhuốm bụi trần, đôi mắt to long lanh, ngấn lệ. Nhưng có vẻ vì sợ chủ chứa, và đám nhạc công mắng nhiếc cho nên cố gắng nén lại.

Kim Tam thầm lắc đầu, dáng vẻ mềm yếu, bất lực ấy cũng không giống nàng. Người trong tim hắn dù rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào cũng bình tĩnh trầm ổn, đưa ra phán đoán cẩn trọng, vẹn toàn, hành động lạnh lùng, lý trí. Dù cho rơi vào hiểm cảnh, dù bị số mệnh vùi dập đến mức nào, nàng cũng ít khi rơi nước mắt, càng không bao giờ sa sút tinh thần, dễ dàng chấp nhận.

Chủ chứa và Thiết Trụ lời qua tiếng lại, cò kè mặc cả, bớt một thêm hai. Hiển nhiên chủ chứa nắm trong tay món hàng thượng phẩm, lại là kẻ lặn lộn giới này bao năm, dễ dàng chiếm thế thượng phong, Thiết Trụ chỉ đành vừa giãy dụa vừa vét hết ra những đồng tiền cuối cùng.

Thiết Trụ chỉ là gã thuyền phu cục súc, bẩn thỉu, hôi hám, cả người còn bốc lên mùi rượu nồng nặc, đứng trên chiếc thuyền hoa rẻ tiền này lại càng thêm nổi bật, Kim Tam nhìn nữ tử có vài nét tương tự Tiểu Viện, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà khóc nấc lên.



“Khóc cái gì mà khóc? Chọc tức khách quan xem ta lập tức ném cô vào bao tải vứt xuống sông cho cá ăn không.” Gã nhạc công thấy tiểu nương tử nức nở rơi lệ, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, rằn giọng chì chiết, lúc này lão ta chỉ quan tâm tới số tiền có thể thu về.

Nữ tử bị hù dọa, giương đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía Kim Tam ở chỗ này, chỉ có duy nhất Kim Tam vì không cần chèo thuyền nặng nhọc, cũng chẳng phải bê vác vất vả, hay vào việc tốn thể lực cho nên trên người không có mùi hôi thối, chua lòm.

Một cơn sóng đánh đến, thuyền hoa thoáng lay động, trong vài giây ánh sáng phủ lên người nữ tử kia, trùng hợp khiến Kim Tam nhìn thấy hoàn toàn khuôn mặt nàng.

Gã khẽ giật mình, phảng phất như bị thứ gì đâm giữa ngực.

Chủ chứa bắt đầu không kiên nhẫn, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, lúc này bà ta mới phát hiện ra ngoài Thiết Trụ bủn xỉn thô kệch còn có một vị khách khác nhìn sáng sủa, sạch sẽ hơn, đứng đằng sau, vậy là bà ta tươi cười chạy tới: “Nếu công tử đây đi cùng, có thể thay phiên kết đối trải lòng với tiểu phượng nữ. Nhị long hí châu, giá tiền đương nhiên cũng có thể thương lượng.”

Kim Tam vẫn chìm trong cơn sửng sốt, ánh mắt chằm chằm dán vào đoá Hoa Điền giữa trán nàng kia. Bà chủ chứa tiến lên mời chào: “Khách quan ngài cứ xem hàng kỹ lưỡng. Nữ nhi nhà chúng ta giữa trán có một đoá Hoa Điền, đó là vết bớt trời sinh, không cần thoa vẽ. Mỹ nhân như vậy, đừng nói là đi tìm khắp kênh đào này, kể cả lật tung toàn bộ huyện Lâm Hà cũng không tìm được người thứ hai. Hôm nay ngài đã lên thuyền, vậy đây khẳng định là duyên phận. Nguyệt lão đã giật dây, càng không nên phụ ngày tốt, cảnh đẹp, huống chi phá thân xử nữ có thể bảo vệ tài vận, gặp nhiều may mắn, lạc hồng rơi, mời may tới…”

Ả chủ chứa mồm loa mép giải, không chút liêm sỉ chào hàng, ngôn từ thô tục đến Kim Tam còn không nghe nổi. Nhưng thời điểm bà ta nói ra bốn chữ “vết bớt trời sinh”, đầu hắn ‘oanh’ lên một tiếng, nghe cực kỳ rõ ràng, những câu nói sau đó hoàn toàn như chìm vào hư vô.

“Nương tử này bao nhiêu tiền? Ta muốn nàng!”

Kẻ từ khi lên thuyền vẫn luôn trầm mặc không nói, vừa mở miệng đã khiến cả thuyền lâu rơi vào im lặng, như thể có người ném một hòn đá vào đám chim đang líu ríu hót trên cây, đám thuyền phu cũng bị bất ngờ đến mức thất thần, chăm chú nhìn về phía Kim Tam.

Thiết Trụ phản ứng lại đầu tiên, vui vẻ cười: “Ha ha ha, huynh đệ ta là người dẫn huynh tới đây, sao có thể nửa đường đã dừng lại được? Dù có cùng chơi, nhưng ta là người tới trước, hay…”

“Bao nhiêu?” Kim Tam trầm giọng hỏi, chủ chứa nhắc lại giá tiền mình đã đưa ra nhưng Thiết Trụ vẫn kỳ kèo nãy giờ chưa chấp nhận, Kim Tam không kiên nhẫn ngắt lời bà ta, hỏi: “Chuộc thân. Bao nhiêu tiền?”

Cả khoang thuyền lần nữa rơi vào im lặng, ả chủ chứa thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh bà ta đã lấy lại tinh thần, đảo đảo tròng mắt mấy lần, tức tốc ném bàn tay của Thiết Trụ xuống - dù mới vừa rồi còn cực kỳ nhiệt tình nắm lấy, đon đả chạy tới trước mặt Kim Tam, nịnh nọt mỉm cười, chậm rãi đưa giơ ngón tay nói ra số tiền.

Đương nhiên đây là giá nói thách, chưa kỳ kèo mặc cả.

Ai ngờ Kim Tam sảng khoái đồng ý, rút từ trong áo ra một tấm ngân phiếu, gã lười đôi co mấy lời vô dụng với đám buôn người, nhanh chóng kéo nữ tử với vết bớt Hoa Điền trời sinh rời khỏi khoang thuyền.

Thiết Trụ lập tức đuổi tới, xởi lởi cười: “Ha ha ha, huynh đệ vậy mà huynh nói gia cảnh nghèo khó, không có tiền để đến mấy chốn này. Đã muốn chuộc thân cho nữ tử này, sao ban đầu không nhường huynh đệ ta thử trước? Giá cả sau khi trải lồng cũng dễ thương lượng hơn.”

Tiểu nữ tử bên cạnh không nói gì, nhưng Kim Tam lại cảm thấy vừa ghét bỏ, vừa xấu hổ. Thực sự gã không muốn ở cùng với đám thuyền phu thô bỉ, cục súc này thêm nữa. Đang suy nghĩ xem nên cắt đuôi gã Thiết Trụ cứ nhằng nhằng bám theo sau này thế nào thì cách đó không xa một ngọn lửa lớn bùng lên. Xa xa một đội tàu màu đen không thắp đèn cũng không giương cờ đột ngột kéo đến. Nhưng thuyền chung quanh cũng bắt đầu bị thiêu cháy, ánh lửa đỏ rực, nhất thời tiếng gào thét, hô hoán từ bốn phương tám hướng truyền tới.



Các chủ chứa hoảng loạn hét lên: “Không xong rồi! Là đám đạo tặc Tào Bang! Nhanh nhanh! Cầm vũ khí lên.”

Mấy gã thuyền phu trên thuyền bị cũng kinh sợ, làm gì còn tâm trạng tìm vui nữa, hôm nay bọn hắn tự ý rời vị trí, mà thuyền bọn hắn là thương thuyền, chở đầy hàng hoá, nếu như bị Tào phỉ cướp bóc, mấy người bọn hắn có đổi mạng cũng không đền hết được giá trị của số hàng hoá ấy. Nhất thời, đám thuyền phu quần áo xộc xệch, nhao nhao nhảy xuống thuyền chạy trối chết trở lại thuyền, mong giữ lại được thuyền hàng.

Kim Tam dường như không quá để ý đến số ngân phiếu vừa rồi đưa cho chủ chứa, chỉ ôn tồn nói với Tiền Thục Viện: “Ôm chặt ta, đừng sợ.” Sau đó bế bổng nàng lên, thả người bay lên cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bờ.

Từ mạn thuyền đến bờ cách khoảng hai, ba trượng, nếu không có khinh công tốt, không thể ôm một người nhẹ nhàng bay qua như thế. Thiết Trụ đứng trên mạn thuyền thấy cảnh này không khỏi há hốc mồm, thì ra gã nam tử trầm mặc ít nói đồng hành cùng bọn hắn cả chặng đường lại là một cao thủ ẩn mình.

Nhìn bóng đêm mờ mịt, rõ ràng mới đây còn oanh oanh yến yến đèn đuốc sáng trưng, sáo nhạc du dương, giờ hoàn toàn chìm trong biển lửa. Kim Tam kéo tay nữ tử, nhanh chân đi về phía trọng thành, không quay đầu dù chỉ một lần nhìn lại kênh đào sau lưng.



Về đến khách điếm, Kim Tam đưa cô nương vào phòng nghỉ ngơi xong xuôi, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Tiền Thục Viện nơm nớp lo sợ, nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần sau một loạt biến cố xảy ra liên tiếp gần đây. Mấy tháng trước nàng vốn được Bình An hộ tống trở về Hàng Nam theo sắp xếp của phụ thân, nào ngờ nửa đường bị thân vệ của Thái tử truy sát, cuối cùng dưới sự bảo vệ của Bình An nàng may mắn thoát được, nhưng trên đường đảo thoát lại sinh non.

Bình An gửi nàng cho một hộ nông gia, cũng để lại rất nhiều tiền bạc, dặn dò họ chăm sóc nàng cho đến khi thân thể tốt lên, đến khi sức khoẻ ổn định sau sinh thì Bình An đột ngột biến mất. Nông hộ chờ hơn một tháng không thấy người nhà tiểu nữ tử đến đón, thì nổi lòng tham, bán nàng cho một tay buôn người ở Lâm Hà. Trải qua nhiều lần mua đi bán lại, nàng bị bán làm thuyền kỹ cấp thấp ở kênh đào, hôm nay là ngày đầu tiên nàng gặp khách, ả chủ chứa tham lam biết rõ nàng từng mang thai, nhưng cố tình nói nàng là thanh quan với ý đồ muốn chào hàng với giá tốt.

Cũng may trời phật phù hộ, để nàng gặp được Kim Tam, gã thấy vết bớt trên trán, nhớ tới Tiểu Viện, ma xui quỷ khiến giúp nàng chuộc thân.

Đại tiểu thư vẫn luôn được nuôi dưỡng nơi khuê phòng như Tiền Thục Viện nào có bản lĩnh sinh tồn giữa thế gian lạnh bạc này, trong mấy tháng vừa rồi trải qua sóng gió liên tiếp nàng cảm thấy hơn mười mấy năm cuộc đời chưa từng chịu tra tấn, giày vò đến thế. Nàng không những bị chịu tổn thương về thân thể mà trái tim cũng tan nát. Vị Thái tử nàng đã từng coi như ông trời, từng tha thiết mê đắm, vậy mà lại cho người đến ám sát nàng. Chỉ vì để bảo toàn danh tiết của hắn, chỉ vì sợ đứa con còn chưa ra đời trong bụng nàng sau này có thể trở thành công cụ áp chế hắn của Tiền Trọng Mưu và danh gia vọng tộc Hàng Nam, mà hắn chỉ hận không thể lập tức diệt trừ mẹ con nàng.

Lúc còn ở Hàng Nam, nàng chẳng khác nào viên minh châu trong tay phụ thân, chưa từng trải qua bất kì sóng gió nào, cũng không phải chịu đựng sự tàn nhẫn của tranh quyền đoạt lợi, của âm mưu quỷ kế, của sự tha hoá, tán tận lương tâm nơi những con quỷ đội lốt người, những con người khi bị quyền lực cám dỗ. Trong mấy tháng ngắn ngủi này, nàng dường như già đi mấy tuổi, nhớ lại chấp niệm của mình với Thái Tử ngày trước, càng hồi tưởng lại sự tuỳ hứng, si mê, sự ngu ngốc đơn thuần ấy, nàng càng cảm thấy tột cùng hối hận.

Thậm chí thời điểm rơi vào chốn thanh lâu hạ đẳng kia, nàng từng nghĩ tới tự kết thúc đời mình.

Nhưng nhớ tới phụ thân, nhớ tới việc ông liều chết xuôi nam để tìm chỗ dựa, nàng lại không nỡ chết. Mặc dù không biết vì lý do gì, phụ thân không cho người tới cứu nàng, càng không hiểu vì sao kẻ võ nghệ cao cường, mánh khoé thông thiên như Bình An lại bỏ mặc nàng ở đây. Nhưng dù gian khổ bao nhiêu chỉ cần giữ lại mạng sống, nhất định có thể trở về Hàng Nam, lần nữa quay lại làm một quý nữ khuê phòng không lo cơm áo gạo tiền, sống tự tại trong nhung lụa.

Lúc này, Kim Tam đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Tiền Phục Viện nhanh chóng dùng ống tay áo lau khoé mắt, đi ra mở cửa.