Vết Bớt Hoa Điền

Chương 32: Phù diêu




Trịnh Dũng và tất cả những người có mặt tại sảnh yến hội đều kinh ngạc, đặc biệt là Trịnh Dũng, thấy Trịnh Lan, hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái căng thẳng, một thứ cảm giác bất an đột nhiên nảy sinh.

Mấy vị thân vương ban nãy còn nói thầm trong lòng, sao Cấm Vệ quân vừa tiến đến đã không thấy tăm hơi Trịnh Lan, ra là thừa dịp hỗn loạn núp sau tấm bình phong.

“Ha ha, tốt. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Cửu đệ trốn chui trốn lủi, như vậy, không phải tác phong của kẻ quân tử đâu!” Trịnh Dũng đè cảm giác bất an xuống, gương mặt phì nộn bóng nhẫy nở nụ cười thản nhiên, hắn thầm trấn an bản thân, có lẽ hôm nay chính là cơ hội để hắn diệt cỏ diệt tận gốc.

Trịnh Lan vẫn bình thản ngồi trên tú đôn, liếc xéo đám tuỳ tùng đứng phía sau Trịnh Dũng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nửa tà mị, nửa khinh miệt.

Mấy vị thân vương thấy biểu cảm này không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nụ cười khinh bỉ kia rõ ràng thể hiện thái độ tự phụ, như thể tất thảy việc trước mặt đều nằm trong tính toán từ trước của hắn.

Trịnh Dũng bị nụ cười này chọc giận, hắn quát lớn: “Nghiệt chủng của một ả ca kỹ thấp hèn cũng dám tranh giành với cô. Ngươi không xứng!”

Trịnh Lan rũ mắt, trong đôi con ngươi trong trẻo, tuyệt mỹ ấy, Tiểu Viện chẳng nhìn thấy chút tức giận, phẫn uất nào, chỉ có hình ảnh của nàng.

Nàng trợn mắt nhìn về phía kẻ không ai bì nổi Trịnh Dũng, đáy mắt tràn đầy sự căm hờn.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cảm xúc của nàng bị Trịnh Lan bắt được, chàng cúi xuống, dịu dàng thì thầm bên tai Tiểu Viện: “Ái phi không cần thương hại bản vương. Ta đã sớm quen rồi.”

“Mấy người các người, lên cho ta.” Sắc mặt Trịnh Dũng đột nhiên tối sầm lại, ra lệnh cho đám tướng sĩ, lập tức năm kẻ thân hình vạm vỡ đề thân bay lên, kẻ nào kẻ ấy mắt sắc như dao, lạnh đến mức khiến người ta run sợ.

“Ngũ Hành Sứ Giả!” Bát điện hạ Trịnh Ba hoảng sợ thốt lên. Thái tử nói không sai, Trịnh Ba thực sự là một kẻ kiến thức rộng rãi, biết nhiều, hiểu rộng, thông tin linh nhạy. Ngũ Hành Sứ Giả là năm tên ác nhân của núi Thiên Lăng, đồng thời cũng là những cao thủ võ lâm nức tiếng gần xa. Chúng không chỉ nổi tiếng về công phu trác tuyệt mà còn bởi tác phong làm việc vô nhân đạo, giết người không chớp mắt, am hiểu phanh thây, chặt xác, kẻ hành tẩu giang hồ chỉ cần nghe thấy tin chúng đã sợ chạy mất mật. Lần này Trịnh Dũng được thế gia Hàng Nam hậu thuẫn phía sau, có được khối tài sản kếch xù, thừa tiền của để thuê Ngũ Hành Sứ Giả hỗ trợ.

Mấy vị hoàng thân quốc thích ngơ ngác nhìn nhau, duỗi cổ, nín thở chờ đợi trận quyết đấu sắp xảy ra, ai ngờ Trịnh Lan lại vân đạm phong khinh mở miệng nói:

(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

“Bản vương còn tưởng Thái tử điện hạ mời được cao nhân phương nào tới. Mấy kẻ công phu mèo cào này ở Đông Cung đánh đấm tạp nham vớ vẩn, làm hộ vệ bình thường, hoặc chân sai vặt còn thoả đáng hơn đó.”

Vẻ mặt chàng bình thản, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhẹ nhàng tung người, nhảy qua những mảnh thuỷ tinh vỡ la liệt trên mặt sàn, thoải mái đáp xuống trước mặt Tiểu Viện, mặt đối mặt, mũi kề mũi, thong dong đưa tay nâng một lọn tóc rủ bên trán nàng lên.

“Ái phi sao lại bỏ bản vương lại một mình. Chúng ta ở sau bình phong chàng chàng thiếp thiếp không phải tốt hơn sao?” Trịnh Lan rũ mắt, hành động có chút phóng túng, trêu đùa, không ít kẻ đang quỳ dưới sàn len lén ngước đầu lên nhìn trộm phu phụ Trạm Vương, trước mặt Ngự Lâm quân và Thái tử điện hạ, giữa lúc nước sôi lửa bỏng, hai người này còn tâm trạng nói chuyện yêu đương sao?

Tiểu Viện biết chàng cố tình nói hươu, nói vượn, nhưng không hề buồn bực. Chàng đã đánh nát bình phong, xuất hiện tại đây, chắc chắn có ý định xuất thủ.

“Thái tử cả gan làm loạn như vậy? Chẳng lẽ điện hạ cứ bỏ mặc không quan tâm à?” Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn Trịnh Lan, biểu cảm không giống tố cáo mà như một lời đề nghị.

Chung sống bên nhau nhiều ngày, thêm những việc Lý Tú Dung nói, nàng chắc chắn Trịnh Lan đã sớm tính toán được sẽ có cung biến xảy ra, chàng thậm chí còn chưa đánh ra át chủ bài của mình.

“Thất thần gì vậy! Lên đi! Bắt Cửu điện hạ lại cho cô, ai tóm được hắn sẽ được trọng thưởng.” Trịnh Dũng không bình tĩnh được nữa. Vì sao thời điểm cung biến nguy cấp này, Cửu đệ vẫn có thể phong lưu, tiêu sái. Muốn cướp hết sự chú ý của hắn sao? Ngũ Hành Sứ Giả khét tiếng giang hồ, chỉ cần nghe danh đã đủ khiến người ta sợ mất mật, y không tin Trịnh Lan có thể một địch năm.

Huống chi hắn người đông thế mạnh, còn nắm Ngự Lâm quân trong tay, nếu tất cả cùng xông lên, dù có là cao thủ võ lâm, tài nghệ siêu quần cũng không thoát được.

Ngũ Hành Sứ Giả xông tới, chiêu thức uy vũ, thân thủ nhanh lệ, thoắt cái đã vây quanh đôi bích nhân.



Trịnh Lan rút chiếc khăn gấm vừa rồi lau nước mắt cho nàng ra, che kín đôi mắt nàng, còn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tiểu Viện: “Ái phi đừng nhìn. Chém xác, chặt người, mấy cảnh máu me bẩn thỉu đó không đáng để đôi mắt duyên dáng này phải nhìn.”

Trước đây, Ngũ Hành Sứ Giả hành tẩu giang hồ luôn cực kỳ tự tin về khả năng chém giết của mình, nhưng không hiểu vì sao đứng trước Trịnh Lan bọn chúng lại có chút chột dạ. Không phải bọn chúng biết rõ Trịnh Lan võ công thâm sâu, mà là thái độ bình tĩnh, tự đắc, như thể nắm toàn bộ thế cục trong lòng bàn tay của chàng khiến kẻ đối đầu luôn cảm giác sợ, không dám lỗ mãng ra tay.

Ngay tại khoảnh khắc do dự đó, Trịnh Lan nhíu mày, bàn tay vung ra, một luồng khí tức, uy mãnh, hùng hậu từ huyệt đan điền tràn ra.

Năm kẻ lực lưỡng đang vây hãm chàng phút chốc chỉ còn là đống thịt nát bấy, xương cốt đứt khúc. Máu tươi văng tung toé khắp điện Giao Thái. Thậm chí bắn lên cả gương mặt thất sắc của Thái tử và đám người quỳ trên sàn.

Toàn bộ tầm nhìn trước mắt phủ trong làn sương mù đỏ tươi, chói mắt, máu me tung toé, máu thịt bầy nhầy, nhuộm điện Giao Thái trong máu tươi tanh tưởi, chỉ có Tiểu Viện và Trịnh Lan đứng giữa cơ hồ không bị máu tươi làm vấy bẩn.

Trịnh Lan không nhanh không chậm tháo khăn gấm trên mắt nàng xuống, vừa rồi có một giọt máu bắn tới, dính lên chính giữa đoá hoa điền giữa trán nàng, cơ hồ hoà vào sắc đỏ thẫm của Hoa Điền, nhìn không ra. Trịnh Lan tỉ mỉ lau giọt máu kia, sau đó thẳng tay vứt khăn gấm xuống nền đất.

Khuôn mặt mỡ màng của Thái tử gần hai người trong gang tấc, toàn bộ khuôn mặt cùng áo cổn màu vàng đều bị vấy bẩn máu tươi, thậm chí hắn còn bị mấy vụn xương bay tới nện mạnh vào mặt, đau rát, khó chịu.

“Oẹ… oẹ…” Thái tử thất tha thất thểu lui về phía sau, đám thái giám vội vã chạy lên giúp hắn lau vết bẩn trên người, mặt kẻ nào kẻ ấy xanh mét, cố ngăn lại cơn buồn nôn đang dâng tới tận họng.

Chư vị thân vương trợn mắt há hốc mồm, ngẩn người trước cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra.

“Đây… đây là thứ công phu bàng môn tà đạo gì vậy? Sao người sống lù lù lại biến thành sương mù!” Trịnh Dũng nén cơn buồn nôn, ngồi bịch xuống đất thở hổn hển. Hắn đã hoàn toàn rơi vào cơn hoảng loạn không thể lý giải.

Đám tướng sĩ Ngự Lâm quân phía sau bị màn vừa rồi làm cho kinh ngạc đến ngây người, không dám nhúc nhích.

Cho dù Thái tử khản giọng hạ lệnh, quân lính vẫn cả người đờ đẫn như kẻ mất hồn, không kẻ nào đủ can đảm tiến lên, trước tuyệt thế công phu quỷ dị của Trạm Vương, tính mạng của họ nhỏ nhoi, yếu ớt không khác gì những con kiến, hơn nữa binh lính Ngự Lâm quân cũng chẳng phải tử sĩ của Thái tử.

Con người bằng xương bằng thịt, có ai không sợ chết, hơn nữa chết một cách bất đắc kỳ tử… còn… nát bét… chết không toàn thây….

Chỉ có Trịnh Ba - kiến thức sâu rộng, mới lờ mờ nhìn ra, nghiêm mặt bình luận: “Cái này… đây có lẽ là Phù Diêu Thần Công. Cửu đệ, quả nhiên, ngươi đã tu luyện thứ tà công này.”

Đại danh của Phù Diêu Thần Công đối với mấy thuật sĩ giang hồ, hoàng thân quốc thích và quần thần có mặt tại đại sảnh chẳng khác nào sự tồn tại của truyền thuyết. Nghe nói kẻ không có nội công thâm hậu cực hạn thì không thể luyện thành, hơn nữa yêu cầu cần chính là kẻ tu luyện phải là xử nam.

“Để luyện được thứ tà công này người luyện không phải bắt buộc là xử nam sao?” Người đặt câu hỏi chính là một vị học rộng tài cao đến từ Khâm Thiên Giám. Đám người nghe vậy bắt đầu nhao nhao xì xào.

Xử nam… kẻ đã từng lang chạ khắp các Tần lâu Sở quán, lưu luyến phấn son vui quên đường về như Trạm Vương điện hạ sao có thể là xử nam được. Huống chi bên cạnh y còn một vị vương phi như hoa như ngọc, chim sa cá lặn bầu bạn.

Chẳng lẽ, kẻ nhìn qua tự do tự tại, không ham quyền lực, chẳng đoái hoài chuyện triều chính như Trạm Vương điện hạ, thật ra vẫn luôn giấu giếm thực lực, cẩn thận giấu mình, núp trong bóng tối, âm thầm bày binh bố trận, tuỳ thời hành động, chờ ngày thời cơ chín muồi thâu tóm ngai vị Thái tử vào tay?

Hoặc cũng có thể, cung biến hôm nay, mặc dù là âm mưu mà Thái tử thận trọng tính toán, kín đáo tiến hành, nhưng từ sớm đã bị Trạm Vương nhìn thấu, cho nên vừa rồi, hắn mới có thể thần không hay quỷ không biết nhàn tản trốn sau bình phong?

Nhưng chuyện hiện tại Thái tử lo lắng nhất chính là: Nếu gã Cửu đệ này đã tu luyện được Phù Diêu Thần Công, thì dù hắn đã hạ độc Trạm Vương phi cũng hoàn toàn vô dụng?

Các vương hầu quý tộc ngồi đây có kẻ nào không am hiểu tính toán, tranh đấu, kẻ nào kẻ nấy đều đã nhanh chóng phân tích rõ ràng được mất, cung biến hôm nay Trạm Vương thi triển võ nghệ, lấy một địch trăm, chỉ bằng Phù Diêu Thần Công trong tay hắn cũng đủ phá nát kế hoạch Thái tử dày công tính kế.

Như vậy, ngôi vị chí tôn vô thượng, đứng trên vạn người còn có thể là ai được nữa?



“Cửu đệ, ngươi trăm phương nghìn kế luyện thứ công phu bàng môn tà đạo này là vì trữ vị sao?” Trịnh Ôn vừa bị ấn xuống bàn, đã vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của lính canh. Tình thế đột ngột xảy ra biến hoá, gã binh lính vừa rồi còn khoá tay Trịnh Ôn hiện tại mặt mũi bần thần, không dám tiếp tục dùng bạo lực áp chế các vị thân vương nữa. Trịnh Ôn đứng thẳng dậy, tò mò hỏi Trịnh Lan.

Chàng khi nào tính toán trăm phương ngàn kế, rõ ràng bởi cảm thấy nhân gian thế tục quá mức nhàm chán vô vị cho nên mới luyện thử môn kỳ công này.

Trịnh Lan không thèm để ý đến bất kỳ kẻ nào họ Trịnh, lạnh nhạt không đáp. Tiểu Viện đứng bên cạnh đã giẫm lên khăn gấm, bước qua vết máu loang lổ trên sàn, đi đến bên cạnh An Thái, cúi người, cẩn thận tháo tấm vải bố đang bịt miệng nàng ấy xuống, đồng thời dịu dàng phủi đi bụi bẩn trên hỷ phục của tiểu công chúa.

“Cảm ơn Cửu tẩu.” An Thái vuốt vuốt bờ môi bị vải bố làm tổn thương, chân thành cúi đầu tạ ơn Tiểu Viện.

Tình thế rơi vào cảnh giằng co quyết liệt, nhưng Trịnh Lan lại không có ý tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này, chàng đi đến bên Tiểu Viện, kéo nàng đứng lên, kề sát bên tai nàng khẽ thì thào: “Vì ái phi mà giờ tất cả mọi người đều biết bản vương đến cả một nữ nhân cũng không có. Ái phi có phải nên dùng thân báo đáp mới đủ bù tội không?”

Tiểu Viện nhìn chàng, trong lòng thầm nhủ bốn chữ: Phù Diêu Thần Công.

Nàng nhớ tới Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán trong người mình, nếu có thể truyền sang cho người nội tâm thâm hậu, thì không cần chữa trị cũng tự khắc được phá giải.

Nói cách khác, kỳ thực chỉ cần Trịnh Lan ‘viên phòng’ với nàng, độc này sẽ tự khắc được giải trừ.

Thế nhưng chàng lại cương quyết không chọn cách này, mà kiên nhẫn hằng đêm giúp nàng thi châm giải độc, chờ lấy được giải dược.

Tiểu Viện nghi ngờ nhìn Trịnh Lan, một ý nghĩ vụt qua, nàng chốc lát thoáng hiểu được, bèn hỏi chàng: “Độc trên người ta, có phải dù ‘viên phòng’ cũng không ảnh hưởng tới điện hạ, đúng không?”

Trịnh Lan đang lo lắng nên trả lời nàng ra sao, thì bên ngoài cửa cung một đoàn binh mã thân mang kim giáp ồ ạt tràn vào. Tiếng vó ngựa vang trời, khí thế như chẻ tre.

Viện quân của Tần Chí Thành đã tới.

“Lúc nào cũng tới trễ.” Trịnh Lan thở dài một hơi, trầm trách cứ cứu binh đến chậm.

Kim giáp sáng loáng dưới ánh thái dương rực rỡ, lấp lánh. Đám Ngự Lâm quân một canh giờ trước còn cáo mượn oai hùm tác oai tác quái, giờ toàn bộ bị dồn đến chân tường, hoảng sợ, vùng vẫy trong vô vọng.

Lúc này Trịnh Dũng ngồi dưới đất, khuôn mặt chỉ còn lại nét kinh hoàng: “Đây… Đây là sao… Chuyện gì đã xảy ra?”

Kẻ mới vừa rồi còn nghênh ngang, hách dịch khoét mắt Trịnh Lạo - Lý Hoài giờ khắc này đây chân tay bủn rủn, dụi dụi mắt, nhìn ra bên ngoài như thể không tin nổi: Kia chẳng phải đại quân của Minh Khải quân hay sao?”

“Này… cái này…không phải chứ… sao có thể… rõ ràng là…” Hắn chắc chắn đã nhận được tin báo, Ngự Lâm quân thế như chẻ tre đánh cho Tần Chí Thành không kịp trở tay, đành nhanh chóng đem số tàn dư còn lại chạy trốn về hướng Bắc. Tại sao… chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể thần không hay, quỷ không biết dẫn quân đánh ngược trở lại hoàng cung?

Minh Khải quân uy mãnh, thiện chiến, người đông thế mạnh, rất nhanh đã khống chế toàn bộ Ngự Lâm quân. Trịnh Dũng vốn muốn ra lệnh cho Ngự Lâm quân gắng sức chống cự, kéo dài thời gian, nhưng đã chẳng còn một binh một tốt nào đủ khả năng làm theo mệnh lệnh của Thái tử nữa.

Nhìn Minh Khải quân tinh nhuệ, uy dũng nhanh chóng đánh cho Ngự Lâm quân tan tác, tháo giáp xin hàng… hắn cảm giác như bầu trời sụp đổ.

Chỉ chưa đầy một khắc nữa thôi, cung biến đã thành công. Nhưng tất cả đã bị Trịnh Lan và Minh Khải quân dễ dàng phá tan.

Đúng lúc này, một vị tướng quân trung niên khí chất uy vũ, từ giữa đạo quân Minh Khải người mang thiết giang, hùng dũng tiến tới. Khoé mắt ông liếc nhìn Thái tử đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, lạnh lùng ném cho thuộc hạ một ánh mắt. Binh lính lập tức hiểu ý, ấn Thái tử xuống, khoá tay ra đằng sau.

Còn ông và những tướng sĩ thân cận bên cạnh đồng loạt quỳ xuống nhận tội.