Vén Màn Bí Mật

Chương 20: Quyết Định Mạo Hiểm Của Mai Nguyệt Phổ (4)




Chiếc xe lăn bánh trên đường. Mai Nguyệt Phổ nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà đang giật lùi. Cũng khá lâu rồi cô mới đi một con đường khác với đường đến công ty.

Cảnh vật xung quanh làm cô thấy khá thích thú, tạm quên đi vấn đề rắc rối hiện tại.

Mai Nguyệt Phổ có cảm giác đường đến sở cảnh sát không giống với những gì cô hình dung dựa trên ký ức. Có lẽ thành phố đã thay đổi rất nhiều rồi.

Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy. Khung cảnh càng lúc càng vắng vẻ, trông như họ đang dần ra khu vực ngoại ô.

"Bác tài ơi. Có nhầm lẫn gì không ạ." - Mai Nguyệt Phổ lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu. Đây là đường tắt."

Nghe sặc mùi lừa đảo. Mai Nguyệt Phổ tự hỏi có phải mình xui xẻo gặp phải kẻ xấu giả danh tài xế taxi hay không?

Cô hít thở đều để giữ bình tĩnh, cẩn trọng suy tính. Đối phương là đàn ông, lại không rõ có vũ khí hay không. Thế nên quyết định an toàn nhất là không vội manh động.

Mục đích chính cô ra ngoài là để tố giác Đông Phương Hải, nếu hắn ta muốn cướp tiền thì có đưa hết cũng không sao, miễn là giữ được mạng và tài liệu để tới được đồn cảnh sát.

Cô ngước mắt lên kính chiếu hậu quan sát người tài xế, người này đeo khẩu trang và kính râm, đúng là trông rất khả nghi.

Nhưng hình như người này có vẻ quen quen? Mai Nguyệt Phổ thầm nghĩ.

Tài xế dừng xe lại trước một ngôi nhà bỏ hoang nằm cách biệt ở một nơi vắng vẻ.



"Nghe này, nếu muốn tiền thì anh cứ lấy. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi, tôi sẽ không báo án. Anh có thể yên tâm, tôi cũng không thấy mặt anh, xe này cũng không có đặc điểm gì để nhận diện. Tôi có báo án cũng không làm gì được anh, mà tất nhiên tôi sẽ không làm vậy.", Mai Nguyệt Phổ cảm giác hắn chuẩn bị hành động nên nhanh chóng thương lượng trước.

Tay tài xế xoay người nhìn về phía sau, cởi khẩu trang và kính râm ra, cười nói: "Tôi mà lại là hạng ăn cướp thấp hèn đó à?"

Mai Nguyệt Phổ mất vài giây để nhận thức, rồi thốt lên: "Thầy Hoàng Cao Minh, thầy và Đông Phương Hải là cùng một phe."

"Nhận thức nhanh đấy." - Hoàng Cao Minh mỉm cười.

Mai Nguyệt Phổ thấy từ trong nhà bước ra một đám giang hồ bao vây chiếc xe.

"Vậy quả đúng là anh ta luôn đặt một người để giám sát tôi, ngay cả việc học cũng giao cho đàn em giám sát." - Mai Nguyệt Phổ cay đắng nói - "Nhưng sao ông lại biết tôi chuẩn bị đón taxi, chẳng lẽ việc này cũng nằm trong tính toán của Đông Phương Hải."

"Không phải chính cô đã nói đó sao, lúc nào cũng có ít nhất một người giám sát cô." - Hoàng Cao Minh đáp.

"Ý ông là... Đới Lan Lan?", Mai Nguyệt Phổ đã đưa ra được kết luận nhưng vẫn muốn hỏi lại.

Hoàng Cao Minh gật đầu xác nhận. Mai Nguyệt Phổ tự cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bị đánh lừa. Đới Lan Lan luôn tạo cho cô cảm giác chị ta chỉ là một người giúp việc bình thường không biết gì về những việc Đông Phương Hải làm.

"Ở trong xe mãi cũng không hay, chúng ta cứ vào nhà nói chuyện nhé. Cô lịch sự thì chúng tôi cũng lịch sự.", Hoàng Cao Minh nói rồi bước xuống xe trước.

Mai Nguyệt Phổ nhìn đám giang hồ rồi cân nhắc. Khả năng vừa mở cửa xe rồi chạy thoát thật nhanh không cao. Cô bắt đầu hối hận khi vừa nãy chỉ có mỗi Hoàng Cao Minh trên xe cô không hành động sớm.

Quyết định cuối cùng là tỏ ra hợp tác để chờ thời cơ bỏ trốn.

Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm rời khỏi bệnh viện sau khi thăm Lục Tốn. Chỉ là những tổn thương nhẹ nhưng vẫn cần phải nằm viện một thời gian. Trình Viễn xin lỗi anh ta vì đã để cả hai rơi vào bẫy, nhưng Lục Tốn không để bụng và bảo mọi người cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình.



"Nói là làm tốt công việc nhưng giờ đang rơi vào bế tắc rồi. Có lẽ vụ Tập Đoàn này lại phải hoãn nữa rồi.", Tôn Kiến Thâm tỏ ra không có niềm tin. Trình Viễn không biết là lúc trước anh ta đã rơi vào ngõ cụt với Tập Đoàn bao nhiêu lần rồi, nên có thể hiểu được thái độ không hy vọng hiện tại của anh ta.

Nhưng đối với Trình Viễn thì anh không được phép tuyệt vọng. Không phải vì đây là vụ án đầu tiên anh tham gia, mà là vì anh không thể để Mai Nguyệt Phổ tiếp tục nằm trong tay Đông Phương Hải thêm nữa. Những năm qua đã là quá dài đối với anh và anh tin rằng cô cũng cảm thấy như thế.

Trình Viễn ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt tập trung suy nghĩ. Tôn Kiến Thâm biết là người hậu bối này vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Vậy cũng tốt, anh ta nghĩ.

"Sếp Phó." - Trình Viễn bất ngờ lên tiếng.

"Cái gì?" - Tôn Kiến Thâm hỏi lại, chưa hiểu Trình Viễn định nói về điều gì.

"Anh còn nhớ vụ cướp ở Phố Hoàng Hôn chứ?"

"Nhớ, tôi có mất trí đâu."

"Bọn chúng tin là mình nhận tin từ Sếp Tổng, nhưng lúc đó Đông Phương Hải lại không có động thái gì đáng ngờ."

"Phải, đó là điểm cho thấy hắn không phải Sếp Tổng. Ý cậu là thật ra người điều khiển vụ cướp là Sếp Phó?"

"Phải, Mai Nguyệt Phổ gửi tin nhắn cho tôi và bị Đông Phương Hải đọc được. Trong lúc tôi và Lục Tốn di chuyển tới, hắn hoàn toàn đủ thời gian để sắp xếp cho thân tín của mình tiếp quản công việc. Còn bọn lâu la thì không biết gì về sự thay đổi đó."

"Hợp lí." - Tôn Kiến Thâm nhận xét.

"Bây giờ, chúng ta phải quay lại khách sạn Hoàng Hôn." - Trình Viễn tự tin nói.