Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 56




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Làm gì thế! Làm gì thế!" Một bác gái đội mũ nhân viên màu xanh xông đến, dùng một tay kéo Địch Thần ra ngoài.

Vì Địch Thần đang trong trạng thái khiếp sợ nên đứng không vững, bỗng nhiên bị bác gái đẩy lảo đảo một cái, "cạch" một tiếng đụng vào vách tường ngăn.

"Sorry, sorry!" Địch Thần loạng choạng đứng vững lại, giơ hai tay lên không ngừng nói xin lỗi, giả vờ thành một người nước ngoài vô tội.

"Bên viện trưởng đã nghe được động tĩnh rồi, đừng cố xông vào nữa." Cao Vũ Sanh cúp điện thoại với Archi, nói với Địch Thần.

Địch Thần cúi đầu, từ từ thả lỏng nắm tay, bây giờ có nghe cẩn thận thế nào thì cũng không còn nghe được tiếng khóc của Dao Dao nữa.

Lại có thêm hai bác gái đã mặc đồ xong chạy ra, nhìn Địch Thần chửi ầm lên, đẩy anh ra khỏi phòng tắm, về đến hành lang lầu hai. Những người ở trong ký túc xá lầu hai đi ra xem náo nhiệt thì bị nhóm bác gái nói đi vào.

"Ô..."

Nghe thấy một tiếng trả lời khàn khàn, Địch Thần ngẩng đầu nhìn sang, anh thấy được thiếu niên câm trên mặt có sẹo bỏng trong đám người xem náo nhiệt. Thiếu niên nhìn anh một cái, liền quay đầu đi về ký túc xá với những người khác.

Viện trưởng Lộ dẫn theo Archi vội vã chạy đến, nghe mấy bác gái bảy miệng tám lời kia nói hồi lâu, sắc mặt vô cùng tệ: "Bald tiên sinh, tại sao vệ sĩ của anh lại xông vào phòng tắm của nữ chứ?"

Archi không hiểu ra sao, khiếp sợ nhìn về phía Địch Thần: "Cái gì! Vì sao?"

"Xin lỗi, tôi đi tìm WC. Người phụ nữ màu đỏ kia chỉ về hướng này." Địch Thần vẫn duy trì thanh điệu hai tiếng, nói lộn xộn.

Người phụ nữ màu đỏ? Lộ Trường Hoa ngẩn người một chút mới hiểu được anh đang nói về người môi giới tô son đỏ chót, người môi giới bên đó cũng chạy qua, đầu đầy mồ hôi tức giận giậm chân: "Ai nha, tôi chỉ anh bên kia mà, ai cho anh lên lầu hả."

Lộ Trường Hoa nhìn vẻ mặt vô tội của Địch Thần, lại nhìn vẻ mặt càng vô tội hơn của Archi, sắc mặt mới hơi dễ nhìn chút. Bác gái đội mũ nhân viên màu xanh vẫn giơ chân, nhất quyết không tha muốn đánh Địch Thần: "Tôi thấy anh ta là cố ý thì có, nào có đi tìm WC lại tìm lên lầu hai. Tìm đến lầu hai cũng được đi, nhưng đi đến cửa mà không nghe thấy tiếng nước à? Nhìn là biết không phải WC mà còn đi vào trong!"

"WC cũng có tiếng nước." Địch Thần cứng cổ lẽ thẳng khí hùng, "Mấy người cũng đâu có ghi tên gì đâu!"

Chỗ này đúng là không có ghi tên gì cả, chỉ có một cái rèm đen, còn có tiếng nước, bị nhầm thành WC thì cũng không có gì kỳ lạ. Mà thường thì trong khu thương mại không có đặt WC ở lầu một, Tom là một người nước ngoài, không tìm thấy ở lầu một thì chạy đến lầu hai cũng dễ hiểu.

"Vậy anh nhìn chằm chằm mấy cô gái làm gì thế? Nhìn mà mắt cũng trợn, đúng là tên tây háo sắc!" Có lý do thuyết phục mà bác gái kia vẫn còn không ngừng giơ chân. Lúc này Địch Thần mới nhìn rõ, người này cũng chưa tính là bác gái được, nhìn qua cũng chỉ tầm ba bốn mươi. Chỉ là mặc một thân màu vàng đất, đội mũ nhân viên màu xanh nên trông mới già hơn tuổi. Một cặp môi dày, trên dưới va lên chạm xuống thật nhanh, "bằng bằng" nhanh như súng máy, nhất quyết không chịu để yên.

Lộ Trường Hoa khuyên can mãi mới ngăn được bác gái lại, dẫn Archi và Địch Thần đi xuống lầu một, lại đi vào căn phòng làm việc kia nữa. Đứa bé đã được dẫn đi, trong phòng trống không, chỉ có một cái sô pha màu sắc ấm áp mềm mại và một bàn trà.

"Đứa bé đâu rồi?" Vừa nãy Archi vẫn còn chưa nói chuyện xong với đứa trẻ, nhìn xung quanh tìm bé.

Mặt Lộ Trường Hoa lạnh xuống, bỏ tư liệu về đứa trẻ vào lại trong cặp hồ sơ, đóng lại: "Đứa bé đã quay về ký túc xá rồi, gặp mặt hôm nay đến đây là kết thúc."

"Nhưng mà tôi còn chưa tặng quà cho bé mà." Archi lấy ra một hộp quà nhỏ, vừa nhìn là biết lúc nãy thấy bạn nhỏ vui vẻ quá, chỉ lo nói chuyện mà quên tặng quà cho bé.

"Không cần đâu." Lộ Trường Hoa đẩy hộp quà trở lại, "Bald tiên sinh, vệ sĩ của anh nhân lúc chúng tôi không để ý lại xông vào phòng tắm của nữ. Hành động này có thể giải thích là ngoài ý muốn, nhưng không thể tha thứ được."

"Xin lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi, Tom không phải cố ý đâu. Mà dù sao anh ta cũng chỉ là vệ sĩ của tôi thôi, chuyện này không có quan hệ gì với chuyện tôi nhận con nuôi cả." Archi thấy biểu hiện này của ông ta, bỗng nhiên lo lắng.

Người môi giới cũng vào nói giúp, giải thích điều này là do mình sai, do mình chỉ nhầm đường cho người bạn nước ngoài này.

"Vệ sĩ tư nhân của anh cũng có thể phản ánh ra cách anh đối nhân xử thế. Rình coi phòng tắm nữ, chuyện này thuộc về đạo đức bại hoại, chúng tôi sẽ không giao đứa bé cho người mà phẩm đức có vấn đề, đặc biệt là phẩm đức về mặt này." Lộ Trường Hoa quyết tâm không giao đứa nhỏ, trực tiếp tiễn khách.

Người chăm sóc lúc nãy ra mở cổng, đen mặt đuổi bọn họ đi. Archi còn chưa từ bỏ ý định, muốn bàn bạc lại với viện trưởng, bị người chăm sóc và bác gái kia đẩy thẳng ra ngoài, kể cả hộp quà nhỏ Archi mang tới và người môi giới môi đỏ chót cũng bị tống ra ngoài.

"Cái tính tình nóng nảy như thế." Địch Thần chậc chậc thấy kinh ngạc.

"Anh làm gì thế! Không phải đã nói là ở bên ngoài chờ tôi sao, tại sao lại chạy loạn?" Archi nhịn không được chất vấn Địch Thần.

Hắn vừa gặp được đứa trẻ sẽ thuộc về mình, đó là một bé gái xinh đẹp như hoa. Trắng trắng mềm mềm nhút nhát nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhỏ, làm cho lòng người cũng muốn hoà tan. Vừa đào được một viên hột xoàn, mới chớp mắt đã bị bạn mình ném mất, sao người ta không tức giận được!

"Tôi rất xin lỗi, tiên sinh." Địch Thần dùng tiếng Anh xin lỗi hắn, vẫn duy trì bộ dáng vệ sĩ chuyên nghiệp.

Người môi giới bên cạnh cũng vỗ ngực liên tục, cô ta cũng không muốn mất chuyện làm ăn này, liền khuyên bảo nói: "Bald tiên sinh, anh khoan hãy gấp, để tôi nghĩ một biện pháp khác. Nhưng mà giờ viện trưởng Lộ đang nổi nóng, việc này chắc là sẽ không dễ làm, trong hai ngày này anh cứ đợi tin tức của tôi đi, được không?"

Trừ cách này ra thì cũng không còn cách nào khác.

Archi chỉ có thể gật đầu, không ngừng nhìn về phía toà nhà trong viện phúc lợi, thấp giọng nói chuyện với người môi giới về những tính toán tiếp theo.

Địch Thần cũng không để ý đến cảm xúc của Archi, nhanh chóng quay về xe, gọi điện thoại cho Phương Sơ Dương.

"A lô." Bên Phương Sơ Dương khá ồn, dường như đang ở bên ngoài phòng tra hỏi, cầm côn cảnh sát gõ lan can một cái, "Im lặng!"

Âm thanh đằng sau lập tức biến mất.

"Phương Sơ Dương, có một một chuyện vô cùng khẩn cấp." Địch Thần nhìn chằm chằm toà nhà cũ nát trong cô nhi viện cách đây không xa, trong mắt bốc hoả, "Anh mới đi ra từ bên trong cô nhi viện Cao Viễn, tam giác hôm qua chúng ta thấy là một nhà tắm nữ. Anh đứng bên ngoài nhà tắm nghe được tiếng khóc của Dao Dao."

Hô hấp của Phương Sơ Dương chậm lại: "Anh xác định?"

"Anh xác định, chú nhanh dẫn người đến đi, thừa dịp bọn họ còn chưa đưa Dao Dao đi!" Archi bên kia đang đi về phía này, Địch Thần phải nói nhanh hơn, "Bọn họ bắt cóc trẻ em rồi bán cho người nước ngoài, anh sẽ giải thích tỉ mỉ tình hình cụ thể cho chú sau. Bây giờ chú đến nhanh đi, để anh gọi cho Vũ Sanh nói gửi bản đồ cho chú."

"Tôi biết rồi." Phương Sơ Dương bình tĩnh lại lên tiếng, Địch Thần liền cúp điện thoại.

Địch Thần lại gọi điện thoại cho Cao Vũ Sanh: "Em..."

"Em đã gửi bản đồ cho cậu hai của Mông Mông rồi." Không đợi Địch Thần nói xong, Cao Vũ Sanh cũng đã làm xong chuyện cần làm, "Đừng lo lắng, em sẽ gọi cho Phương Sơ Dương. Tập trung lái xe đi, đừng để Archi nhìn ra cái gì, anh chở anh ta về khách sạn trước đã, sau đó em qua liền."

"Được." Trong lòng Địch Thần lập tức bình tĩnh lại, dứt khoát trả lời rồi cúp điện thoại.

Archi với vẻ mặt đau khổ đi đến, rầu rĩ vô cùng ngồi vào ghế hàng sau, không muốn nói chuyện với Địch Thần.

"Archi tiên sinh, thật sự xin lỗi." Địch Thần nghiêm túc bày tỏ áy náy, "Gây thêm phiền toái cho anh rồi."

"Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý cho tôi nhận nuôi đứa bé đó nữa, anh có biết đứa bé đó dễ thương cỡ nào không. Cặp mắt của cô bé tròn xoa như quả nho vậy, tôi sợ là sau này sẽ không tìm được đứa bé nào dễ thương như thế nữa." Archi đã đau lòng đến độ bắt đầu nói tiếng Anh, dùng tất cả các loại từ ngữ ca ngợi trau chuốt hoa lệ để tả về cô bé kia, thở dài thở ngắn.

Nhưng mà, Địch Thần chỉ có bằng ở trường kỹ thuật thôi, tuy là dựa vào thiên phú hơn người biết một ít tiếng Anh, nhưng những từ phức tạp như thế thì chưa nghe qua bao giờ, khi đến trong tai thì liền biến thành tiếng chim xì xà xì xồ.

"Trung Quốc có câu thành ngữ, cũ không đi mới không tới, bỏ lỡ cái này còn có cái khác." Địch Thần không thấy đáng tiếc chút nào, những đứa nhỏ đáng yêu kia là bị bắt cóc đến, cho nên anh liền nói bậy.

Archi tức đến độ trừng lòi tròng mắt, suýt nữa đã đánh nhau với Địch Thần.

Trong đội hình cảnh, các đội viện vừa mới đi tóm Tôn Đại Tráng về thì lại bị đội phó triệu tập đi làm nhiệm vụ khẩn cấp.

"Có người tố cáo, trong viện phúc lợi Cao Viễn có khả năng đang giam giữ trẻ em bị bắt cóc." Phương Sơ Dương rất muốn trực tiếp hạ mệnh lệnh, nhưng đội trưởng Phạm đã ở đây, không vượt cấp, "Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải lập tức đi đến đó, cũng phải báo cho đồn công an bên đó giúp lục soát."

"Viện phúc lợi Cao Viễn?" Trần Chiếu Huy không thể tin được ngẩng đầu lên, "Đội phó..."

"Bây giờ à?" Tiểu Mã đã không ngủ cả đêm, bây giờ bọng mắt cũng biến thành màu đen.

"Đúng, bây giờ." Phương Sơ Dương nhanh chóng sửa sang trang bị.

Đội trưởng Phạm im lặng một lát: "Được rồi, Tiểu Trương thông báo cho đồn công an bên đó, đợi chúng ta đến đó rồi hãy hành động. Nhớ kỹ, là dùng lý do bắt đào phạm."

Phương Sơ Dương lập tức hiểu ý của đội trưởng, bình thường khi giải cứu những đứa trẻ bị bắt cóc thì dùng những lý do khác để tiếp cận, phòng cho đối phương di chuyển hoặc là chó cùng rứt giậu làm hại đến những đứa trẻ đó. Gật đầu đồng ý, mang theo các đội viên nhanh chóng lái xe đi về phía Nam Thành.

Người của đồn công an Chu Trại đã vào vị trí, sớm đóng ở những chỗ xung quanh viện phúc lợi, ngừa có người trốn đi. Đợi Phương Sơ Dương đến, nhỏ giọng báo cáo lại tình huống cho anh.

Từ lúc nãy, trong cô nhi viện Cao Viễn không có bất cứ ai ra vào, cổng vẫn luôn đóng. Viện phúc lợi này chỉ có một cửa, trước sau đều có sân, chỗ tường ở đằng sau cũng đã có người coi chừng.

Cảnh sát của đồn công an Chu Trại đã sớm quen với việc tiếp xúc với mấy tên trộm vặt côn đồ cắc ké nên rất quen với việc này. Phương Sơ Dương tán thưởng vỗ vai đối phương, ra dấu tay với Tiểu Mã có thân thủ lưu loát.

Tiểu Mã làm một cái mặt nhăn như mướp đắng, tìm một chỗ không có ai ở tường sau lách mình đi vào, lúc này những cảnh sát khác mới ló đầu đi vào.

"Trần Tiểu Hắc, đi." Phương Sơ Dương gọi Trần Chiếu Huy đang đờ ra.

"A, dạ." Trần Chiếu Huy bước nhanh đuổi kịp, nhỏ giọng nói với Phương Sơ Dương, "Đội phó, có thể có chỗ nào nhầm không. Cao Viễn không thể nào bắt cóc trẻ em được."

"Có phải là nhầm không thì vào nhìn là biết." Mặt Phương Sơ Dương lạnh xuống, gõ cổng cô nhi viện.

Người chăm sóc từ từ đi tới: "Hôm nay không có tham quan."

"Cảnh sát đây, chúng tôi đến bắt người hiềm nghi phạm tội, có người thấy người đó mới chạy vào viện phúc lợi của các người." Phương Sơ Dương lấy giấy chứng minh cảnh sát cho người chăm sóc nhìn.

"Cổng của chúng tôi cũng chưa mở ra nữa, nào có cái đào phạm gì." Người chăm sóc đang lầm bầm, nhưng sau khi thấy những gương mặt quen thuộc của cảnh sát gần đây thì mới thành thật mở cửa.

Phương Sơ Dương nhanh chóng chia nhiệm vụ: "Nhóm này đi đến đằng sau nhìn xem, nhóm kia thì lên lầu ba, Tiểu Trương và mấy người bên đó theo tôi lên tầng hai, Tiểu Trần mang những người còn lại đi xét lầu một."

"Dạ!" Mọi người nhanh chóng chia ra, có người thì ở lại canh cổng, phòng có người trốn đi.

Phương Sơ Dương bước nhanh xông lên lầu hai, nói cảnh sát của đồn công an đi đến ký túc xá kiểm tra, mình thì mang theo Tiểu Trương đi thẳng đến nhà tắm nữ. Cửa của nhà tắm nữ có bác gái ngăn lại, nói bên trong có con gái đang tắm.

"Vậy thì nói người bên trong mặc đồ cho đàng hoàng vào trong nửa phút!" Mặt Phương Sơ Dương đen lại, lớn tiếng ra lệnh.

"Đang tắm mà, làm sao có thể mặc vào trong nửa phút được, ít nhất cũng phải ba phút." Có một người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh đi đến, chống eo ngăn bọn họ lại.

Hai cảnh sát bên kia nghe thấy cãi vã thì nhanh chóng chạy đến giúp: "Nói nửa phút thì là nửa phút, chúng tôi đến giờ sẽ đi vào. Ngăn nữa sẽ xem bà là gây trở ngại công vụ, đưa về trong đồn giam giữ."

Người phụ nữ nghe nói thế thì không dám lên tiếng nữa, không bao lâu sau thì người ở bên trong đều vội vội vàng vàng mặc đồ đi ra ngoài. Phương Sơ Dương bước nhanh đi vào, nhìn cả phòng tắm không xót chỗ nào, một nửa là phòng thay đồ, một nửa là phòng tắm, trống rỗng không giấu người được. Bên chỗ phòng thay quần áo có một cánh cửa sắt, đang khoá chặt.

"Đằng sau đó là cái gì?" Phương Sơ Dương hỏi người phụ nữ trông coi nhà tắm.

"Đó là đường đi xuống lầu một, lầu một là một kho hàng cũ, không có cửa sổ, đào phạm không vào được..."

Phương Sơ Dương giơ tay lên không cho bà ta dong dài nữa: "Mở ra."

/Hết chương 56/