Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 7




Đúng vậy, đây chính là số điện thoại của Tân Khả Hân -nhân viên lễ tân tập đoàn Kim Thạch. Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp mới có được nó, nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra ở sảnh tầng một lúc nãy.

Rời khỏi văn phòng của Tiêu Kính, Tân Mặc dùng thang máy đi xuống lầu một, hắn vừa bước ra khỏi thang máy thì một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt.

“Anh Tân, cuối cùng anh cũng đến rồi!”, quản lý sảnh tay

kết hình hoa lan điệu đà, ỏn ẻn nói.

“Anh là ai? Hình như tôi không quen biết anh!”, Tân Mặc hoang mang, hắn cố gắng nhớ nhưng hình như trong trí nhớ chưa từng có nhân vật nào như vậy.

Quản lý sảnh nhoẻn miệng cười, cảm giác mặt nóng dán mông lạnh quả thật không dễ chịu chút nào, nhưng vì còng việc, anh ta đành phải kiên trì mà thòi. Vì vậy anh ta đưa tay nắm chặt lấy Tân Mặc còn cao hơn mình một cái đầu, nói với giọng kiều mị: “Anh Tân, tòi tên là La Ngọc, là quản lý sảnh lớn.

Tòi biết vừa nãy tôi bỏ mặc anh là không đúng. Nhưng tôi thật sự không biết anh là khách quý của giám đốc Tiêu! Chỉ cần anh đồng ý tha thứ, tôi bằng lòng trả giá tất cả, kể cả… tấm thân này!”

“Phụt!”, lời này khiến Tân Mặc thiếu chút phun hết bữa tối. Vốn tưởng rằng anh ta chỉ là một tên ẻo lả, không ngờ còn đồng tính nữa. Chắc bố mẹ anh ta đã đoán trước được nên mới đặt tên cho anh ta như vậy.

“Hay là anh để lại tấm thân thần thánh đó cho người cùng hệ đi nhé, tôi không có hứng thú với anh! Lại nói, tòi cũng không giận anh, anh vẫn nên đi làm việc thì hơn!”, Tân Mặc run rẩy tránh khỏi vòng ôm của La Ngọc, nghĩ đến chuyện tên này đồng tính, hắn không khỏi rùng mình một cái. Được rồi, vẫn nên giữ khoảng cách an toàn một chút.

“Anh Tân, anh bảo người ta đi thì người ta đi vậy!”, bàn tay kết hoa lan chỉ của La Ngọc

phất phất với Tiểu Thanh và Tân Khả Hân đang đứng sau quầy lê tân: “Hai cò chiêu đãi anh Tân thật tốt cho tỏi! Bằng không thì lột đồng phục ra fôi cút khỏi đây ngay lập tức!”

Nếu lời này phát ra từ miệng người khác thì chắc cũng có chút hà khắc, nhưng La Ngọc với bàn tay kết hoa lan chỉ cùng âm thanh eo éo nhưthái giám lại chỉ khiến người ta có cảm giác buồn nôn mà thòi.

Hai cô lễ tân xinh đẹp giận nhưng không dám nói, ai bảo tên ẻo lả kia là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ cơ chứ!

Tân Mặc đi đến trước quầy tiếp tân, cười hì hì và nói: “Xin chào, hai mỹ nữ!”

“Xin chào!”, Tân Khả Hân cười đáp, giọng điệu của cò không khác gì ngày thường.

“Hừ!”, nhưng Tiếu Thanh lại quay đầu sang một bên, cái miệng nhỏ còn vểnh lên.

“Em gái ơi, thái độ khó ở đó của em là sao? Sao có thể bất lịch sự với khách như vậy được! Huống chi anh còn là người đàn ông của em đấy!”, Tân Mặc cao giọng nói, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Thanh, anh càng muốn trêu chọc cô.

“Tôi khinh, một tên mạt hạng như anh mà cũng dám xưng là người đàn ông của tôi?”, Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, quay phắt đi.

“Không biết vừa nãy vị mỹ nữ nào đã nói chỉ cần bác Tiêu xuống gặp tôi, cô ấy sẽ lên giường với tôi ấy nhỉ? Chậc chậc, tòi không phải người đàn ông của ai kia à?”, Tân Mặc cười xấu xa.

“Ai nói vậy? Tôi à? Tôi không có, không có nha!”, Tiếu Thanh giả vờ làm người vô tội: “Chị Khả Hân, vừa nãy em có nói à?”

“???”, mặc dù Tân Khả Hân

không có ý kỳ thị Tân Mặc, nhưng cô cũng không có thiện cảm gì với anh. Chỉ một câu nói đùa mà thôi, sao cô có thể để chị em tốt của mình bị chà đạp được? Thế nên cô đành trái lương tâm lắc đầu.

“Ôi chao, phụ nữ thật là, đúng là miệng lưỡi không đáng tin mà! Thói đời bây giờ đúng là lươn lẹo dối trá quá đi. Lời nói không có uy tín gì cả!”, Tân Mặc lắc đầu tỏ vẻ tức giận.

“Tôi nói này, ông chú, anh không có bằng chứng thì lấy gì chứng minh đó là lời tòi nói? Anh đi kiện đi!”, Tiểu Thanh cười gian.

“Sao cô biết tôi không có bằng chứng?”, Tân Mặc đảo mắt, sau đó nở nụ cười ranh mãnh.