Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 247: Tám ngoại ngữ




Đương nhiên Lâm Vũ Hân hiểu.

Cả hai người cùng trao thân cho Tần Hạo vào đêm đó, sau đó lại cùng sống trong một mái nhà. Em gái thích Tần Hạo, điều đó cô không thấy kỳ lạ. Không phải ngay cả cô cũng vậy sao?

Nhưng ông trời thật tàn nhẫn!

Thật lòng Lâm Vũ Hân không thể nói ra được những câu đại loại như ‘chị nhường anh ấy cho em’. Cô cảm thấy như vậy càng thể hiện mình không tôn trọng em gái.

Lâm Vũ Nghi lau nước mắt, đứng dậy, sà vào lòng chị gái: “Em không trách chị, thật đấy. Em không trách chị chút nào đâu. Em hiểu rồi. Tất cả đều tại tên khốn Tần Hạo. Tại sao hôm đó anh ta lại uống rượu say chứ? Chị, sau này nhất định phải quản tên anh rể thối tha đó cho tốt vào. Không được cho phép uống rượu nữa.

“Được. Chị nhất định sẽ dạy dỗ ra trò, không để anh ấy bắt nạt em nữa!”, Lâm Vũ Hân nói với giọng kiên định.

“Ừ, em đi rửa mặt, xuống ăn sáng đây!”

Lâm Vũ Nghi rời khỏi vòng tay chị gái. Khóc một lúc khiến cô ấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, ngoài mái tóc vẫn còn hơi rối thì đã không còn nhìn thấy biểu cảm đau thương trên khuôn mặt nữa.

“Đi thôi!”

Lâm Vũ Nghi vịn tay chị gái cùng đi xuống lầu.

Hiếm khi thấy hai chị em thân thiết như vậy. Tần Hạo không khỏi xúc động: “Đúng là một cặp xinh đẹp tuyệt diễm!”

Đương nhiên anh không dám nói ra thành lời. Bởi vì có một điều khoản là cần phải tôn trọng người nhà của đối phương.

Bây giờ, Lâm Vũ Nghi đã trở thành em vợ của anh rồi.

“Nào nào, mau ăn cơm đi. Để lâu nguội mất!”

Để lấy lòng em vợ, đến cả liêm sỉ Tần Hạo cũng quăng qua một bên. Anh đưa đũa cho cô ấy, sau đó đưa cho bạn gái mình.

Có điều, Lâm Vũ Hân đang dồn hết tâm trạng lên em gái nên cô không để ý tới điều đó.

Lâm Vũ Nghi nhận lấy không chút khách khí. Cô ấy bắt đầu ăn.

Bữa sáng trôi qua trong yên bình. Mặc dù bầu không khí không còn được như trước đây, có phần trầm lắng nhưng cũng yên ổn ăn xong.

Sau đó, Tần Hạo lái xe trở Lâm Vũ Hân đi làm. Lâm Vũ Nghi ở lại nhà. Hôm nay cô có tiết, nhưng do tâm trạng không tốt nên quyết định bùng học.

Lâm Vũ Hân cũng không miễn cưỡng cô. Đối với em gái, Vũ Hân luôn mềm lòng như vậy.

“Hôm nay anh biểu hiện thế nào?”

Tần Hạo vừa lái xe vừa cười lấy lòng bạn gái.

Lâm Vũ Hân cũng bật cười: “Thế nào là thế nào? Hôm nay mới bắt đầu mà, vẫn còn sớm!”

“Thôi được. Coi như anh chưa hỏi gì!”

Tần Hạo bị chặn họng thì cảm thấy bực bội.

Lâm Vũ Hân không hổ danh là leader. Vừa đấm vừa xoa. Thủ đoạn này cô chơi rất thuần thục nên cô gật đầu nói: “Anh làm đồ ăn sáng ngon lắm, rất ok!”

“Ha ha, đương nhiên. Anh là ai chứ…Là bạn trai của em đấy!”, Tần Hạo lại bắt đầu chém gió nhưng ngay lập tức bị Lâm Vũ Hân uốn nắn.

Quả nhiên Lâm Vũ Hân cũng cười nhưng sau đó cô lại nói: “Có một điều kiện hết sức quan trọng, hôm qua quên làm, bây giờ cần bổ sung!”

“Gì cơ?”

Tần Hạo nhìn với vẻ đề phòng. Chuyện hôm qua, còn có thể có chuyện gì chứ, đương nhiên là thỏa thuận trước hôn nhân rồi.

Lâm Vũ Hân ngoắc ngón tay, nói: “Trong bản thỏa thuận có nói. Bắt đầu từ hôm qua, toàn bộ tài sản sau này của anh đều do em quản lý. Bây giờ, anh giao thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng, ví tiền ra đây!”

“Có cần ác vậy không? Anh đang lái xe mà, tối về sẽ đưa cho em!”, Tần Hạo đánh lừa.

Xem ra phải nhanh chóng giấu kho vàng nhỏ của mình rồi. Nếu không sẽ trễ mất.

Thế nhưng suy nghĩ của anh đã bị Lâm Vũ Hân nhìn là biết ngay.

“Bây giờ giao. Nói nhiều vậy làm gì? Nếu không giao thì em sẽ thực thi điều khoản thứ hai. Anh còn muốn làm bạn trai của em nữa hay không?”

Lâm Vũ Hân vênh mặt dạy dỗ.

Tần Hạo khóc dở mếu dở: “Anh có thể nói là không muốn sao?”

“Anh thử xem. Em đảm bảo ngày mai anh sẽ lên đầu báo ngay. Tiêu đề sẽ là ‘Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương bị người bạn trai ức hiếp vứt bỏ nên đã nhảy lầu tự vẫn!’

Tần Hạo chột dạ, sợ tới mức hồn bay phách tán.

Quá ác.

“Giao, giao, giao!”

Tần Hạo tức giận lấy ví tiền ra vứt cho Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân lập tức nở nụ cười chiến thắng, cô khua ví tiền trong tay, nói: “Sớm như vậy có phải là không sao rồi không”.

Lâm Vũ Hân mở ví tiền ra.

Vật dụng trên người Tần Hạo không nhiều. Có một thẻ chứng minh thư.

Lâm Vũ Hân và Tần Hạo đã ở với nhau lâu như vậy nhưng cô chưa từng xem qua chứng minh thư của anh. Thế là cô cảm thấy tò mò, nhìn xem và bỗng hơi kinh ngạc.

“Hóa ra anh không phải người Trung Hải à?”

Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi.

Tần Hạo trợn mắt, tức giận nói: “Anh từng nói anh là người Trung Hải sao?”

Lâm Vũ Hân cười ái ngại. Hình như anh chưa từng nói thật. Có điều, đó là chuyện nhỏ, không có vấn đề gì. Chỉ cần là người cùng một nước thì chuyện gì cũng dễ làm.

Lâm Vũ Hân đặt chứng minh thư xuống. Cô lấy ra hai tấm thế. Một tấm là thẻ ngân hàng bình thường. Đây là tấm thẻ nhận tiền lương do công ty Triều Dương làm. Lâm Vũ Hân nhìn là nhận ra ngay.

Nhưng tấm thẻ còn lại thì khiến Lâm Vũ Hân được mở mang tầm mắt. Cô có cả đống thẻ VIP nhưng chưa từng nhìn thấy loại này.

“Đây là thẻ gì vậy?”

Lâm Vũ Hân cầm chiếc thẻ màu đen ánh kim trong tay, tò mò hỏi.

“Thẻ tín dụng của một ngân hàng nước ngoài, sử dụng được khắp thế giới.

Tần Hạo nói đại.

Lâm Vũ Hân chậc chậc tỏ ra kỳ lạ: “Không hề nhìn ra là anh từng xuất ngoại đấy. Nói đi, trước đây anh đã đi chơi ở những đâu rồi?”

“Chơi? Ha ha, nhiều lắm. Ít nhất trên trăm quốc gia rồi!”

Tần Hạo cười he he. Anh nói thật chứ không phải chém gió. Trước đây chiến đội Long Hồn thi hành nhiệm vụ ở khắp mọi nơi trên thế giới.

Rừng rậm Amazon thần bí, rừng nhiệt đới không một bóng người ở Châu Phi, kim tự tháp huyền bí và cổ xưa…

Đúng là Tần Hạo đã từng đi rất nhiều nơi.

Và có rất nhiều nơi anh không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng lời vừa nói ra lại khiến Lâm Vũ Hân cho là anh đang chém gió.

Quả nhiên, Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Có một điều khoản trong bản thỏa thuận là bên nam không được giấu diếm bên nữ bất cứ điều gì. Khi bên nữ hỏi thì bên nam phải thật thà trả lời!”

Tần Hạo thở dài: “Những gì anh nói đều là thật!”

“Em không tin!”, Lâm Vũ Hân không cảm thấy Tần Hạo là người có thể đi được hàng trăm quốc gia. Bởi vì nhìn anh chẳng giống gì cả.

Tần Hạo bất lực nhún vai: “Không tin thì anh cũng chịu, vậy cứ tùy em thôi!”

“Vậy, anh nói vài câu tiếng Anh nghe xem!”

Lâm Vũ Hân đảo mắt. Cô lập tức nghĩ ra cách. Nếu như Tần Hạo một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết thì cô không tin người như vậy có thể đi khắp thế giới.

Thế nhưng Tần Hạo đã phun ra một câu tiếng Anh vô cùng lưu loát!

“Cô Lâm, cô thật xinh đẹp. Xinh đẹp vô cùng, xinh đẹp ngất ngây!”

Anh dùng tiếng Anh để nói câu nói đó.

Lâm Vũ Hân phụt cười!

Nào ngờ vẫn chưa hết, Tần Hạo đắc ý nói: “Đó là Anh – Mỹ, còn Anh- Anh nữa”.

Tần Hạo lại phun ra một câu.

Sau đó, vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Vũ Hân dần biến mất.

- -------------------