Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 235: Tuyệt thế vô song




Khi Tần Hạo định nhảy ra khỏi hồ nước thì Diệp Thanh Trúc đã ra tay.

Cả cơ thể Diệp Thanh Trúc giống như một con rắn quấn lấy người Tần Hạo, rồi cô ta ghì mạnh lôi anh xuống khiến Tần Hạo hụt sức. Cô ta dính lấy anh giống một con bạch tuộc.

“Anh Tần vừa rồi đã sờ lại còn ôm người ta, thế mà bây giờ lật mặt định bỏ chạy có phải là tuyệt tình quá không? Anh ở lại đi nhé?”

Giọng điệu nũng nịu của Diệp Thanh Trúc phả vào tai Tần Hạo.

Anh giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Trúc. Quả nhiên người phụ nữ này không hề đơn giản!

Tần Yên Nhiên vẫn nở nụ cười điềm đạm, cô ấy khẽ nói: “Thanh Trúc, nếu cô có thể ăn được em trai tôi thì tôi sẽ chấp nhận cô là em dâu, thế nào?”

“Vậy người ta không khách khí nữa nhé. Dù không ăn được cũng phải ăn!”, Diệp Thanh Trúc ôm chặt Tần Hạo, dán chặt vào người anh rồi hôn chụt một cái lên trán.

Tần Hạo chỉ muốn khóc khi nghe Tần Yên Nhiên nói vậy.

“Anh Tần, anh nghe thấy chưa, cô chủ tặng anh cho tôi rồi. Sau này anh là chồng của người ta rồi nhé!”, Diệp Thanh Trúc cười ỏn ẻn, ôm Tần Hạo càng chặt hơn.

Tần Hạo không tin mưu hèn kế bẩn đó. Anh ngẩng đầu nhìn Tần Yên Nhiên: “Tần Yên Nhiên, em tưởng anh sợ em sao? Quá sai lầm. Anh không tin em có gan nhìn anh và cô ta làm chuyện đó, ha ha!”

Tần Yên Nhiên vẫn tỏ ra thản nhiên như thể không buồn quan tâm. Thái độ đó trông vô cùng ung dung, tự tại.

Biểu cảm đó chẳng khác nào của Tần Hạo.

“Tại sao lại không dám nhìn? Lúc nhỏ bị anh kéo, trốn trong chăn còn nhìn chưa đủ nhiều sao?”

Tần Yên Nhiên mỉm cười, đúng là nụ cười khiến chim sa cá lặn!

Tần Hạo nhìn mà còn si mê. Thời niên thiếu, anh mê đắm người chị họ này vô cùng. Vẻ đa tình của cô ấy thi thoảng lại khiến anh xao động.

“Hả? Chồng à, lúc nhỏ anh làm chuyện đó sao? Dám lôi cô chủ trốn trong chăn xem phim nữa à?”, Diệp Thanh Trúc trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo trợn mắt, cười khổ: “Đừng nghe cô ấy nói linh tinh, trò gì vậy chứ! Lừa cô đấy! Cô ấy đang bôi nhọ tôi mà!”

“Hi hi, tôi biết mà, chồng tôi là tuyệt vời nhất, sao có thể vừa hèn vừa bỉ ổi như vậy được!”, Diệp Thanh Trúc cười rạng rỡ.

Tần Hạo cố gắng đẩy cô ta ra. Diệp Thanh Trúc định phản khán nhưng không biết tại sao lúc này cô ta không thể bám lấy người Tần Hạo.

“Rắn quấn người – chiêu thức độc nhất vô nhị của nhà họ Tần. Ha ha. Tần Yên Nhiên dạy cô phải không? Dạy khá đấy!”, hiếm khi Tần Hạo có lời khen ngợi.

Lúc này Tần Hạo vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ Diệp Thanh Trúc lại là người của chị họ Tần Yên Nhiên. Từ trước tới giờ Tần Hạo vẫn tưởng người đứng sau Thanh Bang là Long Tứ.

Nhưng giờ xem ra anh đã sai.

Long Tứ không phải. Diệp Thanh Trúc cũng không. Nhân vật đứng sau giật dây thật sự là chị họ Tần Yên Nhiên.

Tần Yên Nhiên mỉm cười: “Không phải vừa rồi anh nói muốn biểu diễn cảnh 'hoạt xuân cung' sao? Tại sao vẫn chưa bắt đầu vậy?”

Biểu cảm vui mừng của Tần Hạo biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc. Anh trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Em đúng là biến thái!”

Nói xong, anh lại lao vào làn nước. Lâu lắm rồi anh mới được thả lỏng như vậy. Anh tựa vào bên hồ, châm thuốc hút với vẻ ung dung.

Ở trên lan can, nụ cười của Tiêu Yên Nhiên dần biến mất, thay vào đó là vẻ chua chát. Cô nhìn người đàn ông trước mặt bằng vẻ thương xót.

Anh ấy đã không còn vẻ bồng bột không biết gì của thời niên thiếu mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, tuấn tú.

Những vết thương đáng sợ trên lưng anh khiến người khác thấy đau lòng.

Bóng lưng anh trông thật trầm lặng.

Tần Yên Nhiên lặng lẽ quay người đi xuống lầu. Cô tới bên cạnh hồ bơi, sát bên Tần Hạo rồi từ từ ngồi xuống, kéo vai anh, ghì đầu anh vào vai mình.

Lúc này, Diệp Thanh Trúc đã âm thầm lên bờ rời đi.

Cứ thế Tần Yên Nhiên ngồi bên cạnh Tần Hạo. Hai người dựa vào nhau thật lâu.

“Em luôn đợi anh quay về, cuối cùng thì anh cũng đã trở về rồi. Tần Yên Nhiên cười thản nhiên, nhìn điếu thuốc Tần Hạo đang ngậm. Cô bỗng đưa tay ra lấy nó và đặt vào miệng mình.

Tần Hạo trừng mắt: “Đừng đùa, em con gái mà hút cái gì?”

“Có thuốc cùng hút, có rượu cùng uống, có phim cùng xem. Người như vậy mới xứng đáng làm anh em của anh chứ. Đây không phải là danh ngôn của anh sao?”, Tần Yên Nhiên cười nhìn anh.

Tần Hạo tức giận: “Em bị điên à?”

“Đúng vậy, điên nặng lắm. Em cũng hết cách. Không thể làm người phụ nữ của anh thì đành làm anh em của anh vậy!”, Tần Yên Nhiên mỉm cười. Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng cả hai người đều biết, những năm tháng qua không hề dễ dàng với họ.

Tứ đại gia tộc đã tồn tại rất nhiều năm. Anh chị em họ trong cùng một gia tộc ở bên nhau là điều không hiếm gặp. Vì thường họ có quan hệ huyết thống khá xa, nếu không muốn nói là xa tít mù tắp.

Nhiều khi, vì lợi ích gia tộc hoặc vì muốn bài trừ người ngoài mà họ phải làm vậy.

Nhưng hiện tại, chuyện như vậy không còn nhiều nữa.

Vì vậy, chuyện của Tần Hạo và Tần Yên Nhiên đã trở thành lý do phản đối của tất cả mọi người trong gia tộc.

“Này, anh em cái mông gì chứ!”

Tần Hạo thầm chửi một câu. Biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt dần biến mất. Anh tỏ ra nghiêm túc, nghiêm túc đúng nghĩa và hỏi chân thành: “Bọn họ đều biết anh trở về rồi à?”

“Chuyện đó thì không. Do em ở Trung Hải nên em là người đầu tiên biết. Nhưng em nghĩ không lâu nữa đâu, họ sẽ biết hết. Bởi vì anh đã gặp Diệp Thiên Dương!”

Tần Yên Nhiên điềm đạm nói. Biểu cảm của cô đôi khi khá giống Tần Hạo. Đó là vì thời niên thiếu họ luôn bên nhau nên học được từ đối phương.

Tần Hạo khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười không quá rõ ràng nhưng tinh ranh. Anh khẽ nói: “Vậy thì tốt. Nhưng mà với một kẻ bỏ đi như anh, dù họ có biết thì cũng chẳng quan tâm. Dù sao anh cũng chẳng còn liên quan gì tới gia tộc đó nữa!”

“Vậy còn em thì sao? Em cũng là người của nhà họ Tần!”, Tần Yên Nhiên quay qua khẽ hỏi.

Tần Hạo cười: “Em có biết điều mà anh hối hận nhất trong cuộc đời này là gì không?”

“Là gì? Em nghĩ có lẽ là chuyện của năm đó. Nếu như không có chuyện đó thì có lẽ bây giờ anh đã là cậu chủ thật sự của nhà họ Tần và trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận rồi!”

Đôi mắt Tần Yên Nhiên ánh lên vẻ nuối tiếc.

Cô hi vọng được nhìn thấy người mà mình thích đứng lên vị trí cao nhất, tuyệt thế vô song!

Chứ không phải như Tần Hạo của bây giờ, ăn chơi lang bạt cả đời!

Tần Hạo khẽ mỉm cười, anh khẽ nói: “Em sai rồi! Điều mà anh hối hận nhất đó là khi đó hành động chậm quá. Sớm biết thế này thì lúc đó anh đã phải ‘ăn’ em bằng mọi giá rồi!”

- -------------------