Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 187: Lại Gặp Người Quen Cũ




Từ Mộng Kiều do dự rất lâu. Cuối cùng, cô ta quyết định, nếu Tần Hạo dám có thêm lời nói và hành động quá đáng thì sẽ gắng sức đẩy anh ra.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Hạo lại như nghe thấy tiếng lòng của cô ta. Anh cứ ôm chặt lấy cô ta chứ không làm gì cả. Chỉ có điều tay anh chậm rãi di chuyển từ bụng lên ngực Từ Mộng Kiều rồi nhẹ nhàng đặt ở đó, cũng không dùng sức.

Động tác vừa như tấn công vừa như từ bỏ này khiến lòng Từ Mộng Kiều dậy sóng. Người cô ta cứng đờ, đẩy anh ra cũng không được mà không làm thế cũng không xong.

Từ bé đến giờ, Từ Mộng Kiều chưa từng để ai chạm vào nơi đó. Bây giờ nó lại được một người đàn ông nâng như nâng trứng, cảm giác này đúng là khó nói nên lời!

Một lát sau, tiếng thở đều đều của người đàn ông truyền vào tai cô ta, phần lưng có thể cảm nhận được nhịp tim của anh và lồng ngực đang phập phồng.

Từ Mộng Kiều bỗng cảm thấy an toàn chưa từng có. Dường như khi nằm trong lòng anh, cô ta không cần phải lo nghĩ đến chuyện gì khác. Cho dù gặp phải vấn đề nào, cho dù trời sập xuống thì cũng có người đàn ông sau lưng gánh cho.

Chẳng phải cảm giác an toàn này chính là thứ cô ta luôn khao khát sao?

Từ Mộng Kiều cười nhẹ, thầm nói với mình: "Cho cậu ta một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội thôi!"

Vào giờ phút này, cách đó không xa, có ba bóng người đang ngồi xổm hút thuốc, ánh lửa lốm đốm lập lòe.

"Anh Báo, giờ sao đây ạ? Hay chúng ta về đi. Quá nửa đêm rồi mà vẫn ngồi đây cho muỗi đốt, mẹ nó chứ, đúng là ức thật!"

Anh Báo dẫn hai đàn em theo Tần Hạo đến đây, nhưng bọn họ quá đen, không kịp mua lều vải vì phải theo dõi đám người Tần Hạo. Thế là bây giờ cả ba ngồi đó, muỗi núi ban đêm có thể khiến người ta phát điên.

Cả ba đều không chịu nổi!

"Về ư? Ha ha, nhiệm vụ do anh Tứ giao đấy. Mày về thế, chán sống rồi à?"

Anh Báo vừa nghĩ đến khuôn mặt âm trầm của Long Tứ đã thấy hơi sợ hãi. Khi sức mạnh của cá nhân mạnh tới trình độ nhất định, đúng là sẽ khiến một số người cảm thấy thế này.

Dù sao anh Báo cũng không dám nghĩ đến việc phản bội Long Tứ.

Bởi vì hắn biết Long Tứ có thể bóp chết hắn như giết một con kiến, thậm chí còn chẳng cần cậu ấy tự mình ra tay. Bất kỳ học trò nào do cậu ấy dạy dỗ như Sói Cô Đơn cũng có thể một mình tiêu diệt bọn họ mà không cần chớp mắt.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Thật sự ngồi ở đây cho muỗi đốt cả đêm chắc?"

Một đàn em khác nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Anh Báo cười lạnh, sờ mũi, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt hơi khinh bỉ. Hắn bảo thẳng luôn chứ chẳng buồn nói nhảm nữa: "Nếu mày muốn thì cứ về đi. Dù sao đến lúc anh Tứ hỏi thì đừng nhắc đến bọn tao là được!"

Tên kia lập tức im re.

Anh Báo lườm hai người trước mặt: "Tao nói này, bọn mày có bị ngu không thế? Đã không mua được lều vải ở đây, cứ nhất thiết phải mua từ chỗ cho thuê à?"

Hai người kia lập tức sáng mắt lên. Đúng thế, sao họ không nghĩ ra nhỉ?

Ở đây có rất nhiều người đang nằm. Họ không dám chọc giận ba người Tần Hạo, nhưng lại sợ cả những người khác sao?

Anh Báo lấy mấy trăm tệ trong ví ra, đưa cho đàn em bên cạnh: "Tìm ai để mua lều vải đi. Tiên lễ hậu binh, không được gây gổ nữa đâu đấy!"

Đàn em kia đã quá quen với những chuyện này, nhận tiền xong là đi ngay. Hắn ta thầm nghĩ, tiên lễ quần què gì, cứ cứng rắn luôn, tiết kiệm mấy trăm tệ rồi còn có thể bỏ túi.

Thế là tiếng ồn ào bỗng vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.

Tai Tần Hạo giật giật. Nơi này cách chỗ có tiếng cãi nhau hơi xa nên anh nghe không rõ lắm, nhưng có một giọng nói rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

"Chậc chậc, chẳng lẽ lại đụng phải người quen?"

Tần Hạo thầm lắc đầu, thôi kệ. Bây giờ anh được ôm gái ngủ, sảng khoái hơn nhiều, nghĩ thêm làm gì chứ?

Tần Hạo ôm Từ Mộng Kiều đã lâu. Lúc này anh bỗng có động tác nhỏ, tay bóp nhẹ vài cái.

"Ưm..."

Từ Mộng Kiều rên khẽ một tiếng, hơi nhúc nhích rồi lại im lặng, hình như đã ngủ thiếp đi.

Tần Hạo hơi đắc ý trong lòng. Mỹ nữ ngủ say khi anh ôm, rõ ràng trong lòng cô ta đã không còn đề phòng gì nữa, về cơ bản có thể ăn sạch được rồi.

Nhưng lúc này, Tần Hạo bỗng không còn ham muốn làm chuyện đó như lúc trước nữa.

Anh nhẹ nhàng để tay xuống, đổi tư thế khác, kéo Từ Mộng Kiều quay mặt về phía mình rồi ôm cô ta vào lòng, sau đó thiếp đi.

Từ Mộng Kiều ngủ rất say, cuộc leo núi ban ngày đúng là rất mệt mỏi. Sau khi cơn rung động qua đi, cô ta nhanh chóng rã rời, ngủ như chết cũng là chuyện bình thường thôi.

Ở phía xa, rốt cuộc tiếng cãi nhau cũng hết.

Cuối cùng hai đàn em của anh Báo vẫn gây gổ. Họ thẳng thừng xông vào lều vải, túm lấy người trong đó rồi ném ra ngoài, sau đó hống hách nói: "Mày dám chiếm cả địa bàn của tao ư? Muốn chết à?"

Nào ngờ người đàn ông kia cũng không phải dạng vừa. Bị kéo ra khỏi lều vải trong lúc mơ màng, cho dù là ai thì cũng sẽ cáu. Anh ta vung tay lên.

Bốp!

Cái tát này khiến đàn em của anh Báo ngây người, sau đó hắn ta nhảy dựng lên, đá lại một phát.

Thế là ba người đánh nhau.

Người đàn ông lấy một chọi hai, hơn nữa còn đang trong trạng thái vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn chưa quen với bóng tối, sao có thể là đối thủ của hai người kia được. Anh ta bị đè ra đất đánh, sau đó bị ném vào một góc cho muỗi đốt.

"Anh Báo, làm gì với tên này bây giờ? Hay tìm một chỗ rồi trói hắn lại nhé, chứ không đêm đến, hắn cho chúng ta một cây đuốc để trả thù thì lỗ to!"

Đàn em của anh Báo rất biết tính toán.

Anh Báo gật đầu, cười bảo: "Ý này hay đấy, nếu là đề nghị của mày thì mày làm đi. Nhớ trói chặt vào, trói xong rồi đi ngủ. Hai đứa bọn mày thay phiên nhau, một đứa canh chừng lều của ông lớn ấy, nếu có ‘gió thổi cỏ lay’ thì phải báo cho tao biết ngay!"

"Hả? Đêm rồi mà vẫn phải theo dõi à?"

Tên đàn em lập tức kêu khổ liên mồm: "Ông lớn ấy vẫn đang ôm gái ngủ ngon kia kìa!"

"Nếu mày có thể nghĩ đến chuyện đốt lều vải, tại sao người khác lại không nghĩ tới chứ? Nhỡ tên mù nào đốt lều của ông lớn ấy thì còn không tính lên đầu chúng ta à? Mẹ nó, đi đi, đừng nói nhảm nữa".

Anh Báo đã ra mệnh lệnh bắt buộc nên tên kia cũng hết cách. Hắn ta đành phải trói người vừa nãy lại rồi tìm một cái cây, trói tay anh ta vào đó.

Sau đó hắn ta quay về chỗ cũ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào lều của Tần Hạo.

Tần Hạo đã sớm nhận ra mình đang bị người khác theo dõi, nhưng anh cũng biết những kẻ này là thuộc hạ của Long Tứ nên không để ý gì thêm. Dù sao họ cũng chẳng thấy được gì.

Một đêm yên tĩnh trôi qua. Phần lớn mọi người đều có một cuối tuần vui vẻ, chỉ trừ một người đang rất buồn bực.

Người đó bị trói vào cây, tên là Triệu Thiên Thành.