Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 140: Miễn Cưỡng




“Bố em muốn gặp anh, anh có thể tới không?

Giọng của Vương Tú Quân nghe hết sức lo lắng. Tâm trạng của cô ấy có phần nặng nề, cách nói chuyện cũng không còn được gần gũi như trước.

Vừa nói cô vừa quay đầu nhìn bố mình đang ngồi trong sân. Hôm nay sắc mặt của Vương Triều không được tốt, nhìn rất tiều tụy. Cánh tay bưng chén trà cũng không còn vững như trước nữa.

Chuyện gì thế này? Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà cứ như cả thế giới đều đã thay đổi vậy.

Người duy nhất mà Vương Tú Quân có thể dựa vào lúc này chính là Tần Hạo.

Tần Hạo chỉ đáp lại một từ: “Được!”

Vương Tú Quân và anh hẹn địa điểm gặp mặt, sau đó cô đưa Tần Hạo về nhà mình.

Lần đầu tiên tới đây nhưng Tần Hạo khá tự nhiên. Anh nhìn ngắm mọi thứ, quan sát không gian xung quanh và cảm thấy không khác trong tưởng tượng của mình là bao.

Từ tính cách của một người có thể đoán ra được môi trường mà họ sinh sống như thế nào. Đây chính là sở trường của Tần Hạo.

Con người Vương Triều luôn khiêm tốn. Mà càng là người khiêm tốn trong giới giang hồ như thế này thì càng thích phong cách cổ điển.

Tần Hạo khẽ khàng đi vào giữa sân viện. Vương Tú Quân đi trước với vẻ trầm mặc, dẫn anh vào trong gian nhà chính.

Vương Triều ngồi trên chiếc ghế thái sư cao sừng sững, tay cầm một cuốn sách cổ. Không biết là ông ta đang đọc cái gì.

Vương Triều chậm rãi ngẩng đầu khi nhìn thấy Tần Hạo bước vào.

Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

“Chào bác trai!”

Cuối cùng Tần Hạo vẫn lịch sự hỏi han.

Vương Triều khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cảm, không biết là thái độ gì. Nhưng biểu cảm như vậy khiến Vương Tú Quân đứng bên cạnh cảm thấy bất an.

Hôm nay không giống việc con rể đi gặp bố vợ cho lắm.

“Ngồi đi!”

Vương Triều thản nhiên chỉ vào vị trí ngồi bên cạnh. Lần đầu gặp mặt, chắc chắn là ông ta sẽ thử thách hậu bối rồi.

Cái gọi là thử thách thì việc đầu tiên là xem thái độ của anh, có mất bình tĩnh không hay là cử chỉ giọng điệu thế nào.

Ấn tượng lần đầu hết sức quan trọng.

Tần Hạo gật đầu. Anh bước tới chậm rãi ngồi xuống. Vương Tú Quân vân vê vạt áo, bộ dạng hết sức lo lắng. Cô đứng bên cạnh Tần Hạo.

Vương Triều nói anh ngồi xuống xong thì không nói gì nữa.

Vương Tú Quân nóng ruột bèn vội vàng nói: “Bố, để con giúp bố thay trà!”

Sau đó Vương Tú Quân không nói thêm gì chỉ bước tới, lấy chén trà trong tay Vương Triều. Nhân cơ hội, cô nói nhỏ phàn nàn: “Bố, bố đừng như vậy có được không? Hòa hợp một chút không được sao?”

Vương Triều trừng mắt với cô: “Con ra ngoài trước đi. Bố có chuyện muốn nói với cậu ấy!”

Vương Tú Quân lắc đầu nói: “Con không đi!”

“Nghe lời đi. Bố biết giữ chừng mực mà, sẽ không để con phải chịu uất ức đâu!”

Vương Triều nói hết sức nghiêm túc khiến Vương Tú Quân bất ngờ. Cô sững sờ một lúc rồi lặng lẽ cầm chén trà đi ra ngoài.

Đợi khi Vương Tú Quân đi khỏi thì Vương Triều mới quay qua nhìn Tần Hạo.

Nhà họ Vương bây giờ chỉ có ba người. Cha nội Vương Bảo nếu không có việc gì thì sẽ không bao giờ trở về nơi này.

Vương Tú Quân đi khỏi, lúc này trong gian chính chỉ còn lại Vương Triều và Tần Hạo.

Trong nháy mắt, sát khí kinh hồn ập về phía Tần Hạo. Ông cụ Vương Triều đã nắm giữ ba bang bốn hội ở Trung Hải lâu như vậy, trong khoảnh khắc bỗng bộc phát ra sát ý. Nếu là người bình thường e rằng đã bị dọa sợ khiếp mà phải quỳ xuống. Chuyện đó cũng không phải chưa từng xảy ra.

Đối diện với luồng sát khí kinh khủng đó, Tần Hạo vẫn thản nhiên như thường. Anh chậm rãi lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, cười nói: “Bác trai có hút thuốc không?”

Câu nói đó khiến luồng sát khí ngập tràn căn phòng bỗng bị đẩy lùi.

Vương Triều giật mình nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra như không có gì. Chỉ có ánh mắt là dịu xuống.

Tần Hạo đứng dậy đi tới, lấy một điếu thuốc ra kẹp giữa hai ngón tay đưa cho Vương Triều. Động tác của anh hết sức chậm rãi.

Khi đó, biểu cảm trên khuôn mặt Vương Triều hết sức kỳ lạ.

Thường thì trưởng bối sẽ thử thách hậu bối. Lẽ nào cha nội này lại định thử thách mình sao?

Vậy có phải là quá ngông cuồng ngu si không hiểu phép tắc không?

Vương Triều không dám khinh suất. Nếu để bại trận thì sẽ mất mặt lắm.

Ông ta cũng từ từ đưa hai đầu ngón tay ra về phía điếu thuốc.

Ngón tay tới gần!

Chỉ còn cách một centimet.

Vương Triều thở phào khi ngón tay kẹp chính xác điếu thuốc. Giống như tình huống vừa rồi là một trận chiến vô cùng gian nan vậy.

Bầu không khí hết sức căng thẳng.

Tần Hạo mỉm cười: “Sắc mặt của bác trai không được tốt lắm đâu!”

Vương Triều thầm chửi rủa mẹ kiếp, thằng nhóc nhà cậu gây ra chuyện tốt giờ lại còn hỏi tôi sao.

Vừa nghĩ Vương Triều vừa đưa thuốc lên miệng, lại tiếp tục thử thách.

Đó chính là phản công. Vương Triều thản nhiên nói: “Châm lửa đi!”

Tần Hạo cười thầm. Ông già lại ra đề khó cho mình đây. Muốn châm thuốc ở miệng ông ta nào có dễ dàng gì!

Nhưng Tần Hạo không hề căng thẳng. Anh đứng dậy sờ vào trong túi rồi bỗng nhiên vỗ đầu nói: “Ấy, Vương Tú Quân cầm bật lửa. Hôm nay bị cô ấy thu mất. Tú Quân, em pha trà xong chưa?”

Vương Tú Quân lập tức từ bên ngoài đi vào, bưng trà đặt trước mặt Vương Triều. Cô cười lấy bật lửa từ trong túi ra châm thuốc cho ông ta.

Vương Triều khóc dở mếu dở.

Cha nội này thật xảo quyệt.

Không phải Tần Hạo không làm được mà là không muốn làm tổn thương sự tự tôn của ông ta. Nhưng anh cũng không cam tâm nhận thua nên đành phải giở thủ đoạn.

“Trưa ở lại ăn cơm đi! Hai đứa nói chuyện đi, bố đi chợ”.

Vương Triều từ từ đứng dậy, một mình đi ra ngoài.

Bao năm qua ông ta vẫn duy trì một thói quen đó là tự đi chợ nấu cơm. Nên trong nhà không hề có người giúp việc.

Người như vậy thật sự rất hiếm.

Vương Tú Quân tỏ ra vui mừng. Bố nói vậy cũng có nghĩa là đã chấp nhận con người Tần Hạo rồi.

“Vừa rồi anh thể hiện thế nào?”, Tần Hạo cười hỏi.

Vương Tú Quân nghiêm túc nói: “Cũng được nhưng vẫn hơi ‘gồng’”.

“Vậy mà còn ‘gồng’ sao? Ha ha, nếu là người khác thì đã bị phụ huynh của em dọa sợ tè ra quần rồi đấy!”

Tần Hạo cười rồi bỗng nghiêm túc nói: “Cho anh mượn giấy bút một chút!”

Vương Tú quân không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của anh không giống như đang nói đùa nên cô vẫn đi lấy.

Tần Hạo nhận lấy bút và giấy. Anh ngồi xuống và bắt đầu viết.

Một lúc sau Tần Hạo đưa tờ giấy cho Vương Tú Quân và nói: “Phương thuốc này phải đi tới những nhà thuốc Đông y lâu năm của Trung Hải mới có nguyên liệu. Chắc em sẽ có cách. Phương thuốc này có tác dụng lắm!”

Vương Tú Quân sững sờ, tỏ ra không hiểu.

“Anh biết kê đơn thuốc sao? Anh biết về Trung y? Nhưng em có bị bệnh đâu? Cũng không hề khó chịu gì cả! Cùng lắm là khi đến ngày thì…Thì hơi đau thôi”.

Tần Hạo bỗng cảm thấy buồn cười: “Không phải là kê cho em mà là cho bố em. Thần sắc của ông ấy không tốt, cần phải điều chỉnh! Phải giữ bí mật tuyệt đối nếu không anh sợ bố em sẽ không vui!”

“Hả? Bố em bị ốm sao? Sao em không biết nhỉ?”

Vương Tú Quân bỗng trở nên lo lắng.

Tần Hạo không giải thích nhiều chỉ cúi xuống viết thêm một phương thuốc đưa cho Vương Tú Quân: “Nếu đau bụng kinh thì cần từ từ điều chỉnh. Phương thuốc này có thể đấy, em thử xem! Thôi được rồi, đợi anh về rồi thì em hẵng đi mua thuốc nhé!”