Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 113: Không Lòng Vòng




Tần Hạo nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên cảm thấy sao thế giới này lại tươi đẹp đến thế nhỉ. Có một cô gái xinh đẹp như thế này đem đồ ăn sáng tới cho mình, lại còn ở dưới lầu chờ đợi mình. Đây chẳng phải hạnh phúc thì là gì?

Tần Hạo hớn hở chạy tới, nhận lấy hộp cơm từ tay Đường Kiều. Anh đưa mắt ngắm nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt cô ửng đỏ, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi. Đường Kiều mặc một bộ đồ thể thao tôn lên những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô.

"Em đi chạy bộ buổi sáng sao?", Tần Hạo thuận miệng hỏi thăm.

Đường Kiều gật đầu đáp: "Gần đây thời gian anh tới câu lạc bộ cũng không nhiều, cho nên em cũng không muốn tới đó nữa. Nhưng nếu không tập luyện thì rất dễ phát phì, cho nên ngày nào em cũng chạy bộ!"

Đường Kiều nhìn Tần Hạo với vẻ hơi chờ đợi, rất muốn nghe một lời từ anh.

Tần Hạo quả nhiên không phụ lòng mong đợi của cô, anh nói: "Được, vậy sau này tôi chạy bộ cùng em!"

Tần Hạo thực sự cảm thấy thời gian mình dành cho Đường Kiều quá ít ỏi. Nhìn xem những cặp tình nhân trong trường, dường như ngày nào cũng quấn lấy nhau. Nào đi học, nào ăn cơm, thậm chí là đi ngủ...

Ngược lại, trong lòng Tần Hạo tự thấy hổ thẹn. Cứ ba ngày thì hai ngày anh mất dạng, một ngày còn lại thì ở bên cạnh Vương Tú Quân, thỉnh thoảng còn có hai chị em nhà họ Lâm.

Nhắc đến hai chị em họ Lâm, trong lòng anh thấy không vui. Những lời Lâm Phong Dụ nói hôm đó quả thực khiến người khác tổn thương. Điều càng khiến anh đau lòng hơn là kể từ ngày hôm đó Lâm Vũ Nghi và Lâm Vũ Hân dường như không tới trường nữa.

Tần Hạo cũng không rảnh tới nỗi đi quản việc nhà người ta, chuyện của mình còn chưa lo xong nữa là!

Tần Hạo và Đường Kiều cùng ăn sáng trong chiếc chòi nghỉ mát xây trong công viên của trường, sau đó anh và cô cùng đi tản bộ. Đường Kiều có tiết học vào buổi sáng, cho nên một lúc sau phải về ký túc thay quần áo, chuẩn bị đi học.

Tần Hạo lười không muốn đi học, bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng phiền não. Trong lòng anh dấy lên khát khao được giải quyết hết tất cả mớ hỗn độn này, sau đó ở lì trong trường sống cuộc sống yên bình nhàn nhã mấy hôm.

Vừa hay lúc đó, Trương Hàm Hương gọi điện thoại cho anh.

"Mấy ngày nay tôi nghĩ ngợi rất nhiều, có lẽ chuyện này tốt nhất vẫn nên để tự Phi Phi lựa chọn. Nếu không, đợi sau này nó khôn lớn, có lẽ nó sẽ oán hận tôi. Đây là cuộc đời nó, bất luận có ra sao thì cũng phải cho nó quyền quyết định!"

Trương Hàm Hương nói xong liền cúp máy.

Tần Hạo thở phào, như vậy cũng tốt.

"Mình phải nhanh chóng giải quyết đống rắc rối này đi thôi!"

Nghĩ là làm!

Tần Hạo lập tức gọi điện cho Lý Quốc Phú, hẹn ông ta ở quán cà phê cách trường không xa.

Lý Quốc Phú nhanh chóng có mặt.

Sau khi gặp ông ta, Tần Hạo cũng không nhiều lời mà lấy ra một xấp tài liệu đưa cho ông ta.

Xấp tài liệu đó chính là giấy giám định ADN của Lý Quốc Phú và Trương Bằng Phi.

Ban đầu, Lý Quốc Phú đón lấy xấp tài liệu với vẻ hết sức hồ nghi. Ông ta đã nghĩ đây là thứ hợp đồng gì đó, cho rằng Tần Hạo muốn lừa tiền ông ta hay gì đó. Nhưng sau khi xem xong xấp tài liệu, nét mặt ông ta hoàn toàn biến đổi, ông ta kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy?"

"Ông cho rằng không thể sao?", Tần Hạo nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Quả nhiên, trong mắt Lý Quốc Phú có một tia hoảng loạn. Cùng là đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông lắm tiền nên đương nhiên bao năm nay, ở bên ngoài có biết bao người phụ nữ đẹp đã "qua tay" ông ta.

Mà mỗi lần hành sự ông ta đều không đeo bao.

Bởi vì từ sau khi sinh ra hai cô con gái, cơ thể Lý Quốc Phú có chút vấn đề. Bác sĩ chẩn đoán t*ng trùng của ông ta có tỷ lệ sống sót rất thấp, gần như không còn khả năng sinh đẻ nữa.

Lúc đó, bác sĩ đã dùng những từ như "gần như", "khả năng không cao"...

Cũng có nghĩa là, không chắc chắn đây là con ông ta.

Lý Quốc Phú nhìn vào số tuổi của Trương Bằng Phi, tám tuổi!

"Chuyện của sáu bảy năm trước? Mẹ nó là ai chứ?", Lý Quốc Phú đột nhiên nghĩ tới bức ảnh Tần Hạo cho mình xem trước đây, suýt nữa thì suy hô hấp.

"Là cô ấy sao? Là Ngưng Hương phải không? Đây là con trai tôi sao? Là đứa con trai Ngưng Hương sinh cho tôi sao? Có phải không?"

Lý Quốc Phú bỗng chốc hiểu ra mọi việc. Ông ta nhìn Tần Hạo với vẻ rất kích động, chờ đợi lời xác nhận của anh.

Tần Hạo gật đầu, đáp: "Tôi đã nói rồi, cô ấy để lại cho ông một thứ vô cùng quý giá, đó chính là con trai ông. Chỉ tiếc rằng cô ấy đã mất vì sinh khó, ông nên cảm ơn cô ấy đã sinh cho mình một đứa con trai!"

Lý Quốc Phú vui sướng như điên. Ông ta nhìn Tần Hạo, cảm ơn không ngớt, sau đó hỏi anh với vẻ không thể mong đợi hơn:

"Con trai tôi giờ đang ở đâu?"

"Lát nữa nó sẽ tới, ông ở đây chờ đi!"

Tần Hạo nói rồi đứng dậy, ra khỏi quán cà phê. Anh gọi điện cho Trương Hàm Hương, bảo cô đưa thằng bé tới.

Lúc này, Tần Hạo vẫn chưa nói với Trương Hàm Hương chuyện này, đợi cô ấy tới rồi sẽ nói một thể.

Tần Hạo đứng bên ngoài quán cà phê đợi chừng nửa tiếng thì Trương Hàm Hương đưa Phi Phi tới.

"Tôi có một chuyện muốn nói với cô, mong cô có thể chuẩn bị sẵn tâm lý!"

Tần Hạo thận trọng nói.

Trương Hàm Hương thoáng chút buồn rầu hỏi: "Tìm thấy người đó rồi phải không?"

"Đúng!"

Khi nói chuyện với cô gái thông minh này, Tần Hạo không cần nhiều lời mà cô ấy đã hiểu tất cả rồi.

"Được rồi, đưa tôi đến chỗ người đó đi!"

Trương Hàm Hương kéo tay Phi Phi bước vào trong quán cà phê còn Tần Hạo thì đi bên cạnh, đưa hai người tới trước mặt Lý Quốc Phú thì mới dừng bước.

Lý Quốc Phú rất kích động, ông ta nhìn Trương Bằng Phi hồi lâu không thốt nên lời. Một lúc lâu sau mới cố bình tĩnh lại hỏi: "Xin chào, cháu là Trương Bằng Phi phải không?"

"Chào chú ạ, sao chú lại biết tên cháu?", Trương Bằng Phi vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cậu bé nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt tò mò.

Lý Quốc Phú đang định trả lời thì Trương Hàm Hương đột nhiên nói: "Phi Phi, chú Tần Hạo có việc muốn nói với con đấy!"

Phi Phi ngẩng đầu nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo đành mỉm cười nói: "Đi nào, Phi Phi, chú đưa cháu đi chơi!"

Tần Hạo dỗ dành rồi đưa Phi Phi đi chơi.

Trương Hàm Hương từ từ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Tôi tên Trương Hàm Hương, có lẽ ông đã từng nghe qua tên tôi rồi nhỉ?"

"Đúng, tôi biết, cô là em gái của Hương Hương. Tôi đã từng điều tra cô, cũng đã từng tìm cô nhưng chưa bao giờ tìm được!"

Lý Quốc Phú nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ hơi kích động, cô ấy rất giống chị gái Ngưng Hương của mình, chỉ cần nhìn qua cũng biết là hai chị em ruột.

Trương Hàm Hương nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình hồi lâu rồi mới thở dài đáp: "Phi Phi cứ tưởng rằng bố nó là ông chủ lớn, ở nước ngoài làm ăn. Nó là đứa trẻ rất đáng thương, ông hiểu ý tôi không?"

Lý Quốc Phú lập tức gật đầu đáp: "Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ không làm nó hoảng sợ. Cô yên tâm, tôi sẽ tự biết chừng mực. Nó là con trai tôi, tôi nhất định sẽ cho nó cuộc sống hạnh phúc. Bao nhiêu năm nay cô đã cực khổ rồi, tôi sẽ bù đắp cho cô!"

"Không cần, ông chăm sóc tốt cho Phi Phi là được rồi, còn cái đó tôi không cần! Nói thật lòng, tôi không có chút cảm tình nào với người đàn ông đã bỏ rơi người chị đang mang bầu của tôi. Xin lỗi, tính tôi vốn thẳng, còn nữa, Phi Phi có thể đi theo ông, nhưng không thể thay tên đổi họ, nhất định phải mang họ Trương!", Trương Hàm Hương nói thẳng không hề khách khí.

Lý Quốc Phú lặng người, đáp: "Việc này là không thể!"

- -------------------