Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 132: Bảy kẻ nhát gan của Trung Hải




Tất cả mọi người đều nghe thấy đoạn đối thoại giữa Long Tứ và Sói Cô Đơn. Long Tứ cũng không hề có ý định che giấu thực lực của mình.



Nhiêu Văn Trung thì không dám đấu nữa. Hắn tức giận nói: “Trò quái quỷ gì vậy? Vào trận thì đổi người. Vụ cá cược này không tính nữa!”



Long Tứ vẫn chắp tay, điềm nhiên nói: “Cá cược vẫn có hiệu lực. Ông vẫn có thể tìm người trợ giúp. Một mạng của ông, đổi lấy mạng của hai chúng tôi. Nếu tôi thua thì ông có thể lấy mạng của cả tôi và Diệp Thanh Trúc. Thế nào?”



Điều kiện như thế này vô cùng có lợi, nó khiến Nhiêu Văn Trung do dự.



Long Tứ cười chế giễu: “Ha ha, hóa ra các người đúng là bảy kẻ nhát gan của Trung Hải. Thôi bỏ đi, nếu ngay cả vụ cá cược này mà ông không dám thì cũng không sao. Tự ông bò ba vòng trên võ đài rồi cút xuống đi, tôi sẽ tha cho ông? Thế nào?”



Chết đứng còn hơn sống quỳ, Nhiêu Văn Trung quát lớn: “Cút mẹ mày ấy, muốn chết phải không, cá thì cá, lên đi!”



Diệp Thanh Trúc thản nhiên kẹp một điếu thuốc, cười nói: “Tôi cược!”



Cuộc chiến bắt đầu.



Đây đã là trận đấu thứ ba của ngày hôm nay.



Long Tứ đứng bất động tại chỗ.



Trán Nhiêu Văn Trung đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn nhìn chăm chăm vào từng động tác của đối thủ với ý đồ tìm ra điểm yếu của đối phương.



Nhưng đáng tiếc là Long Tứ vẫn chắp hai tay sau lưng, đứng yên ở đó giống như là hồn bay về nơi xa, thân xác lại ở đây, nhưng tất cả đều như là ảo giác.



Và thật sự không hề có sơ hở nào cả!



Sự kiên nhẫn của Nhiêu Văn Trung bị mài đi cả một nửa.



Lúc này Long Tứ mới cười nói: “Sao thế? Không biết phải ra tay thế nào à? Ha ha, hay là để tôi dạy ông nhé?”



Nói xong, Long Tứ đi thẳng tới chỗ Nhiêu Văn Trung.



Lúc này, hai tay của Long Tứ vẫn chắp sau lưng.



Từng thớ thịt trên người Nhiêu Văn Trung siết chặt. Hắn bùng nổ, tung một quyền về phía ngực của Long Tứ.



Uy lực của cú đấm mạnh như vũ bão. Đây là đòn tấn công mà Nhiêu Văn Trung đã dồn toàn bộ sức lực.





Nhưng cú đấm hùng mạnh đó dừng lại ngay trước ngực Long Tứ khi chỉ còn cách một centimet.



Long Tứ lấy một chân làm trụ, đầu mũi chân còn lại giáng thẳng vào cổ Nhiêu Văn Trung. Cảnh tượng giống như bị bấm pause vậy.



Tất cả mọi người đều trợn mắt, sững sờ chứng kiến hình ảnh đó.



Cho tới khi Nhiêu Văn Trung từ từ đổ về phía sau, ngã rầm xuống võ đài. Hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.



Đến cả nguyên nhân vì sao chết thì rất nhiều người cũng không nhìn rõ.



Cao thủ xuất chiêu, chỉ trong tích tắc là đã có thể quyết định việc thắng thua của trận chiến.




Trong khoảnh khắc vừa rồi, mũi chân của Long Tứ đã đá vỡ cổ họng của Nhiêu Văn Trung.



Giết người trong nháy mắt!



“Trung Hải không người!”



Long Tữ khẽ nhả ra bốn chữ, cười lạnh lùng.



Lần này, dù phần lớn những người có mặt đều tới từ Trung Hải nhưng không có ai là cảm thấy không phục nữa.



Ánh mắt của Long Tứ nhìn xung quanh một lượt với vẻ ngạo mạn. Không một ai dám nhìn trực diện vào cậu ấy. Trừ tên mập.



Vương Bảo.



Vương Bảo nghiến răng, tức giận trừng mắt nhìn Long Tứ trên võ đài. Anh ta nghiến răng ken két nói: “Quá đáng ghét, dám nói Trung Hải chúng ta không ai! Cha nội này quá huênh hoang, anh phải lên hạ gục nó, bắt nó gọi là ông nội mới được!”



Vừa nói Vương Bảo vừa định lao lên.



Vương Tú Quân giữ chặt anh ta lại: “Vương Bảo, đồ ngốc này, anh lên nộp mạng đấy à? Nếu anh muốn chết thật thì em cũng không ngăn cản đâu!”



Nói thì nói vậy chứ vẫn phải ngăn lại.



Tần Hạo cảm thấy buồn cười, cái ông Vương Bảo này hài chết đi được.




Tần Hạo vốn tưởng Vương Bảo chỉ tức giận chơi chơi, nào ngờ đúng lúc này Sử Đông Lai bỗng nhiên đứng dậy: “Chê bai Trung Hải chúng tôi bại hoại. Quá đáng ghét, hôm nay mà không giữ lại được người này thì chúng ta còn mặt mũi để gặp người đời? Đến khi đó chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp anh Triều chứ?”



“Haizz, có cách nào sao? Chẳng lẽ mấy ông già như chúng ta lại lên nộp mạng như Nhiêu Văn Trung à?”



Ngoài Đỗ Thanh và Tương Long còn khá trẻ thì mấy đại ca của ba bang bốn hội đều đã bước vào tuổi trung niên hoặc hậu trung niên nên không còn ai dễ bị kích động như khi còn trẻ mà bảo là một lời nói cảm thấy khó nghe là lao lên liều mạng. Đó là những chuyện chỉ có đám chíp hôi mới làm.



Sử Đông Lai cười lạnh lùng: “Nếu anh Triều ở đây thì bọn họ còn dám huênh hoang như vậy không?”



“Nói lắm lời như vậy có tác dụng gì? Anh Triều vẫn không có người kế thừa mà!”



Câu nói đó đã khích tướng Vương Bảo.



Là con trai duy nhất của Vương Triều, Vương Bảo luôn cảm thấy tự hào. Đây cũng là lý do anh ta tung hoành ngang dọc khắp đất Trung Hải. Lúc này Vương Bảo cảm thấy mình cần phải ra mặt.



Bởi vì mỗi khi ba bang bốn hội có vấn đề gì phiền phức không giải quyết được thì ông già nhà anh cũng phải đứng ra.



Vương Bảo đột nhiên gạt tay Vương Tú Quân ra, xông tới, hai tay chống lên võ đài, nhảy vào vị trí trung tâm.



“Ông Vương đây lên chơi với cậu!”



Đôi mắt Vương Bảo ánh lên vẻ hào hứng. Nếu mà thắng trận này thì đây sẽ là cơ hội tốt để anh ta vang danh.



Nhưng điều đó gần như là không thể.




“Tên ngốc này khiến mình tức chết đi được!”



Vương Tú Quân thấy vậy thì sốt ruột tới mức phát khóc. Nhưng cô biết với vài cú Teakwondo của mình mà so với các võ sĩ ở đây thì mấy cái đòn múa may kia chẳng là gì.



“Phải làm sao đây? Chồng ơi, anh trai của em…”



Vương Tú Quân chỉ biết nhìn Tần Hạo.



Tần Hạo rất muốn nói với cô ấy là không cần lo lắng. Bởi vì hai cha nội ở bên cạnh Vương Bảo hết sức lợi hại. Nhưng lúc này, anh vợ gặp nguy hiểm mà anh lại không ra mặt thì sẽ khiến cô nàng cảm thấy đau lòng.



Tần Hạo lập tức bước tới, định nói gì đó thì đúng lúc này, tình hình có sự thay đổi.




Vương Bảo vừa lên võ đài là đã vội vàng nhào về phía Long Tứ.



Long Tứ không hề có dấu hiệu ra tay. Cậu ấy vẫn chắp tay sau lưng nhưng một luồng sát khí vô hình đã khóa chặt Vương Bảo. Đối diện với tên mập nộp mạng lên tận miệng, Long Tứ chỉ khẽ cười khinh bỉ.



Nhưng bỗng nhiên, một luồng sát khí cực mạnh bùng phát.



Một bóng hình đột nhiên nhảy lên trên võ đài. Bàn tay người đó tạo thành hình móng vuốt, thế võ hắc hổ moi tim, vồ về phía ngực của Long Tứ.



Mặc dù bàn tay chưa tiếp xúc nhưng có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ghê người.



Long Tứ nheo mắt, không lùi mà phản kích lại. Trong nháy mắt cậu ấy đã tới trước mặt Vương Bảo, tung một quyền vô cùng dứt khoát.



Cú đấm nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra hàm chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp.



Vương Bảo tái mặt, nhưng lúc này anh ta đã không kịp né tránh nữa.



Đúng lúc này lại có thêm một người nữa lao lên võ đài với tốc độ cực nhanh, nhào tới kéo Vương Bảo, quăng qua một bên. Cục thịt nặng một trăm tám mươi ký Vương Bảo giống như một con búp bê trong tay ông ta và bị vứt qua một bên.



Vương Bảo dội xuống trước mặt Vương Tú Quân và Tần Hạo giống như đạn đại bác.



Tần Hạo vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, hỏi với vẻ quan tâm: “Ông Bảo, anh không sao chứ?”



Vương Bảo lắc đầu, mặt tái mét, bộ dáng giống như vẫn chưa hoàn hồn.



Vương Tú Quân tát bốp vào mặt anh ta, gầm lên: “Em hỏi anh, anh có phải đồ ngốc không? Có phải không? Anh có biết là mình sẽ bị đánh chết không? Sao em lại có một người anh trai ngốc như anh chứ? Biết vậy đã để họ đập chết luôn cho rồi, sống lại kéo chỉ số IQ trung bình của nhân loại xuống thấp!”



Vương Bảo bị dạy dỗ cho một trận tơi bời.



May mà lúc này hai nhân vật đột nhiên xuất hiện kia thu hút sự chú ý của mọi người.



“Hai người đó là ai vậy?”, Vương Bảo bực bội hỏi.



- -------------------