Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 108: Chơi trò chơi




Vương Tú Quân tức giận trợn ngược mắt. Cô chỉ muốn nổi đóa lên.



Tần Hạo thấy tình hình căng thẳng bèn vội vàng nói: “Cược thôi! Bây giờ hai người đẹp đi ra ngoài đi. Năm phút sau bước vào lại! Cho hai người năm phút thay đồ hoặc là trang điểm gì đó, nói chung hai cô thích làm gì thì làm!”



Anh vừa nói vừa đẩy hai người ra ngoài, đồng thời chặn Vương Tú Quân lại để tránh cô nổi giận đánh người, mặc dù chưa chắc cô ấy đã đánh lại được hai nữ vệ sĩ được huấn luyện này.



Tần Hạo có thể nhìn ra, hai cô gái này không hề tầm thường. Chắc chắn họ đã được huấn luyện bí mật, và thủ pháp huấn luyện cũng khá thú vị.



Đương nhiên điều đó không thoát nổi ánh mắt của Tần Hạo.



Đợi hai cô gái đi ra khỏi, Tần Hạo bèn chĩa súng về phía một trong hai tên vệ sĩ của Lý Quốc Phú: “Mày tên là gì? Tới từ đâu?”



“Hừ!”



Tính khí của tên vệ sĩ rất ngạo mạn. Hắn mặc kệ anh.



Tần Hạo kinh nghiệm đầy mình khi đối phó với loại người này. Hơn nữa anh cũng rất thích giao du với loại người như thế.



Pằng!



Phát súng nã thẳng vào đầu gối khiến hắn khụy xuống đất.



“Tao phải giết chết mày tên khốn này. Á. Đau chết đi được…”, tên vệ sĩ ôm chân đau đớn kêu la. Hắn lăn lộn dưới đất, không ngừng chửi rủa.



Vẻ mặt Tần Hạo không chút biểu cảm. Anh chĩa thẳng súng về phía tên vệ sĩ còn lại: “Cho mày mười giây để bắt nó ngậm cái mồm thối lại, nếu không kết cục của mày sẽ chẳng khác gì nó đâu!”



“Muốn thì mày tự đi mà làm!”



Tên vệ sĩ còn lại cũng cứng đầu không kém.



Tần Hạo chẳng buồn quan tâm. Anh đếm ngược: “Mười…Chín… Tám…”



Tên kia nghe thấy vậy thì hoảng sợ. Hắn ta vội vàng ngồi xuống, nói với đồng bọn: “Anh, xin anh đừng chửi nữa được không? Đừng hại tôi chứ!”



Tên nằm trên đất đau đớn vô cùng, làm gì còn tâm trạng mà quan tâm tới sự sống chết của tên còn lại. Hơn nữa, bản thân hắn đã phế thì phải lôi theo một thằng phế cùng chứ!



"Mẹ kiếp, còn có để người khác sống hay không vậy. Kêu đau cũng không cho kêu. Mẹ kiếp sao mày không chết đi thằng khốn. Tao phải giết chết mày…”



Hay lắm, càng gào càng hăng hơn cơ à.



Tần Hạo mặc kệ, anh vẫn tiếp tục đếm: “Sáu… Năm…”



Tên kia hết cách bèn đưa tay ra bịt mồm tên này. Hai tên giằng co, vật lộn với nhau.



Tần Hạo nhìn hai tên với vẻ khinh bỉ. Anh nói với Lý Quốc Phú: “Thấy chưa? Đây là vệ sĩ mà ông thuê đấy à! Ha ha! Còn không bằng cả đám côn đồ đầu đường xó chợ. Côn đồ chúng nó còn coi trọng nghĩa khí, thế mà hai tên này chẳng khác gì chó dữ cắn nhau!”




Lời nói đó khiến hai tên không biết giấu mặt vào đâu, chúng đành buông tay ra!



“Ba…Hai…Một!”



Tần Hạo đếm xong bèn cất súng đi, rồi từ từ ngồi xuống.



“Mẹ kiếp, chẳng có ai trị người như mày cả, có giỏi thì lao thẳng tới mà đánh ông này!”



Tên bị thương đẩy đồng bọn ra, bật dậy chỉ vào mặt Tần Hạo chửi bới.



Pằng!



Viên đạn đâm xuyên qua đầu gối còn lại của tên đó khiến hắn không đứng vững nổi, ngã rầm xuống đất, gào thét om sòm.



Tần Hạo thản nhiên nói: “Thời gian đã hết, tao cho phép mày nói chuyện chưa?”



Pằng!



Lại một tiếng súng nữa vang lên, tên vệ sĩ còn lại cũng khụy xuống.



Sau đó Tần Hạo nhắm thẳng vào Lý Quốc Phú: “Vứt chúng ra ngoài!”




Lý Quốc Phú sợ tới tái mặt. Ông ta làm ăn kinh doanh lâu như vậy, cũng trải qua rất nhiều tình huống khác nhau nhưng không có lần nào khiến ông ta sợ hãi như lần này, hoàn toàn không có chút tự tin nào, hoàn toàn không biết tên điên này định làm gì.



Nói cách khác là chẳng còn gì mà anh không dám làm!



Lý Quốc Phú không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đánh cược, ông ta lập tức kéo hai tên vệ sĩ tàn phế ra ngoài.



Người trực ban nhanh chóng phát hiện ra hai tên này bị thương bất thường bèn gõ cửa bước vào. Người này tái mặt khi nhìn thấy Tần Hạo và Vương Tú Quân rồi lập tức nói: “Cậu Hạo, xử lý thế nào ạ?”



“Vứt ra ngoài sọt rác, cho người tới dọn sạch chỗ này!”



Tần Hạo thuận miệng dặn dò.



Tên côn đồ này nhanh chóng đáp lại rồi vội vàng đi ra ngoài.



Sau khi quay trở lại thì Lý Quốc Phú ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không dám tỏ ra ngang ngược nữa. Biểu cảm trịch thượng khinh người của ông ta cũng không còn.



Tần Hạo cũng mặc kệ ông ta. Đợi khi có người tới dọn sạch sẽ bên trong thì cũng đã mất tầm năm phút.



Hai người đẹp đẩy cửa bước vào đứng trước mặt Tần Hạo khiến người khác như muốn rớt con ngươi.



Bên trái là một cô gái mặc đồ công sở, đi tất da màu đen, khác hoàn toàn với khí chất thể hiện trước đó.




Còn bên phải là cô gái mặc đồ thủy thủ với hình tượng học sinh. Với dung mạo và khí chất của cô ấy thì không phô chút nào so với bộ trang phục.



“Ôi mẹ ơi!”



Tần Hạo thầm chửi thề một câu. Hai cô gái này đúng là có bài, không hề xuất hiện theo cách thông thường. Thường thì mọi người cho rằng hóa trang giống nhau sẽ càng khiến người khác khó phân biệt được ai là chị ai là em. Nhưng thực ra không phải như vậy.



Hai người thay đổi hoàn toàn phong cách mới càng khó phân biệt hơn!



Vừa rồi Tần Hạo dám cá cược đương nhiên là vì anh vô cùng tự tin. Thứ mà anh trông cậy vào chính là năng lực cảm quan cực mạnh của chính mình.



Sau khi tiến vào Chân Long Cửu Biến thuộc cảnh giới thứ hai thì thực lực của anh đã tăng mạnh, cảm giác cũng trở nên nhạy bén hơn.



Vừa rồi khi đề cập tới trò chơi này thì anh đã ghi nhớ được hơi thở, nhịp đập cùng với giọng nói của cả hai ngươi. Đương nhiên còn cả mùi cơ thể khác nhau toát ra từ họ nữa. Nhưng dường như hai cô gái đã cố ý dùng nước hoa giống nhau nên không dễ phân biệt.



Vương Tú Quân trợn tròn mắt một hồi lâu. Cuối cùng cô ấy từ bỏ: “Em thật sự không nhìn ra nổi!’



Quá thần kỳ.



Tần Hạo chỉ cười. Sau đó anh chỉ đại vào cô gái mặc trang phục công sở đứng ở bên trái: “Cô không phải là chị! Cô là Yên Yên!”.



Sau đó anh lại chỉ vào cô thiếu nữ mặc bộ đồ thủy thủ: “Cô cũng không phải là em! Cô là Oanh Oanh”.



Sắc mặt hai cô gái thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng họ ngay lập tức giấu đi.



Cô gái mặc bộ đồ thủy thủ nói: “Sao anh biết tôi là Oanh Oanh chứ không phải Yên Yên?”



Tần Hạo thản nhiên trả lời: “Tôi đoán!”



“Ha ha, tôi chịu trách nhiệm để nói với anh rằng anh đã sai rồi. Thực ra tôi là Yên Yên! Anh đã thua”, cô gái mặc đồ thiếu nữ cười với vẻ đắc ý.



Cô gái cười và Tần Hạo cũng cười theo.



“Anh cười cái gì?”, cô gái mặc trang phục công sở tò mò hỏi.



Tần Hạo càng cười đắc ý hơn: “Hai cô tốn công tốn sức như vậy, đổi cả trang phục và nước hoa, rồi còn trang điểm, thay đổi kiểu tóc, tự cho mình là thông minh có thể qua mắt được người khác nhưng lại bỏ qua một chi tiết cực kỳ quan trọng!”



Cô gái mặc đồ thủy thủ mất hết kiên nhẫn bèn tò mò hỏi.



Tần Hạo chỉ vào cô nói: “Trước đó tôi đã quan sát rất kỹ hai người rồi. Tôi đã phát hiện ra bí mật trên người cô, sau đó tôi nắm chắc điểm đó. Dù cô có thay đổi như thế nào thì bí mật đó cũng không hề biến mất. Vì vậy chỉ cần tôi phát hiện ra bí mật mà cô không biết mình có một lần nữa thì chứng tỏ đó chính là cô!”



Tần Hạo cười và đi tới khi thấy hai cô gái tỏ ra hoảng sợ: “Cô có muốn biết bí mật đó là gì không?”



- -------------------