Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 101: Bị anh chinh phục




Lời nói của anh như lưỡi dao đâm thẳng vào Lâm Phong Dụ khiến ông ấy cảm thấy đau đớn vô cùng. Không còn gì khiến một người làm bố như ông nghẹn lời hơn điều này.



Thằng bé Kevin sinh ra chưa được bao lâu đã được đưa sang nước ngoài sinh sống, còn thuê bảo mẫu riêng để chăm sóc. Vì sống từ nhỏ ở nước ngoài nên thằng bé không biết tiếng Trung.



Dường như một người làm mẹ như Anna cũng không định dạy tiếng Trung cho con trai. Đến ngay cả cô ta cũng nói đặc giọng Anh – Anh.



“Chuyện đó không liên quan tới cậu. Điều tôi muốn nói là: hơn một tháng nữa, sau khi Vũ Hân thi xong, con bé sẽ tới công ty tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương. Mặc dù con bé vẫn chưa đảm nhiệm được hoàn toàn chức vụ này nhưng có tôi là bố nó ở đây thì con bé sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp. Còn cậu thì sao?”



Những điều Lâm Phong Dụ định nói lúc nãy chính là những lời này. Ông ấy muốn xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ bám lấy con gái ông của cha nội Tần Hạo. Nhưng không ngờ lại bị Tần Hạo nói ra trước.



Bây giờ, dụng ý của Lâm Phong Dụ khi nói câu nói này là hi vọng sẽ khiến Tần Hạo biết được sự cách biệt của mình ở đâu, đừng nói lời mà không giữ lời.



Tần Hạo cười lạnh lùng: “Xin hỏi, điều này có liên quan đếch gì tới tôi không? Ha ha, những gì ông muốn nói chỉ có thế thôi à? Vậy thì không cần đâu!”



Tần Hạo vốn cũng chẳng định dây dưa gì thêm với Lâm Vũ Hân. Nói xong, anh quay người, mở cửa phòng rời đi.



Lâm Vũ Hân bước tới, nhìn anh với vẻ căng thẳng: “Ông ấy không sao chứ?”



Khoảnh khắc đó, Tần Hạo bỗng cảm thấy vô cùng thất vọng. Quả nhiên, người mà cô quan tâm nhất vẫn là Lâm Phong Dụ. Cô căn bản không thèm quan tâm ông ấy nói gì với anh.



Khi lọt vào tai Tần Hạo, những lời này trở nên vô cùng chói tai.



Mặc dù bề ngoài anh tỏ ra bình thản như gió thoảng mây bay, nhưng thực ra chẳng khác nào vết thương do dao đâm bị xé toạc ra thêm lần nữa, máu chảy thành sông.



Lúc này, trong đầu Tần Hạo lại không ngừng hiện ra những hình ảnh khác nhau. Đó là biểu cảm ngạo mạn, lạnh nhạt của Tiêu Tình, còn có cả giọng điệu khinh ngườì thấy rõ của Lâm Phong Dụ.



Cùng với câu hỏi vừa rồi của Lâm Vũ Hân. Tất cả đều khiến Tần Hạo cảm thấy đau lòng.



"Ông ta có chuyện gì được chứ? Tôi cũng có ăn thịt người đâu!”



Tần Hạo nói xong bèn lướt qua Lâm Vũ Hân, bỏ đi.



Lâm Vũ Nghi đứng bên cạnh nghe có gì đó sai sai. Cô ấy vội vàng đuổi theo: “Này, anh làm sao vậy? Ai đã chọc tức anh thế?”



“Đừng làm ồn nữa, tôi còn có việc, đi trước đây!”



Tần Hạo nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường. Anh thuận miệng nói ra một câu rồi rảo bước rời khỏi bệnh viện. Anh bắt một chiếc xe, đi tới quảng trường Thế Kỷ.



Anh tìm một chỗ ngồi xuống, hút liên tiếp mấy điếu thuốc mới có thể gạt bỏ được những chuyện bực bội khi nãy.



Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt mỹ đi tới. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh. Dường như cũng không có hứng thú lắm nên cô ấy lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu lướt màn hình.



"Người đẹp, có phải em cô đơn quá không. Có cần anh bầu bạn cùng không?”, Tần Hạo bỗng nhiên sà tới, cười với vẻ đê tiện.



Cô gái xinh đẹp kinh ngạc, rồi nổi giận, tát mạnh vào mặt anh.



Tần Hạo chộp lấy cổ tay cô một cách dễ dàng rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi. Đừng đùa nữa. Em điều tra thế nào rồi?”



“Đồ thần kinh!”



Cô gái xinh đẹp chửi anh một câu, tức giận đứng dậy bỏ đi.



Tần Hạo sững sờ. Anh bỗng hoảng sợ, vội vàng nín thở, quan sát kỹ lưỡng. Anh không khỏi nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.



“Lẽ nào mình đã nhìn nhầm, không phải là Huyết Ảnh sao?”



Tần Hạo tỏ ra ái ngại. Đang nghĩ không biết có nên xin lỗi không thì cô gái bỗng phụt cười, để lộ ra vẻ đa tình xinh đẹp.



Lúc này Tần Hạo mới bừng tỉnh.




“Cuối cùng đã lừa được anh rồi, yeah!”, Huyết Ảnh giơ tay trong tư thế ăn mừng chiến thắng. Hình như đối với cô ấy, lừa được Tần Hạo còn đáng chúc mừng hơn là trúng thưởng.



Tần Hạo đưa tay khẽ nhéo má cô. Anh nói với giọng bất lực: “Em trở nên nghịch ngợm như vậy từ khi nào thế? Trước đây em đâu có như vậy đâu!”



Huyết Ảnh lè lưỡi, làm mặt xấu, mặc kệ anh. Cô lấy ra một tập tài liệu: “Đã có kết quả xét nghiệm rồi. Em cũng đã cho kiểm tra cả thằng bé. Hoàn toàn chính xác, là bố con ruột!”



Tần Hạo cầm tập tài liệu, nhìn một lúc. Đúng là kết quả kiểm nghiệm cho thấy Lý Quốc Phú chính là bố ruột của Trương Bằng Phi.



Đây vốn là kết quả mà Tần Hạo đã dự liệu từ trước, nhưng khi cầm được bằng chứng xác thực thì anh không hề hào hứng như trong tưởng tượng.



"Sao thế?”, Huyết Ảnh thấy vẻ mặt anh khác thường bèn tò mò hỏi.



Tần Hạo lắc đầu, cười khổ: “Em nói xem anh đang làm gì thế này? Những chuyện này có liên quan gì tới anh chứ? Ha ha, Bây giờ anh không biết mình đang làm chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa. Càng không biết anh đang giúp hay là đang hại cô ấy!”



“Cô ấy nào? Ai cơ?”, Huyết Ảnh kinh ngạc hỏi.



Huyết Ảnh bỗng nhiên hiểu ra: “Anh nói Trương Hàm Hương à? Ha ha, có phải anh thích người ta rồi không?”



Tần Hạo cười nói: “Làm gì có? Anh là loại người đó sao?”




“Anh chính là loại người đó mà!”



Huyết Ảnh nói thẳng chẳng chút khách sáo: “Đừng trách em nói thẳng. Thực ra anh rất đắc ý. Hiện tại anh sống khá thú vị. Có rất nhiều cô gái có thiện cảm với anh, thậm chí là yêu anh. Vẻ ngoài thì anh tự cho rằng mình đang rơi vào thế bị động, không thể không chấp nhận, nên không thể trách anh được. Nhưng thực ra em biết anh đang cảm thấy rất đắc ý. Bởi vì điều đó chứng minh anh có sức hút!”



Câu nói của Huyết Ảnh khiến sắc mặt Tần Hạo trông khá khó coi. Dường như cô đã nói trúng tim đen của anh.



Huyết Ảnh nói thẳng chẳng chút nể nang: “Bởi vì anh muốn chứng minh cho người nào đó thấy rằng. Cô ấy không thích anh, nhưng còn có nhiều cô gái giỏi giang hơn cô ấy sẽ bị anh chinh phục từng người một!”



Tần Hạo ngẩn người nhìn cô một hồi lâu, rồi anh đột nhiên bật cười: “Em hiểu anh như vậy, có phải là cũng yêu anh rồi không?”



Biểu cảm của Huyết Ảnh đột nhiên trở nên vô cùng thương tâm. Cô ấy nói với vẻ buồn rầu: “Em chưa bao giờ ngừng yêu anh. Chỉ có điều anh luôn giả vờ không biết thôi!”



“Anh có việc phải đi trước đây!"



Tần Hạo không thể chịu nổi sự kích thích kiểu này nên bèn nói dối để chuồn trước.



Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng anh nữa, Huyết Ảnh bĩu môi giống như một đứa trẻ. Cô tức giận nói: “Mỗi lần nói với anh điều này thì anh còn trốn nhanh hơn cả thỏ. Tức chết đi được!”



Bây giờ Tần Hạo thật sự rất cần một chiếc xe. Mỗi lần chạy tới chạy lui phải bắt xe thật phiền phức.



Anh bắt một chiếc taxi, tìm đại một nhà hàng rồi bước vào. Anh gọi điện thoại theo số liên hệ trên tập tài liệu mà Huyết Ảnh đưa cho mình.



“Xin chào, xin hỏi anh là?”



Người bắt máy là một người đàn ông. Đó chính là Lý Quốc Phú.



Tần Hạo nói trực tiếp địa chỉ hiện tại của mình: “Đại gia, tôi có một vụ mua bán cần trao đổi với ông. Tốt nhất là ông khẩn trương tới đây, quá giờ là tôi không tiếp đâu!"



“Đồ thần kinh!”



Đầu dây bên kia phản hồi lại bằng ba từ, sau đó điện thoại bị ngắt máy.



Tần Hạo sững sờ đặt điện thoại xuống, lầm bầm: “Tên ngốc này cũng biết tỏ ra ngầu phết nhỉ!”



Trong cơn tức giận, Tần Hạo bèn gửi bức ảnh của Trương Ngưng Hương qua. Sau đó anh bôi đen số điện thoại, chửi rủa: “Mẹ kiếp, giỏi thì đừng có mà tìm ông đây!”



- -------------------