Với học sinh mỹ thuật mà nói, muốn xem quan hệ của hai người có tốt hay không thì cứ xem họ có bằng lòng để người kia lấy màu sơn dầu trắng của mình hay không.
Cọ vẽ màu nước bẩn như vậy mà lại chọc vào lớp màu sơn dầu trắng trong hộp màu sơn dầu…
Rất có tính khiêu chiến sức chịu đựng của một người nên có thể kiểm tra mức độ tình cảm.
Trần Ngộ còn chưa bắt đầu vẽ màu nước nhưnnhưng đã hiểu được công dụng tạo cảm xúc của màu sơn dầu trắng từ mọi phương diện. Đối mặt với sự cám dỗ cực lớn mà Giang Tùy ném ra, cô tỉnh táo đưa ra thắc mắc.
“Vô duyên vô cớ sao cậu lại phải cho tôi màu sơn dầu trắng?”
Độ cong trên môi Giang Tùy khẽ cứng đờ trong chớp mắt, rồi lại trở lại bình thường, dáng vẻ lười nhác nói: “Vì sao à…”
Anh kéo dài âm cuối, âm lượng từ từ giảm xuống, cho đến khi anh dừng lại, đôi mắt sâu và đen láy khóa cô gái lại.
Nhiệt độ nóng rực thoáng qua rồi biến mất.
“Vì sao chứ?” Trần Ngộ nhìn anh hỏi.
“Đương nhiên là vì,” Giang Tùy hạ khuỷu tay đang tựa vào thành ghế rồi chống lên ghế, cơ thể từng chút một sát lại gần cô gái. Ngửi được mùi hương sạch sẽ của cô, yết hầu anh khẽ động, giọng mũi mang theo sự trêu đùa: “Anh đây nhiều tiền, không biết dùng vào đâu.”
Trần Ngộ: “……”
Được thôi.
Chuyện đó thì không cần phải nói rồi.
“Những màu sơn dầu khác tôi cũng có.” Giang Tùy nói: “Cậu dứt khoát khỏi mua gì cả, tôi cho cậu một hộp.”
Trần Ngộ nói: “Không ổn đâu.”
“Sao lại không ổn?” Giang Tùy nhìn mái tóc đang xõa trên vai cô, đầu ngón tay giật giật: “Còn có cọ vẽ màu nước, tôi cũng có rất nhiều.”
“Đợi tí nữa cơm nước xong xuôi, cậu về nhà với tôi một chuyến, tự cậu chọn.”
Trần Ngộ còn chưa nói, đầu anh đã sát gần dưới mí mắt của cô: “Cậu nhìn lại cục u trên đầu tôi đi.”
Thấy cô gái không có phản ứng, Giang Tùy sợ cô lại tiếp tục đề tài vừa rồi nên lập tức làm ra dáng vẻ không kiên nhẫn giục: “Nhanh lên chút.”
“Nhanh gì mà nhanh.” Trần Ngộ nói: “Sao vậy?”
Giang Tùy bĩu môi: “Đau quá à.”
Trần Ngộ khẽ giật mình, đã bị một lúc rồi sao lại còn đau như vậy chứ? Cô gãi cổ: “Hay là cậu cứ đi đến bệnh viện một chuyến đi.”
“Không muốn đi.”
Ở điểm mù tầm nhìn của cô, Giang Tùy nắm lấy vạt áo len của cô, muốn để mùi hương của cô đọng lại trên đầu ngón tay anh: “Cậu xem giúp tôi chút đi.”
Trần Ngộ đến gần đỉnh đầu đen thui của anh: “Đang nhìn.”
Giang Tùy không hài lòng việc bản thân không được cô chạm vào đầu, hừ mũi, khó chịu vô cùng: “Cục u ở dưới tóc mà, tay cậu còn chẳng đụng vào tóc tôi, có thể nhìn thấy à? Có tâm xíu được không?”
Trần Ngộ: “…”
“Cậu phiền quá.”
“Ai phiền chứ? Nói ai phiền hả, cậu nói ai phiền?”
“Tôi phiền, tôi phiền được chưa, đừng có lộn xộn, để tôi xem cục u trên đầu cậu thế nào rồi.”
“Vậy cậu nhìn kỹ vào, nhìn cẩn thận, có tâm vào, đừng hòng qua loa, liếc một cái thì coi như là xong việc.”
“…”
Hai người tôi một câu, cậu một câu, chuyện cọ màu nước và màu sơn dầu đã bị lật sang trang khác.
–
Nhà hàng nói là khai trương, thật ra chỉ có một bàn khách, là nhóm mấy chàng trai.
Trần Ngộ biết Vương Nhất Phàm có dẫn người theo, không ngờ tới đó lại là nữ sinh tóc dài ở tiệm net đêm đó.
Tình cảm thầm mến vậy mà đã kết trái rồi.
Chỉ là…
Trần Ngộ nhìn dưới lầu, Vương Nhất Phàm cầm điện thoại chơi game, nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ấy thì dịu dàng nhìn cậu ấy.
Vương Nhất Phàm muốn uống nước, cô ấy lập tức đưa nước tận miệng.
Cậu ấy muốn ăn quýt thì cô ấy lột quýt mà không nói lời nào, thậm chí cả xơ trắng trên múi quýt cũng được lột sạch.
Khi nữ sinh tách quýt đút Vương Nhất Phàm ăn, dáng vẻ trông thành kính lại hèn mọn.
Cô ấy nhìn cậu ấy ăn hết, trong mắt ánh lên ánh sáng si mê.
Trần Ngộ nhìn thấy cảnh này, da đầu khẽ tê lên.
Đó là kiểu thích gì vậy?
Toàn bộ cuộc sống đều vây quanh một người, không tự mình…
Nói cách khác, chỉ cần thích, sẽ trở nên hèn mọn như vậy à?
Trần Ngộ có hơi thất thần, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói vui vẻ: “Sao lại nhìn chằm chằm thế.”
“Hâm mộ hả?”
Trương Kim Nguyên nằm bò trên lan can, theo tầm mắt của của cô nhìn xuống dưới lầu, mùi chua thối của yêu đương đã lên men, xông đến mức khiến đầu cậu ta căng đau: “Thật sự khiến người ta hâm mộ.”
Trần Ngộ rời khỏi lan can, quay trở lại ghế sô pha ở đằng sau.
“Tên rất quan trọng ha.” Trương Kim Nguyên tiếp tục nhìn và tiếp tục ganh tị: “Anh bạn Vương Nhất Phàm của tôi đây, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lịch sử tình trường của cậu ấy thực sự thuận lợi vô cùng. Bên cạnh cậu ấy chưa từng thiếu người, em gái nào cũng vô cùng yêu cậu ấy, cậu ấy nói chia tay thì mấy em gái sẽ khóc lóc ngoan ngoãn mà ra đi.”
“Không người nào sau khi chia tay lại tìm cậu ấy náo loạn, làm cho tình huống trở nên lúng túng cả, chậc chậc, hâm mộ quá trời.”
Trần Ngộ im lặng một lát: “Tại sao chứ?”
Trương Kim Nguyên xoay người, dựa vào lan can đối mặt với cô gái: “Tại sao cái gì?”
“Không phải cậu nói vô cùng yêu sao?” Trần Ngộ khó hiểu: “Vậy tại sao còn có thể buông tay dứt khoát như vậy?”
Trương Kim Nguyên sửng sốt mấy giây: “Ơ, tôi cũng không hiểu.”
“Đây có lẽ là một cách chào cảm ơn tình yêu theo sách giáo khoa nhỉ, dù không thể đi cùng anh nữa nhưng em rất vui vì có thể đi cùng anh một đoạn đường. Đoạn đường tiếp theo, dù người đi cùng anh là ai, chỉ cần anh vui là được rồi?”
Trần Ngộ: “…”
“Hơn nữa, không buông tay cũng không được đâu.” Trương Kim Nguyên nhún vai: “Người ta đã không muốn ở cạnh cậu nữa, cậu mặt dày mày dạn ở lại thì được gì?”
“Anh em của tôi ấy, khi thích mấy em gái đó thì cưng chiều khỏi phải nói.” Cậu ta cười toe toét, lộ răng nanh nhỏ ra: “Còn không thích thì lòng dạ cực kỳ sắt đá, không còn gì để nói.”
Trần Ngộ nhìn thấy gì đó ở dưới lầu, vẻ mặt rất vi diệu: “Cưng chiều hả? Không nhìn ra.”
Trương Kim Nguyên cũng nhìn sang, thấy người con gái của Vương Nhất Phàm đang bóc hạt thông* cho cậu ấy ăn, bóc từng chút, từng chút, cậu ta ngay lập tức hiểu ý của Trần Ngộ và nói: “Trên mặt em gái kia đều là vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, được như ý muốn nữa mà.”
(*Hạt thông: Hạt thông, còn được gọi là piñón ( tiếng Tây Ban Nha), pinoli ( tiếng Ý), hoặc pignoli, là hạt ăn được của cây thông.)
Trần Ngộ cạn lời.
Trương Kim Nguyên bị phản ứng của cô chọc cười: “Người anh em của tôi cho phép cô ấy bước vào cuộc sống của mình, như thế còn chưa gọi là cưng chiều sao?”
Trần Ngộ cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.
Không rõ là do bất đồng quan điểm hay là do kiến thức của cô quá ít, còn nông cạn.
“Bài hát này là gì ấy nhỉ.” Trương Kim Nguyên ngâm nga hát một câu: “Câu chuyện của chúng mình yêu thì yêu cho xứng đáng, sai cũng phải sai cho xứng đáng*…”
(*Dựa theo bản vietsub ca khúc [Xứng Đáng] của ca sĩ Trịnh Tú Văn)
Trần Ngộ lục lọi kho bài hát trong đầu: “《Xứng đáng》.”
“À đúng.”
Ánh mắt của Trương Kim Nguyên sáng lên, sáng chói lọi như mặt trời mùa hè, vô cùng rực rỡ, cậu ta kích động bước đến bên cạnh ghế sô pha: “Giỏi đấy người đẹp, nhanh như vậy đã nhớ ra, cậu biết hát không, khúc sau là gì vậy?”
Trần Ngộ trong trẻo mà lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không biết.”
Trương Kim Nguyên: “…”
Thật là khó trò chuyện.
–
Trương Kim Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện, khoanh chân, đan hai tay lại rồi chống cằm: “Tôi phát hiện cậu luôn nhìn xuống dưới lầu, có phải gặp vấn đề về chuyện tình cảm không?”
Trần Ngộ không trả lời mà không mặn không nhạt nhìn cậu ta một cái, tôi không thân với cậu.
Ý là, về phương diện riêng tư cá nhân của tôi, xin đừng quan tâm, cảm ơn.
Chàng trai đẹp trai như ánh mặt trời vui vẻ, nở nụ cười: “Trước lạ sau quen, hai đứa mình cũng gặp nhau mấy lần rồi.”
“Đừng căng thẳng vậy chứ bạn Trần, tôi không tán cậu đâu.”
Trần Ngộ hờ hững.
Trương Kim Nguyên im lặng bổ sung nửa câu sau, có tán cũng tán không được.
Ở trường THPT Số 2, hot boy trường không có phần của cậu ta, nhưng hot boy lớp thì cũng tới tay đấy. Cậu ta là một học sinh ưu tú ngàn năm không đổi, còn chơi bóng rổ rất giỏi, rất nhiều người theo đuổi đó.
Nào có bị ghẻ lạnh bao giờ.
Cô gái trước mặt này không phải lạnh lùng bình thường mà là như một khối băng lạnh nghìn năm vậy, cả người toát ra hơi lạnh nhè nhẹ, khó mà đến gần.
Người có thể sưởi ấm cô, chỉ có chân mệnh thiên tử thôi.
Trương Kim Nguyên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra: “Tôi còn chưa có số điện thoại của cậu nữa.”
Ngay khi Trần Ngộ đang muốn nói chuyện, trong hành lang đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ: “Không cho phép cho!”
Giang Tùy đen mặt sải bước tới.
Trương Kim Nguyên nhìn sang, xong đời, cậu ta nhanh chân bỏ chạy.
Tạ Tam Tư cũng vội vàng quay người chạy theo cậu ta vào một căn phòng trống.
“Cậu muốn tìm đường chết phải không?”
Tạ Tam Tư chống hông, mắng cậu ta: “Phải không hả, phải không hả?”
Trương Kim Nguyên lau nước bọt trên mặt: “Đệt, tôi là người bên nhà trai, muốn xin số điện thoại thì có sao. Với lại lỡ như ngày nào đó có việc cần, có số điện thoại phòng ngừa lỡ như, có gì mà không tốt chứ.”
“Cậu nói với tôi thì được cái beep gì.”
Tạ Tam Tư liên tục trợn mắt: “Anh Tùy nhỏ mọn, cậu không nhận ra sao?”
Trương Kim Nguyên đã nhìn ra.
Nhỏ đến thái quá, Anh Tùy có tiềm năng bị hoang tưởng.
Tạ Tam Tư mở hé cửa, nhìn thăm dò, lòng còn sợ hãi nói: “Vừa rồi nếu tụi tôi đi chậm một bước, cậu lấy được số điện thoại của Trần Ngộ, chắc chắn Anh Tùy sẽ phi qua, đạp một cước chết cậu.”
Trương Kim Nguyên nhét điện thoại vào túi: “Thế không phải tốt sao, tôi bị đánh một cái, tính chất câu chuyện liền thay đổi. Trần Ngộ sẽ đâm ra nghi ngờ, sau đó Anh Tùy…”
Cậu ta còn chưa kịp nói từ “Ngả bài” thì đã bị Tạ Tam Tư cắt ngang.
“Sau đó anh Tùy sẽ chặt cậu.” Tạ Tam Tư nói: “Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu, nhưng tôi và Phong Thuận vì để tâm đến Anh Tùy nên sẽ không đốt giấy cho cậu.”
Trương Kim Nguyên: “…”
“Anh Tùy có kế hoạch của mình.”
Tạ Tam Tư dừng lại, thở dài, một lời khó nói hết: “Trần Ngộ còn chưa ngộ ra.”
Trương Kim Nguyên nghĩ đến điều gì đó, bĩu môi, vẻ mặt có chút đặc sắc.
Cô gái kia khi thấy Nhất Phàm và bạn gái ở chung, trong mắt không toát lên sự hâm mộ, cũng không phải là ghét bỏ, mà là hiếu kỳ.
Còn có một chút thắc mắc.
Chậc chậc.
Tội nghiệp Anh Tùy, đường còn dài đằng đẵng.
–
Lúc ăn cơm, sáu người một bàn, chỗ ngồi được giãn rộng ra.
Nữ sinh tóc dài làm như không biết Trần Ngộ, tỏ vẻ như mới gặp cô lần đầu tiên.
Trần Ngộ cũng không vạch trần.
Nhiều hơn một chuyện còn không bằng ít đi một chuyện, đây là nguyên tắc sống của cô.
Vương Nhất Phàm nói vì tất cả mọi người đều là người trưởng thành nên sẽ không lên nước trái cây mà là một trong những chai rượu mà bố của cậu ấy cất kỹ bên trong tủ rượu.
Một chai vang đỏ có giá sáu con số.
Sau khi Tạ Tam Tư biết được giá, cách cậu ta cầm ly rượu như đang cầm cả thế giới. Cậu ta trịnh trọng nhấp một ngụm rượu, ngậm trong miệng rồi mới từ từ nuốt xuống, học theo tivi lắc lắc ly rượu, tận hưởng dư vị vô tận mà thì thào: “Không hổ là Lafite năm 82.”
Mấy người trên bàn: “…”
“Đồ gà mờ, đã biết là Lafite năm 82 mà giả ngầu cũng không xong, uổng công đi theo Anh Tuỳ lăn lộn lâu như vậy.”
Vương Nhất Phàm cầm khăn tay lau miệng, động tác vừa tao nhã vừa lẳng lơ.
Trừ cô bạn gái mê trai của cậu ấy ra thì những người còn lại đều ớn lạnh, bao gồm cả Trần Ngộ.
Vương Nhất Phàm nghiêng đầu, nhướn mày với Lúm Đồng Tiền Nhỏ, cố gắng bộc lộ hết tất cả vẻ lẳng lơ của mình: “Hửm?”
Không đợi cô gái bên cạnh trả lời, Giang Tùy đã dùng ánh mắt lạnh rét thấu xương mà liếc anh em của mình: “Hửm mẹ cậu.”
Lúc xoay đầu thì giật cả mình.
Giang Tùy ghé vào tai cô gái đang uống rượu vang, nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự dám uống luôn, nhấp nhấp môi là được rồi.”
Trần Ngộ lơ đễnh: “Cái này là màu đỏ đó.”
Giang Tùy vừa nhìn đã biết là cô chưa từng uống rượu, cả mặt đều là bất lực: “Chị hai à, chị à, tổ tông ơi, kiềm chế chút đi, thứ này có thể làm cậu say đấy.”
Trần Ngộ còn không xem ra gì.
Giang Tùy mắng một tiếng, anh đặt đầu lưỡi dưới hàm răng, tiến lại gần dùng hơi thở hôn lên đôi tai trắng như tuyết của cô, nói với âm lượng chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Được, uống đi, nếu cậu say thì tôi sẽ ném cậu ở lại đây, không đưa cậu về lại phòng vẽ, mặc kệ cậu luôn.”
Trần Ngộ làm như không nghe thấy.
Trương Kim Nguyên và Tạ Tam Tư ở góc đối diện mặt đen thui.
Một cặp đang ở thì hiện tại, một cặp ở thì tương lai, còn hai người bọn họ cô đơn, giữa trưa không chịu về nhà ăn cơm mà đến đây chịu tội.
Hai người liếc nhau, nhanh chóng trao đổi với nhau vài tin.
Cậu bị điên phải không?
Chắc vậy.
Ông đây cũng thế, trùng hợp thật.
Thế có đi không?
Không đi, rượu mấy trăm nghìn tệ, đứa nào đi đứa đó ngu.
–
Bầu không khí trên bàn rất sinh động.
Tạ Tam Tư kể chuyện vui ở phòng vẽ, ngẫu nhiên Trần Ngộ sẽ đáp lại, cô mà trả lời thì Giang Tùy sẽ lười biếng mở miệng nói.
Vương Nhất Phàm và Trương Kim Nguyên cũng nói vài câu.
Nữ sinh tóc dài hoàn toàn bị lãng quên, cô ấy ngẩng cái đầu vẫn luôn cúi xuống một chút, kéo tay áo của Vương Nhất Phàm, ánh mắt nhìn về dĩa salad thịt gà ở giữa bàn.
“Em muốn ăn cái kia.”
Vương Nhất Phàm một tay cầm ly rượu, một tay khoác lên lưng cô ấy: “Thì cứ ăn đi, gắp là được, em ngại hả?”
Nữ sinh tóc dài ngượng ngùng rủ mắt.
Gần một phút sau, đại khái cô ấy nhận ra được bạn trai sẽ không gắp đồ ăn cho mình, gương mặt lập tức đỏ muốn nhỏ máu.
Vừa ngượng ngùng vừa khó xử.
Trần Ngộ nhìn thấy cảnh này, cau mày lại.
Giang Tùy nhìn cô, đầu nghiêng một chút: “Sao vậy, cậu cũng muốn ăn hả?”
Không đợi Trần Ngộ nói gì, anh lập tức kéo ghế ra đứng dậy, lấy cái muỗng trong súp hải sản múc một muỗng salad thịt gà vào trong bát cô.
“Ăn đi.”