Ảnh chân dùng dùng để vẽ tả thực trong phòng vẽ là do tất cả mọi người lần lượt làm người mẫu, hết một vòng thì quay lại từ đầu.
Người mẫu tối nay là Phan Lâm Lâm nhưng có vẻ cô ta điên rồi, không ngồi yên nổi. Chốc lát cô ta lại động chỗ này nghiêng chỗ kia, chốc lát lại tìm người nói chuyện.
Triệu Thành Phong mắng mấy lần cô ta mới nghiêm chỉnh hơn một chút.
Sau khi Phan Lâm Lâm nghiêm chỉnh Trần Ngộ mới có thể tỉ mỉ quan sát đặc điểm ngũ quan của cô ta.
Điểm khác nhau giữa chân dung người thật và tượng thạch cao là: Tượng thạch cao chỉ đơn thuần tập trung vào kết cấu và biểu đạt không gian, còn chân dung người thật thì tập trung vào biểu đạt linh hồn của nhân vật.
Do đó đôi khi thậm chí phải cố ý bỏ qua rất nhiều vấn đề kết cấu.
Cần làm mờ thì nhất định phải làm mờ đi, điểm cần nổi bật thì nhất định phải phác họa một cách cẩn thận, khiến bộ phận đó nổi bật đến mức chỉ liếc nhìn qua sẽ lập tức bị nó thu hút.
Trần Ngộ vẽ nam giới rất thành thạo, nhưng khi vẽ nữ thì hiệu quả không được tốt lắm. Đường nét vẽ của cô quá mạnh, khó mà vẽ ra nét mềm mại, tinh tế được.
Giống như hiện tại, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt cô vẽ đều quá thô cứng.
Trần Ngộ nhìn bảng vẽ của mình rồi lại nhìn Phan Lâm Lâm, cơ bản là chẳng giống chút nào, đến giới tính cũng…
Giang Tùy nắm lấy tay áo cô, nhấc cánh tay cô ra rồi liếc nhìn bản vẽ của cô: “Phan Lâm Lâm chuyển giới à?”
Trần Ngộ: “…”
Lưu Kha cũng ghé đầu sang: “Vẽ không có vấn đề, chỉ là nhìn không giống thôi.”
Trần Ngộ: “…”
Tôi còn có thể nói gì chứ?
Lưu Kha nói đùa: “Hai cái bím tóc trái phải này của cậu, giống một chàng trai cải trang thành nữ giới vậy.”
Trần Ngộ: “…”
“A Ngộ, vẽ chân dung quan trọng nhất là ở đôi mắt, giống hay không phụ thuộc phần lớn vào yếu tố đó.”
Lưu Kha trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Đôi mắt của Phan Lâm Lâm to tròn, đầy đặn và mềm mại, đuôi mắt hơi rủ xuống.”
Ánh mắt cô ấy liếc qua bản vẽ của mình, của Giang Tùy, của Thái Tú và của tất cả những người xung quanh và phát hiện ra rằng Vu Kỳ vẽ giống nhất, rồi cô ấy lập tức quay lại nhìn Trần Ngộ.
Trần Ngộ nhìn đến sững sờ, Phan Lâm Lâm do Vu Kỳ vẽ rất giống người thật, trong ánh mắt đầy sức sống và sự lanh lợi. Mặc dù phần còn lại trên khuôn mặt không được chi tiết lắm nhưng không tạo ra sự khác biệt lớn, đã toát lên được vẻ mặt cười đùa hí hửng của cô ta.
Tiếng cười nhạo vang lên bên tai cô: “Giống sao?”
“Nhân trung của người mẫu hơi thấp, độ cong của cằm ở góc nghiêng cao hơn người bình thường, tổng thể khuôn mặt hơi rủ xuống, miệng còn hơi móm như bà lão, cậu ấy vẽ cái gì…”
Lời còn chưa nói xong, Vu Kỳ đã kinh ngạc “A” lên một tiếng: “Đúng vậy nhỉ.”
Cậu ấy tập trung vào lông mày và mắt của người mẫu, nửa phần dưới có hơi qua loa.
Vu Kỳ tẩy những chỗ đó đi định sửa lại, còn không quên cười nói với Giang Tùy: “Cậu quan sát rất cẩn thận.”
Khuôn mặt Giang Tùy tối sầm.
Cười mẹ cậu, ông đấy thân với cậu lắm à?
–
Lưu Kha liếc nhìn Vu Kỳ hiền lành, nhìn Giang Tùy cọc cằn, rồi nhìn về phía người bạn thân – người vẫn đang chưa hề phát hiện bản thân là người trong cuộc: “A Ngộ, chút nữa nghỉ ngơi Phan Lâm Lâm đi qua dạo một vòng, nhìn thấy cậu vẽ cô ta thành cái dạng này thì sẽ phiền đấy.”
Trần Ngộ cực kỳ bất lực: “Tớ đã cố gắng hết sức rồi.”
Giây tiếp theo, cô nhích lại gần Giang Tùy phía bên kia, nhỏ giọng hỏi: “Tôi cứ luôn vẽ nữ thành nam, làm sao bây giờ?”
Giang Tùy trả lại hai chữ: “Chịu chết.”
Khóe miệng Trần Ngộ hạ xuống.
Giang Tùy liếc qua, cô gái nhỏ bặm môi, nhìn qua là biết không vui rồi, nếu còn nói nữa thì sợ là sẽ nổi giận.
Gân đây cô càng ngày càng ỷ được chiều mà trở nên kiêu ngạo, đúng là chiều hư rồi.
Giang Tùy thở dài, anh dịch chỗ ngồi, dùng chân khẽ chạm vào cô: “Qua đây một chút.”
Trần Ngộ liếc nhìn anh nhưng vẫn không nhúc nhích.
Giang Tùy hạ giọng thêm chút nữa, âm thanh hơi khàn: “Qua đây.”
“Có muốn nghe giảng không?” Anh nói thêm: “Muốn nghe thì ngoan một chút.”
Trần Ngộ miễn cưỡng di chuyển chiếc ghế lại gần anh hơn một chút.
Ánh mắt Giang Tùy rơi vào tay đang cầm bút chì của cô: “Có từng yêu đương chưa?”
“???” Trần Ngộ không muốn nói về chủ đề này, cô lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Chuyện này liên quan gì đến vấn đề của tôi.”
“Liên quan nhiều đấy.”
Giang Tùy nhìn cô chằm chằm: “Nói thật, không được phép nói dối, có hay không?”
Trần Ngộ gãi chóp mũi: “Không có.”
Sương giá mùa đông trong đáy mắt Giang Tùy lập tức tan ra, gương mặt anh tràn ngập hơi thở mùa xuân. Anh ho nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên rồi cho cô lời khuyên đặc biệt: “Vẽ tranh cũng giống như yêu đương, cậu đối xử tốt với nó chưa chắc nó sẽ đối xử tốt với cậu.”
“Nhưng nếu cậu đối xử không tốt với nó thì nó chắc chắn nó sẽ đối xử với cậu tệ gấp đôi.”
Khóe miệng Trần Ngộ giật giật, nghe qua hình như đúng là như thế.
Cô nhìn về phía chàng trai trẻ, nghĩ không ra tại sao tuổi tác của cô và anh bằng nhau nhưng sao anh lại có thể nói một đống đạo lý dễ hiểu như vậy?
Giang Tùy đi vài nét phác hoạ ra lọn tóc xoăn nhỏ bên thái dương Phan Lâm Lâm: “Đây chính là lý do có người học lại cả năm trời, hoặc lâu hơn nữa nhưng vẫn vẽ thành một đống lộn xộn như cũ, trình độ không thể nâng lên được, nên muốn vẽ tốt thì nhất định phải chân thành.”
Vẻ mặt Trần Ngộ có chút ngơ ngác: “Tôi cũng rất chân thành mà.”
“Cậu thì quá chân thành rồi.”
Giang Tùy dừng bút, liếc nhìn cô: “Mỗi lần cậu vẽ tranh tôi đều có cảm giác cậu đang vẽ bằng cả sinh mệnh, đừng dùng sức quá, thả lỏng một chút.”
Trần Ngộ: “… Tôi thả lỏng rồi.”
“Đấy là cậu nghĩ vậy.” Dường như Giang Tùy thấy mình có hơi nghiêm khắc, nên ngữ khí mềm đi một chút: “Tôi sửa cho cậu vài chỗ, hay là đợi Lão Triệu tới, để thầy ấy sửa?
“Cậu sửa đi.”
Trần Ngộ nhìn sang một bên: “Thầy Triệu đang sửa cho Vương Nguyệt, không biết khi nào mới sửa xong.”
.
Tin Giang Tùy sửa tranh cho Trần Ngộ đã nhanh chóng lan truyền.
Mọi người trong phòng vẽ từ sốc đến khó tin, nghi ngờ rồi chuyển thành ngạc nhiên.
Giữa nam nữ có tình bạn đơn thuần hay không là vấn đề đã quá cũ rồi, tranh cãi bao lâu nay cũng chẳng phân được thắng bại.
Dù sao bọn họ cũng không phải người trong cuộc, cứ đứng ngoài xem kịch hay thôi.
Mọi người đều cho rằng Lão Triệu đang nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chỉ cần hai người bọn họ vẽ thật tốt ở đợt tuyển sinh trước mắt là được, không có yêu cầu nào khác.
Trong sảnh lớn không có tiếng động nào.
Tạ Tam Tư không vẽ nữa, cậu ta bỏ lại giá vẽ rồi vỗ nhẹ phần vải quần nhăn nhúm phía sau, đi qua tìm anh Tùy chơi, nhìn Trần Ngộ chào lớn “Chị Ngộ.”
Ban đầu là gọi cô bằng tên, sau đó là chị, bây giờ lại đổi xưng hô chỉ để làm nổi bật ‘Tuỳ Ngộ Nhi An’ thôi.
Bạn Tạ cũng không dễ dàng gì.
“Anh Tùy, anh mới vẽ đại khái thôi à.”
Tạ Tam Tư nói xong, không biết phát hiện ra cái gì mà con mắt mở to. Cậu ta so sánh bức tranh của anh Tùy với Phan Lâm Lâm, vẻ mặt như vừa nhìn thấy quỷ.
Anh Tùy vẽ tranh chân dung, đặc điểm thì có nét giống Phan Lâm Lâm, nhưng cậu ta lại có cảm giác giống Trần Ngộ.
Kỳ quái.
Thật sự rất kỳ quái, cậu ta không thể nói ra được là giống chỗ nào, chỉ là cảm thấy có vẻ gì đó rất giống với khí chất của Trần Ngộ thôi.
Nhìn phản ứng của những người khác thì hình như chỉ có mình cậu ta cảm nhận như vậy.
Tạ Tam Tư nhìn anh Tùy đang sửa tranh cho Trần Ngộ, và nhận ra cũng có cảm giác kỳ lạ đó. Phản ứng đầu tiên của cậu ta là xong rồi rồi, anh Tùy xong rồi, đến vẽ chân dung cũng phải có cảm giác của Trần Ngộ, vẽ như vậy thì có thể lấy điểm cao được sao? Điều tiếp theo là sự tò mò và khó hiểu, cậu ta cẩn thận nói: “Anh Tùy, lúc vẽ bức tranh này anh đang nghĩ gì vậy.”
Giang Tùy: “Đang nghĩ mẹ nó sao mãi vẫn chưa vẽ xong.”
Tạ Tam Tư: “…”
Trận Ngộ hỏi: “Tam Tư, cậu vẽ xong chưa?”
“À.” Tạ Tam Tư đắc ý cười nói: “Em vẽ bừa, em còn không nhìn Phan Lâm Lâm nữa, lợi hại không?”
Trần Ngộ cười: “Lợi hại.”
Tạ Tam Tư kích động hít một hơi, chị Ngộ cười với em rồi!
Ánh mắt Giang Tùy liếc nhìn đường cong còn chưa thu lại trên khóe môi của cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói với Tạ Tam Tư: “Dù sao thì cậu vẽ cái gì cũng giống nhau.”
Tạ Tam Tư trợn mắt: “Anh Tùy, đừng nói em, không chừng anh cũng sắp rồi đấy.”
–
Trong thời gian giải lao, Phan Lâm Lâm trượt xuống khỏi chiếc ghế gỗ lim lớn, hoạt bát nhìn xem mọi người vẽ cô ta thành dạng gì.
Nếu vẽ giống thì sẽ hỏi có thể cho cô ta được không.
“Woa.” Phan Lâm Lâm bước tới, cười hì hì nói: “Trần Ngộ, của cậu đẹp quá, cho tôi đi.”
Trần Ngộ thẳng thừng nói không được.
Giang Tùy đã sửa đôi mắt và đường cong hàm dưới trong bức vẽ cho cô, toàn bộ đường nét trở nên mềm mại hơn nhiều, tan học cô muốn luyện cho nét vẽ mềm hơn nên đã cất trong ngăn kéo.
Phan Lâm Lâm không nhịn được cười nói: “Cậu cũng keo kiệt quá đấy.”
“Đi chỗ khác đi.” Tạ Tam Tư đẩy cô ta sang một bên: “Có phải tranh của cậu đâu.”
“Nếu muốn thì nhìn gương rồi tự vẽ đi.”
Phan Lâm Lâm trừng mắt: “Tôi cũng đâu có nói chuyện với cậu! Liên quan gì tới cậu chứ!”
Trong lòng Tạ Tam Tư tự nhủ, đương nhiên là chuyện liên quan tới tôi, cậu đang làm phiền chị dâu tương lai của tôi. Nhưng khi cậu ta định nói chuyện thì đèn trên đỉnh đầu bỗng chớp lên.
“Trong phim, loại tình huống như này thì chính là có quỷ đến đó.”
Một bạn nam tùy ý nói đùa một câu, còn dùng ngữ khí lo lắng khiến các nữ sinh đồng thời bị dọa đến nổi da gà, có người còn nhát gan hét toáng lên.
Trần Ngộ đang bắt đầu vẽ cái mũi, vốn cô không bị dọa sợ, nhưng Thái Tú hét quá to khiến cô khẽ run tay.
Tiếng cười của chàng trai vang lên bên tai cô.
Có lẽ đã bị nén xuống, bóp ra từ trong cổ họng, khiến nó trở nên trầm thấp, hơi khàn.
Trần Ngộ tức giận trừng mắt nhìn anh, Giang Tùy chỉ chỉ: “Bóng đèn hỏng rồi.”
“Hả?”
Trần Ngộ ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, bóng đèn trên tường đã cũ kỹ bám đầy bụi. Cô chớp mắt, ánh đèn lóe lên, ngay sau đó cô nghe thấy một tiếng “bùm” vang dội.
Một tia lửa phát ra từ trong bóng đèn rồi vụt tắt.
Trong sảnh lớn trở nên nhốn nháo, các chàng trai còn cố ý đồng loạt reo hò.
“Oa oa oa!!!”
“Mất điện rồi, đệch đệch đệch!”
“Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời!”
Vì xung quanh đều chìm trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế nên mọi thứ loạn thành một mớ hỗn độn.
“Ai đụng vào tôi vậy?”
“Xin lỗi, xin lỗi… Ôi trời, làm gì vậy, ai giẫm lên chân tôi thế?”
“Đừng có đi loạn lên được không, phiền chết đi được.”
…
“Tôi vội đi tè, cho qua cho qua!”
“Các đồng chí, tôi có một tin buồn muốn báo cho các cậu, cả tòa nhà đều tối om, cả tòa nhà, cả tòa nhà, cho nên… có lẽ đêm nay chúng ta không vẽ được nữa rồi.”
“Đúng là xui thật đấy.”
–
Trần Ngộ dùng chân mò mẫm một lúc mới đặt được bảng vẽ lên đùi.
“Chị à, bảng vẽ của cậu đang đặt trên chân tôi.”
“……”
Trần Ngộ đưa tay ra, nhưng không chạm được vào bảng vẽ mà lại chạm được một thứ ấm áp.
Trên đầu vang lên âm thanh rên rỉ: “Chị à, đó là tay tôi.”
Trần Ngộ lập tức buông tay, nhất thời có hơi lúng túng, buột miệng nói: “Cậu đặt tay vào tay tôi làm gì?”
Còn có ý trách cứ nữa.
Không hề có chút ý thức mình đang nói ngang.
Mặt Giang Tùy hơi co giật, gọi cậu là chị thì cậu thật sự coi mình là chị à.
Đầu gối anh đã áp vào đầu gối của cô, khi nhận ra cô muốn đứng lên, anh vô thức mở đầu gối ra rồi quặp lấy chân cô.
Trần Ngộ mặc quần jean, vải vóc là kiểu mùa thu, không mỏng cũng không dày nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cơ bắp săn chắc trên chân chàng trai. Cô hít một hơi, giây tiếp theo lập tức muốn rút chân ra.
“Đừng động.” Giang Tùy nói nhỏ chỉ đủ cho cô nghe được: “Phòng vẽ có một cái đèn lớn ở trên gác xép, Lão Triệu đi lấy rồi.”
Giọng nói của anh càng thấp và mơ hồ hơn: “Bạn Tiểu Trần, đêm nay không có trăng.”
Trần Ngộ nghĩ, cho nên?
“Sảnh lớn rất tối.” Giang Tùy cố ý dừng lại: “Chính là thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.”
Nửa câu sau, anh dùng giọng mũi để nói, đặt trong tình huống lúc này rất có cảm giác quỷ dị.
Trần Ngộ vô thức căng thẳng hơn: “Cái gì?”
“Con gái rất dễ bị lợi dụng.”
Giang Tùy chính xác chạm vào đầu cô gái, bàn tay từ đầu cô di chuyển xuống giữ chắc sau gáy cô, kéo cô tới chỗ anh.
Trong bóng tối khi cô không nhìn thấy anh, anh khẽ nhắm mắt lại và từ từ cúi đầu xuống hôn lên làn tóc mềm mại của cô.
“Giống như thế này.”