Sau khi Trần Ngộ và Giang Tùy bước vào văn phòng, sảnh lớn phía ngoài liền bùng nổ.
“Gào cái gì mà gào, liên quan quái gì đến các cậu!”
Tạ Tam Tư lớn tiếng mắng: “Bố mẹ các cậu có biết miệng các cậu lớn thế này không hả?”
Mọi người: “……”
“Xin chào, chào buổi sáng.”
Giọng nói của Phan Lâm Lâm vang lên từ phía cửa, cô ta còn đang ngậm một túi sữa đậu nành đi vào, thấy mọi người đều đang nhìn mình thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Trên mặt tôi nở hoa à?”
“Tôi không biết trên mặt cậu có nở hoa hay không, nhưng ngày này năm sau hẳn là cỏ đã mọc trên mộ cậu rồi đấy.”
Tạ Tam Tư nói xong liền tóm lấy cánh tay cô ta kéo xuống lầu.
“Làm cái gì đấy hả Tạ Tam Tư, đừng kéo tôi, tôi đang đi bốt, có gót đấy, không thể đi nhanh được, sẽ bị bong gân mất…… Đi chậm thôi, bậc thang rất trơn……”
Phan Lâm Lâm không ngừng la hét suốt quãng đường.
Tạ Tam Tư kéo cô ta xuống tầng ba, ngước mắt lên nhìn, xác định người trong phòng vẽ không đi theo thì mới buông tay cô ta ra.
“Phan Lâm Lâm, cậu chán sống rồi à?”
Phan Lâm lâm nhấp một ngụm sữa đậu nành nói: “Tôi mới 18 tuổi, đang lúc trẻ trung.”
Tạ Tam Tư giễu cợt: “Đấy là bởi vì não cậu chứa đầy nước, biến thành đại dương bao la rồi, sóng vỗ sóng, từng con sóng từng cái một.”
Phan Lâm Lâm: “……”
“Rốt cuộc là sao?”
Tạ Tam Tư kể lại mọi việc cho cô ta, dùng ánh mắt Tự mà cầu phúc cho mình đi” liếc nhìn cô ta.
Phan Lâm Lâm không uống sữa đậu nành nữa, cũng không cười nổi nữa, sắc mặt cô ta tái nhợt, hoảng sợ giải thích: “Không phải tôi viết.”
Khuôn mặt trẻ con của Tạ Tam Tư lúc này đầy vẻ dữ tợn.
“Thật sự không phải tôi!”
Đôi mắt Phan Lâm Lâm đỏ hoe, sắp khóc rồi: “Lúc đó các cậu đều nhìn thấy tôi rồi, cũng biết tôi là người biết chuyện, nếu tôi còn làm như vậy thì chẳng phải là đi tìm chết à? Tôi không ngốc như thế.”
Tạ Tam Tư khinh khỉnh nói: “Có lẽ cậu cho rằng chúng tôi sẽ nghĩ thế, nên mới chơi chúng tôi một vố.”
Phan Lâm Lâm gần như buột miệng nói: “Tôi không thông minh đến thế”, cô ta dùng mu bàn tay tùy tiện lau nước mắt: “Tôi không cần phải làm như thế.”
“Tôi cũng có điểm yếu ở trong tay mấy người các cậu mà, không yên phận lại đi quậy phá khiêu khích anh Tùy, tôi điên à?”
Phan Lâm Lâm dừng lại một chút: “Còn nữa, chuyện này nếu bị lộ ra thì với anh Tùy cũng là chuyện tốt, chẳng có ai dám chỉ chỏ anh ấy cả, người bị ảnh hưởng lớn nhất là Trần Ngộ.”
“Nhưng tôi học Mỹ Thuật chỉ vì tôi không muốn đến trường, chứ không hề muốn học ra hình ra dạng gì cả, tôi không có xung đột lợi ích với cô ấy.”
Tạ Tam Tư trố mắt nhìn: “Cậu ám chỉ gì vậy?”
“Tôi đang chỉ ra dấu hiệu rõ ràng đấy.”
Phan Lâm Lâm lắc lắc bím tóc nói: “Các cậu điều tra lại đi, chắc chắn tối hôm đó còn có người của phòng vẽ ở tiệm net, chúng ta đều không để ý, đối phương muốn mượn gió bẻ măng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.”
Nói xong còn nghiến răng nghiến lợi, cô ta nhấp vài ngụm sữa đậu nành rồi cười haha: “Tôi chỉ có thể nói, nếu đúng là tôi làm thì ra đường sẽ bị xe tông.”
Tạ Tam Tư nhếch môi: “Ác thế cơ à?”
“Anh Tam Tư.” Phan Lâm Lâm đáng thương cầu xin: “Anh nói giúp em trước mặt anh Tuỳ nhé.”
Tạ Tam Tư trợn mắt, nói cái gì cơ, anh Tùy còn đang giận đến mức chỉ nghe được lời nói của đúng một người kia kìa.
–
Trong văn phòng.
Triệu Thành Phong gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Giang Tùy, cả quá trình chỉ có mỗi Trần Ngộ nói, em thì im thin thít, có ý gì đây?”
Giang Tùy ngoảnh mặt làm ngơ.
Ánh mắt Trần Ngộ lướt nhanh qua người chàng trai, trước khi vào cửa cô đã dặn anh không được mở miệng nói chuyện, tránh gây thêm rắc rối, đến tai người nhà thì khó mà thu dọn được.
Anh thật sự không nói câu nào.
Giang Tùy như cảm nhận được điều gì đó, im lặng nghiêng đầu qua.
Trần Ngộ thu hồi ánh mắt.
“Thầy Triệu, những gì cần nói em đã nói hết rồi.”
Triệu Thành Phong: “Những gì cần nói thầy cũng đã nói hết rồi.”
Trần Ngộ: “Vậy em và Giang Tùy có thể ra ngoài được chưa ạ?”
Triệu Thành Phong: “……”
Thầy trò đối mắt nhìn nhau.
Triệu Thành Phong bị sự bình tĩnh không dao động của học sinh đánh bại: “Em ra ngoài đi, Giang Tùy ở lại.”
Giang Tùy không lập tức lên tiếng mà đầu tiên là liếc mắt hỏi Trần Ngộ, tôi có thể nói chuyện không?
Trần Ngộ: Nói.
Giang Tùy không khác gì đứa trẻ vừa được bố mẹ cho phép đi chơi, liền bắt đầu chơi, thản nhiên nói với Triệu Thành Phong: “Em không có gì để nói với thầy cả.”
Triệu Thành Phong tức giận đến mức với tay cầm sách giáo khoa lên ném.
Phương hướng hơi lệch, quyển sách giáo khoa lao về phía Trần Ngộ bên cạnh Giang Tùy.
Trần Ngộ quên mất phải tránh, vô thức nhắm mắt lại nhưng cơn đau trong dự kiến lại không đến, khi mở mắt ra thì thấy một tấm lưng rộng lớn.
Các đường nét eo lưng mượt mà và rắn chắc, tràn đầy sự mạnh mẽ nam tính, rất có cảm giác an toàn.
Ánh mắt bối rối của Trần Ngộ ngước lên, ngay lập tức đối diện với mái tóc ở sau gáy chàng trai, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ.
Khi cô tỉnh táo lại thì trên chiếc ghế phía sau bàn đã trống không, thầy Triệu đã ra ngoài.
Giang Tùy cười nhẹ: “Lúc này rồi mà cậu còn có thể phân tâm được, có phải thiếu mất sợi dây thần kinh nào không?”
Trần Ngộ cũng thấy khó chịu vì sự phân tâm không đúng lúc của mình, cô mím môi nói: “Thầy Triệu đâu rồi?”
Giang Tùy nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền của cô, bật cười: “Tự ném sách của mình đi, chắc là thấy xấu hổ nên chuồn ra ngoài rồi.”
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô gái đang hé ra, anh xua xua tay ngắt lời: “Được rồi, chuyện này coi như xong.”
Trần Ngộ cúi người nhặt sách giáo khoa trên mặt đất lên: “Cảm ơn cậu vừa rồi đã chắn giúp tôi.”
Giang Tùy nhìn ngắm đường cong lộ ra khi cô thực hiện động tác vừa rồi, vừa tinh tế vừa mềm mại, anh mất tự nhiên kho khan hai tiếng, trước sau không nhất quán nói: “Cậu giả vờ cũng khá đấy.”
Trần Ngộ đứng thẳng người: “Tôi giả vờ cái gì?”
“Còn phải hỏi lại tôi à?”
Giang Tùy nhìn cô từ trên xuống dưới, giễu cợt: “Vừa rồi ở trước mặt lão Triệu, cậu cư xử khôn khéo y như một con thỏ tinh vậy.”
Sắc mặt Trần Ngộ không thay đổi: “Không phải tôi vẫn như thế à?”
Mặt Giang Tùy co giật, mồm mép cô gái này, quỷ gạt người.
–
Trần Ngộ kể cho Lưu Kha tình hình đại khái, sau đó tới phòng vẽ số bốn hỏi Phan Lâm Lâm vài câu rồi lại tới phòng vẽ số ba gọi Giang Tùy ra ngoài.
Chạy qua nhiều phòng như vậy chỉ vì một vấn đề, nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh một điểm.
Trần Ngộ có cố gắng hơn nữa thì cũng hết sức rồi.
Giang Tùy tựa vào tường đá: “Cậu bày ra vẻ mặt gì thế?”
Trần Ngộ ngồi xổm trên cầu thang, sau đó trực tiếp ngồi bệt xuống, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi: “Không phải cho cậu xem.”
Giang Tùy cúi đầu nhìn cô: “Vậy cho ai xem, ở đây ngoài tôi ra chẳng lẽ còn có ma?”
Trần Ngộ đau đầu: “Tạm thời đừng nói nữa.”
Giang Tùy nhìn chằm chằm cô một lúc: “Làm gì mà mệt như cún con thế, cậu vội đi giải cứu thế giới à?”
Sắc mặt Trần Ngộ lạnh lùng: “Bảo cậu đừng nói nữa mà vẫn nói.”
“Không thì sao?” Giang Tùy đùa cợt cười một tiếng: “Tôi mà nghe lời cậu như vậy thì cậu sẽ không bị dọa sợ chứ?”
Trần Ngộ: “……”
Đâu chỉ bị dọa sợ, ngay cả da gà cũng nổi hết lên rồi, cảm giác cực kỳ quái lạ.
Hiện tượng này đã xảy ra tận mấy lần chỉ trong ngày hôm nay rồi.
Trần Ngộ không định nhắc nhở Giang Tùy nữa, cô xoa xoa mặt, vén cọng tóc dính bên má: “Chuyện này có lẽ không phải do Phan Lâm Lâm làm.”
Giang Tùy dựa vào một số điều mà Tạ Tam Tư nghe ngóng được, suy nghĩ một chút cũng đồng ý với ý kiến của cô, gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho Kim Nguyên, bảo cậu ta tan học thì đi kiểm tra ghi chép đăng ký tối hôm đó của tiệm net.”
Trần Ngộ duỗi thẳng đôi chân đau nhức của mình, đập đập vài cái không mục đích: “Đừng có lát nữa nữa, làm càng sớm càng tốt.”
Đối với sự việc lần này, lời bàn tán trong phòng vẽ hẳn là sẽ không dừng lại trong khoảng thời gian ngắn.
Phòng vẽ có hai, ba mươi người, mỗi người một miệng, một suy nghĩ, căn bản không thể để ý hết, Trần Ngộ chỉ có thể để ý đến những người mà cô quan tâm.
Trần Ngộ thầm nghĩ, tuy chỉ cần thầy cô tin tưởng là đủ nhưng sự việc nhất định phải được điều tra rõ ràng.
Tất cả mọi người đều ở trong cùng một phòng vẽ, còn phải sống cùng nhau vài tháng nữa, nếu không làm cho rõ ràng, không nói ra thì vẽ cũng không thoải mái.
–
Ánh sáng trên hành lang mờ ảo.
Giang Tùy ngồi xổm xuống, búng một cái vào khuôn mặt nghiêng trắng nõn của cô gái: “Bên này.”
Trần Ngộ vô thức quay mặt về phía anh.
Giang Tùy mím đôi môi mỏng, nhìn cô hồi lâu rồi thở dài: “Bạn Tiểu Trần, cậu lo lắng quá rồi.”
Trần Ngộ “Ừm” một tiếng: “Phải ha.”
Giang Tùy: “……”
“Có kết quả thì nói với tôi.”
Trần Ngộ đứng dậy, nghĩ tới điều gì đó rồi đưa tay vỗ vỗ vai Giang Tùy: “Cậu vất vả rồi.”
Giang Tùy ngơ ngác ngồi xổm hồi lâu, nheo nheo mắt “Ha” một tiếng.
Mẹ nó, cái vỗ này sao lại có cảm giác như anh em thế nhỉ?
–
Bên phía Trương Kim Nguyên đã có kết quả, cậu ta trực tiếp gọi điện đến nhà hàng nhà Giang Tùy.
“Anh Tùy, em chưa từng đến phòng vẽ của anh nên cũng không biết có những ai, không thì em đọc từng cái tên một, anh nghe thử xem?”
Giang Tùy cau mày: “Cậu chờ chút, tôi bảo Tạ Tam Tư đến nghe.”
“Hả?” Trương Kim Nguyên nói: “Anh Tùy, anh không nhớ hết tên của những người trong phòng vẽ à?”
Giang Tùy tựa lưng vào ghế, gỡ dây điện thoại đang bị thắt nút ra: “Vài chục cái tên, không nhớ hết chẳng phải là chuyện bình thường à?”
Trương Kim Nguyên không nói nên lời: “Anh Tùy, anh đã đến phòng vẽ đó được…… thì cũng đã được hai tuần rồi đấy.”
“Thế thì sao, ai là ai thì liên quan gì đến tôi.” Giang Tùy không đồng ý: “Sau đợt tuyển sinh năm tới thì không chừng đến tên còn chẳng gọi ra được.”
Trương Kim Nguyên: “……”
Cậu ta tò mò cười hỏi: “Anh Tùy, vậy sao anh lại có ấn tượng với Trần Ngộ thế? Mất bao nhiêu ngày vậy?”
Giang Tùy hạ mắt xuống, hình ảnh dần hiện lên trong tâm trí.
Sáng hôm đó, có một cô gái đã tới phòng vẽ, các chàng trai liền bắt đầu sôi nổi thảo luận, con tim nhộn nhạo không thôi.
Giang Tùy ngồi trước giá vẽ, cúi đầu quấn dây tai nghe, lười biếng không muốn lên tiếng.
Cho đến khi có người hỏi cô gái tên gì, cô mới lạnh nhạt giới thiệu: “Chữ Trần gồm bộ Nhĩ và chữ Đông, Ngộ trong ngộ kiến.”
Ngộ kiến: tình cờ gặp gỡ, không có chủ đích
Anh trợn tròn mí mắt.
Tạ Tam Tư lại lắm mồm nói vào tai anh: “Ôi đệch, cô ấy nhất định là cái xương sườn kia của anh. Đến tên của đứa trẻ em cũng nghĩ xong rồi, tên là Nhi An.”
“Tùy Ngộ Nhi An.”
Giang Tùy khinh thường, ngốc nghếch.
Cứ thế mà nhớ thôi.
Chẳng mất đến vài ngày, chỉ một hai phút thôi.
Trương Kim Nguyên đợi mãi vẫn không nhận được phản hồi, cậu ta còn tưởng điện thoại có vấn đề, alo alo mấy lần: “Anh Tùy?”
Mạch suy nghĩ Giang Tùy bị Trương Kim Nguyên gọi lên, anh thả ống nghe xuống đi gọi Tạ Tam Tư.
Một lúc sau, Tạ Tam Tư buông điện thoại xuống rồi chạy về phòng riêng, tay nắm thành quyền, bẻ khớp ngón tay răng rắc: “Tìm được tên tiểu nhân đó rồi.”
Giang Tùy đang cắn hạt hướng dương: “Là người ở phòng vẽ số một?”
Tạ Tam Tư có chút không dám tin: “Anh Tùy, anh biết cô ta hả!”
“Không biết, không có ấn tượng.” Giang Tùy nói: “Phòng vẽ số một sáu người thì có năm người ở lại, một người rời đi, chẳng phải là đã ép cô ấy ngồi vào vị trí của người đó sao?”
Tạ Tam Tư hiểu “Cô ấy” mà Giang Tùy nhắc tới chính là Trần Ngộ, cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
“Chính là cô gái đó đó, bây giờ cô ta đã tới phòng vẽ số hai.”
Đúng là có xung đột về mặt lợi ích mà Phan Lâm Lâm đã nói.
Nếu người khác vẽ tốt hơn, cao hơn cậu mấy điểm, cậu không vui thì cứ đối đầu trực tiếp đi, lại cứ dùng cái trò hề cỏn con này, Tạ Tam Tư khinh thường nghĩ.
–
Giang Tùy để Trần Ngộ tự quyết định chuyện này.
Sau khi Trần Ngộ biết được là do ai làm thì cũng không hề ngạc nhiên, đã đoán được rồi: “Người đâu?”
Giang Tùy xé một miếng mứt đan bì dài, hất cằm qua: “Bên đó, Tam Tư đang trông, mất cả nửa ngày mới bắt được đấy.”
Trần Ngộ đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn anh hỏi: “Cậu chưa ăn tối à?”
Ngay lúc Giang Tùy định nói là mình thèm ăn, chỉ muốn nếm thử một chút thì lại nghe được cô nhẹ giọng nói: “Trong balo của tôi có bánh rán, mua nhiều nên ăn không hết, cần không?”
Anh Tùy đã ăn no nói: “…Cần.”
Trần Ngộ gật gật đầu ý là đã hiểu rồi xoay người bước về con hẻm bên kia.
Từ sau lưng truyền tới tiếng hô của chàng trai: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Trần Ngộ vẫn tiếp tục bước đi, có thể có chuyện gì chứ, đã xảy ra rồi, chỉ cần nói rõ ràng là được.
Tạ Tam Tư bước tới nhỏ giọng nói: “Chị, Trương Phương Phương đó hơi hung dữ, chị chú ý một chút.”
Trần Ngộ: “Tôi cũng hung dữ.”
Tạ Tam Tư sững người, bật cười, còn định nói gì nữa thì bỗng dưng cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt đang bắn tới.
Cậu ta quay đầu, thấy ngay anh Tùy đang nhìn thẳng tới, nét mặt không có chút hòa nhã nào.
“Tam Tư, cười cái gì vậy?”
Tạ Tam Tư: “…….”
–
Trần Ngộ bước vào con hẻm nhỏ.
Trương Phương Phương lập tức cảnh giác lùi lại một bước: “Tôi không có gì để nói cả.”
“Tôi biết.” Trần Ngộ nói.
Trương Phương Phương lại bắt đầu lùi: “Bình thường Giang Tùy không để ý tới bất kỳ cô gái nào, bây giờ lại đứng ra bảo vệ cậu, còn không phải là một đôi à, cậu còn muốn lừa ai nữa?”
Trần Ngộ cau mày, bình tĩnh nói: “Chỉ là bạn bè thôi.”
“Ha.” Trương Phương Phương cười mỉa mai: “Giữa nam và nữ với nhau có thể có tình cảm bạn bè à, Trần Ngộ, cậu thật giả tạo.”
Trần Ngộ vô cảm nhìn qua.
Trương Phương Phương chợt thấy sợ hãi.
“Tôi nhớ mỗi lần tôi đến phòng vẽ số một tìm Lưu Kha, cậu đều chủ động bắt chuyện với tôi, thậm chí còn khuấy động bầu không khí để thu hút những người không chú ý đến.” Trần Ngộ nói: “Tôi nghĩ là cậu không đến mức ghét tôi.”
“Đúng đấy, tôi không ghét cậu.”
Cảm xúc của Trương Phương Phương có chút kích động: “Tối hôm đó ở tiệm net, tôi nhận ra cậu nhưng đã giả vờ không thấy, vốn là tôi cũng không muốn nói cho ai biết, tôi cũng phải loại người như thế.”
Trần Ngộ nói tiếp: “Nhưng cậu vẫn làm chuyện đó đấy thôi.”
Sắc mặt Trương Phương Phương cứng đờ.
Trần Ngộ tiến lên mấy bước đến gần cô ta: “Bởi vì cậu cho rằng, nếu không có tôi thì cậu vẫn sẽ ở lại phòng vẽ số một.”
Trương Phương Phương không còn đường lùi nữa, lưng đã đụng phải bức tường đầy rêu đằng sau, cô ta xấu hổ khó khăn mở miệng: “Còn không phải à?”
“Hai điểm, cậu chỉ hơn tôi có hai điểm, tôi không cho rằng cậu có thể vẽ tốt hơn tôi.”
Trần Ngộ mím mím môi: “Điểm là do Thầy Triệu chấm, cậu có ý kiến thì đi nói với thầy ấy.”
“Để làm gì?” Lồng ngực Trương Phương Phương vì phập phồng kịch liệt: “Xếp hạng đã dán lên rồi, phòng vẽ cũng đã đổi, mọi người đều đang nhìn chằm chằm, nếu tôi nói ra chẳng phải là cũng không thể chuyển đi được à?”
Trần Ngộ liếc nhìn, hiện giờ chẳng phải cậu cũng vậy à?
Trương Phương Phương như bị ánh mắt đó kích thích, cảm xúc của cô ta đã mất kiểm soát, giọng nói trở nên chói tai, nước mắt cũng rơi đầy mặt: “Ai cũng biết rằng những người vẽ tốt nhất đều ở phòng vẽ số một, thầy Triệu cũng rất coi trọng nó, thầy xem tranh cho mỗi người chúng tôi, thường ở lại rất lâu để trò chuyện với chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe chuyện vẽ tranh lúc trước của thầy ấy, thầy ấy có thể đến những phòng vẽ khác bao nhiêu lần? Đãi ngộ kém hơn hẳn đúng không?”
Cô ta càng khóc hăng hơn, cuối cùng trực tiếp kêu gào thảm thiết: “Từ lớp 11 tôi đã bắt đầu học vẽ ở phòng vẽ của trường rồi, cậu thì lớp 12 mới bắt đầu học, cậu vẽ như thế thì dựa vào đâu mà chuyển vào.…….”
Trần Ngộ ngắt lời cô ta: “Vậy thì cậu giành lại đi.”
Trương Phương Phương ngay lập tức ngừng khóc, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
“Theo những gì tôi biết thì phần tiếp theo là mô phỏng nhóm khối hình học, chắc là sẽ mất khoảng một ngày, sau đó là phác họa khối hình học, cũng là một ngày, tiếp theo là một tuần tĩnh vật, một tuần thạch cao, rồi đến kỳ thi, sau đó vị trí trong phòng vẽ sẽ được điều chỉnh lại.”
Trần Ngộ cười nói: “Tổng cộng là mười sáu ngày, rất nhanh, cậu tới mà giành đi, cậu có bản lĩnh thì cứ giành.”