Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 12




Điện thoại bị Trần Ngộ cúp trước, không hiểu sao lại bị quát.

Trần Ngộ cũng không rõ bệnh thần kinh này của Giang Tùy là vừa sinh ra đã có hay là có từ lúc nào. Cô dựa vào ý chí kiên cường sống sót qua hai ngày gian nan nhất, sau đó từ từ phục hồi lại sức lực.

Mỗi tháng đều trải qua tai hoạ.

Bài thuốc Trung y, Tây y hay dân gian gì cũng thử qua rồi, cuối cùng vẫn đâu vào đấy, cố chịu.

Kiếp nạn tháng này của Trần Ngộ đã đi đến thời kỳ cuối, các sơ đồ cấu trúc của khối hình học trên tường phòng vẽ tranh đều đã được thay đổi, được dán lên chính là một khối hình học đơn.

Tiếp theo vẫn là vẽ mô phỏng, chẳng qua không phải là vẽ toàn cảnh, mà là phác họa.

Ngoại trừ phòng vẽ tranh số một vẽ hình cầu thì ba phòng vẽ tranh còn lại đều vẽ hình lập phương.

Nói chung tương đối đơn giản hơn một chút.

Bởi vì đường viền hình tròn kia muốn vẽ lưu loát trong một lần thì phải vẽ từng nét một.



Trần Ngộ vẽ hình lập phương cũng không được tốt lắm, nói đúng hơn là còn tệ hơn cô tưởng. Buổi trưa cô không về nhà ăn cơm mà ngồi ngẩn ngơ trước giá vẽ.

“Này? Trần Ngộ, cậu không về sao?”

Đột nhiên cửa phòng vẽ tranh bị đẩy ra, Vu Miêu lắc lư đi vào: “Bức vẽ của cậu… không được đâu.”

Trần Ngộ còn chưa kịp đáp lại, Vu Miêu chỉ lo hướng dẫn phần mình: “Không phải lúc sáng trên bục lão Triệu đã giảng rồi sao? Có phải cậu nghe không hiểu không?”

“Phác họa phần trung tâm này phải là mảng tối.”

Vu Miêu đi đến phía sau giá vẽ, dùng bàn tay bụ bẫm vỗ nhẹ lên khối hình học trên tường, ra hình ra dáng quơ tay múa chân: “Khi ánh sáng chiếu vào vật thể thì sẽ hình thành mảng sáng, mảng tối, bóng đổ và nơi ánh sáng bắn thẳng đến, ánh sáng phản xạ không thể đến—— đường ranh giới giữa sáng và tối.”

Trần Ngộ yên lặng lắng nghe mà không nói lời nào.

Vu Miêu nói đến nước miếng bay tứ tung, lại đi đến hất nghiêng giá vẽ của cô: “Cậu nhìn chỗ này của cậu xem, vẽ không chuẩn.”

Trần Ngộ thấy chỗ Vu Miêu chỉ là bóng đổ, ánh mắt cô chợt hiện lên ánh sáng.

Trên sách hướng dẫn là thế nào thì cô vẽ theo thế đấy, còn nguyên nhân trong đó thì hiện tại cô vẫn chưa hiểu rõ.

Cô chỉ biết vị trí và hình dạng của bóng đổ được quyết định bởi hướng ánh sáng từ đâu tới, là mạnh hay yếu, là tụ lại hay phân tán.

Ánh sáng và bóng không thể tách rời nhau, cần phải cùng nhau xem xét.

Mà lý luận và thực tiễn thì có chút khoảng cách.

Vẽ ra không tốt lắm thì điểm thi tuần sẽ không bao giờ tăng lên.

“Chỗ nào không đúng?” Trần Ngộ nhìn cậu ấy và hỏi.

Vu Miêu bị hỏi đến đỏ bừng mặt. Cậu ấy vừa hưởng thụ được người đẹp nhìn chăm chú vừa khoe khoang kiến thức gà mờ của mình, nói lung tung: “À, chính là…… Nói thế nào đây……”

“Tôi cũng không nói rõ được, dù sao thì là, nói thế nào đây, quá khó.”

Vu Miêu xóa xóa vẽ vẽ ở chỗ bóng đổ kia.

“Như vậy, mờ một chút, cậu xem có phải tốt hơn nhiều không?”

Trần Ngộ không nói gì.

Vu Miêu cười gượng một chút: “Không hiểu đúng không. Không sao, cậu vẽ nhiều lần sẽ hiểu thôi, lão Triệu sẽ dạy cho cậu.”

“Bây giờ mới chỉ là một khối hình học đơn thôi, về sau còn phải vẽ theo nhóm, sau đó là vẽ tĩnh vật. Tĩnh vật còn được, bản thân tôi cảm thấy vẽ cũng được, chủ yếu là vẽ thạch cao lúc sau, đó là một trở ngại trước khi vẽ vật thực.”

Cậu ấy nói như ông cụ non: “Tôi là người từng trải, có thể chắc chắn mà nói với cậu là vẽ thạch cao thật sự rất đáng sợ. Đến lúc đó nếu cậu còn chưa nắm vững những thứ cơ bản này thì sẽ rất thảm. Cho nên cậu nhất định phải quan sát mấy vật phẩm xung quanh mình nhiều hơn, hoặc là những phong cảnh thiên nhiên xung quanh, nghệ thuật sinh ra từ cuộc sống mà.”

Trần Ngộ còn đang suy nghĩ bóng đổ, so sánh giữa sách hướng dẫn và bức vẽ của mình, lại nhớ lại bức vẽ bóng đổ kia của Giang Tùy.

Mô phỏng lại mấy lần, không hiểu vẫn là không hiểu.

Trần Ngộ phiền não nhíu mày.

Vu Miêu cho rằng cô bị đạo lý của mình làm cho giật mình nên càng cao thâm khó đoán nói: “Cho dù là bóng đổ hay là sáng tối, mấy thứ này dựa vào người khác dạy là không được, phải tự mình hiểu ra.”

“Vậy làm sao mới hiểu ra đây, chính là quan sát, từ từ thôi, vẽ tranh là chuyện không thể gấp được.”

Trần Ngộ đã mở miệng: “Cậu không đi ăn cơm sao?”

Vu Miêu nhếch môi cười toe toét, lộ ra răng cửa có khe hở rộng giữa hai hàm răng: “Đi ngay đây, nếu có chỗ nào không hiểu cậu có thể đến phòng vẽ số hai tìm tôi. Đừng lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tôi vẽ tranh, hiện tại mấy thứ các cậu học tôi đều không cần học nữa, tùy tiện vẽ tranh mà thôi.”

“Đúng rồi, em họ của tôi vẽ tranh rất giỏi, là cấp bậc đại thần. Chờ cậu ấy đến chỗ chúng ta thì tôi sẽ bảo cậu ấy dạy cậu.”

Mới vừa đi ra, nụ cười đắc ý trên mặt Vu Miêu lập tức không còn nữa.



Giang Tùy dựa tường, trên miệng ngậm một miếng bánh trứng.

Vu Miêu rũ đầu bước nhanh qua.

Trên hành lang vang lên tiếng cười nhạo: “Mù à?”

Cả người Vu Miêu run rẩy dữ dội, cậu ấy vẫn duy trì tư thế cúi đầu xoay người lại: “Anh, anh Tùy.”

Cái chân chống tường phía sau của Giang Tùy nhịp nhịp hai cái: “Hiện tại cái mọi người học cậu đều không cần học đúng không, vậy khi nào cậu dạy tôi đi?”

Gương mặt Vu Miêu trắng bệch ra, nịnh nọt nói: “Anh Tùy rất đỉnh, không cần dạy.”

Giang Tùy cắn một miếng bánh trứng: “Đỉnh à?”

Vu Miêu nghe thấy tiếng giòn tan khi anh cắn bánh tart, nghe mà da đầu tê tái, cậu ấy vội nói: “Đỉnh.”

Bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Giang Tùy ăn bánh tart trứng, thong thả ung dung mà liếm vụn bánh rơi bên môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Vu Miêu ứa mồ hôi lạnh, cũng không biết đó là thứ gì mà thơm quá. Cậu ấy vừa đói vừa thèm, còn sợ nữa.

“Cái đó, anh Tùy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về nhà đây. Mẹ tôi còn đang đợi tôi về nhà ăn cơm trưa.”

Giang Tùy phất phất tay.

Vu Miêu nhanh chân bước vội đi, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói: “Cậu có đứa em họ……”

Thân hình mập mạp cứng đờ, cậu ấy không hiểu nguyên nhân: “À, đúng, đúng.”

Giọng điệu của Giang Tùy rất tùy ý: “Tên gọi là gì vậy?”

Vu Miêu không biết ông lớn này lên cơn gì, cậu ấy miên man suy nghĩ, miệng thì lắp bắp nói: “Vu, Vu, Vu…”

Giang Tùy nghiền ngẫm: “Mã?”

Vu Miêu trừng mắt: “Vu Kỳ!”

Muộn màng nhận ra phản ứng này của mình là đang tìm đường chết, cậu ấy nơm nớp lo sợ nói: “Anh Tùy, em họ của tôi tên là Vu Kỳ.”

Giang Tùy lại không lộ ra dáng vẻ tức giận, cũng không nói một câu chửi tục nào.

Nhưng Vu Miêu chẳng những không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn sợ hơn. Quá không hợp với lẽ thường, chuyện khác thường chắc chắn có gì đó.

Một lát sau Giang Tùy hỏi: ” Kỳ trong cầu nguyện?”

Vu Miêu lập tức đáp: “Đúng vậy.”

Giang Tùy khẽ nhếch môi, ý vị sâu xa nở nụ cười: “Vậy thì nên cầu nguyện chút.”

Vu Miêu nghe không rõ.

Giang Tùy lại không biết đang suy nghĩ gì đó, chờ đến lúc hồi phục tinh thần thì phát hiện tên mập vẫn còn đang lau mồ hôi. Sắc mặt anh tối lại: “Đệch, sao cậu còn ở đây?”

“……Tôi đi ngay đây.”

Vu Miêu quay người lại, lén lút nghiến răng. Chờ em họ tôi đến đây xem xem cậu còn có thể nổi bậc ở phòng vẽ tranh được nữa không.



Giang Tùy ăn hết một cái bánh tart, mở cửa đi vào phòng vẽ tranh, ánh mắt nhìn về phía cô gái ngồi ở góc trong cùng bên phải.

“Bạn Trần của chúng ta chăm chỉ vậy à.”

Trần Ngộ không nhìn anh.

Giang Tùy ở trước mặt cô bị khinh bỉ quen rồi, sức chịu đựng cũng dần nâng cao, ví dụ như lúc này anh cũng không nổi giận.

“Cách vẽ và nguyên lý gì đó không phải trong tài liệu đều có à. Chữ trắng chữ đen giải thích rõ ràng rành mạch, không hiểu thì xem sách là được.”

Trần Ngộ: “Xem rồi.”

“Học vẹt thì có ích khỉ gì.”

Giang Tùy dùng chân đẩy cái ghế qua, ngồi xuống đưa một phần bánh tart trứng cho cô.

Trần Ngộ không nhận lấy: “Tôi ăn rồi.”

Giang Tùy lại đưa đến trước mặt cô: “Nhận lấy.”

Trần Ngộ vẫn không nhúc nhích.

Giang Tùy chịu thua cô: “Cậu cầm, tôi giảng cho cậu nghe.”

Trần Ngộ rũ mí mắt xuống rồi nâng lên, vươn tay nhận lấy túi giấy kia: “Giảng đi.”

“……” Giang Tùy thấy cô cầm mà không ăn thì thúc giục nói: “Lạnh thì sẽ không giòn, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

Xong rồi sửng sốt, đệch sao tôi lại nói nhiều thế này?

Trần Ngộ không biết trong lòng chàng trai đang sôi trào. Cô hạ mắt xuống nhìn đồ vật trong tay mình, màu vàng kim, đầu ngón tay xoa nhẹ, thật xốp mềm.

Cô cắn một miếng nhỏ, ngoài giòn trong mềm, có mùi sữa, cũng có mùi trứng, ngọt mà không ngán.

Nó rất ngon.

Ánh mắt của Trần Ngộ hơi trợn tròn lên: “Đây là cái gì?”

“Hả? Bánh tart trứng đó.”

Giang Tùy kéo khóa áo khoác được nửa chừng, nghe vậy thì nghiêng mặt qua: “Cậu chưa từng ăn?”

Trần Ngộ lắc đầu.

Giang Tùy: “……”

“Trong túi vẫn còn, ăn hết thì tự mình lấy.”

Hai tay Trần Ngộ cầm bánh tart trứng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.

Ngón tay kéo khóa kéo của Giang Tùy khẽ rung lên, muốn chọc lên mặt cô.



“Giảng vẽ tranh đi.”

Giang Tùy cởi áo khoác ném trên ghế của mình, xé mở một hộp kẹo cao su Doublemint ra, lấy một miếng cho vào miệng: “Không hiểu chỗ nào?”

Giọng nói của Trần Ngộ có chút mơ hồ: “Lúc sáng cậu cũng chẳng vẽ được mấy nét.”

“Nói nhảm nhiều vậy, nhanh lên đi.” Giang Tùy nhai kẹo cao su Doublemint: “Ba khía cạnh, năm tông màu, cậu không hiểu chỗ nào?” Giọng điệu thì thiếu kiên nhẫn nhưng câu hỏi lại rất chi tiết.

Trần Ngộ ngửi được mùi bạc hà trong hơi thở của chàng trai: “Lý thuyết thì tôi biết rồi.”

“Chỉ biết thì có ích gì, cần phải hiểu rõ, quan sát và phân tích, tự hỏi nhiều vào, vì sao phải vẽ như vậy, phân tích càng sâu thì vẽ sẽ càng dễ dàng hơn.”

Giang Tùy kéo bản vẽ của cô đến, đặt lên chân, chỉ cho cô xem: “Lấy hình lập phương cậu vẽ làm ví dụ, điểm sáng nằm ở đây.”

Đầu ngón tay sạch sẽ dính chút màu chì, anh cũng không thèm để ý: “Trắng, xám, đen, ba mặt này, cậu dựa theo đó quan sát, vì sao lại khác hơn sách hướng dẫn rất nhiều? Có nghĩ qua chưa?”

Sắc mặt của Trần Ngộ lạnh nhạt: “Nghĩ rồi.”

Giang Tuy không chút nể tình: “Nhưng mà nghĩ không ra.”

Trần Ngộ không phủ nhận.

“Tôi sẽ cho cậu biết lý do là tại sao.”

Giọng mũi của Giang Tùy mang theo tiếng cười khẽ: “Bởi vì bức vẽ của cậu không thống nhất.”

Ánh mắt của Trần Ngộ nhìn theo ngón tay anh, cũng tiến hành sửa chữa và thu nạp âm thanh bay vào tai mình.

Giang Tùy đột ngột nói: “Ngồi xích lại đây.”

Trần Ngộ không phối hợp: “Tôi không lãng tai, nghe thấy được.”

Giang Tùy lặp lại lần nữa và còn nhấn mạnh: “Lại đây.”

Sắc mặt Trần Ngộ lạnh lùng.

Giang Tùy nhìn cô gái, không khỏi cảm thấy thật thú vị, khóe miệng còn dính chút da bánh tart trứng, như vậy thì có thể hù dọa ai. Anh không chút để ý mà cười khẽ: “Tôi đếm đến ba, nếu cậu không lại thì dừng tại đây.”

“Trẻ con.” Trần Ngộ nghiến răng nói ra hai chữ, người cũng nhích ghế ngồi lại gần.

Giang Tùy nhìn thoáng qua cô gái, tiếp tục nói: “Cho dù là vật thể nào, mỗi một mặt đều có liên hệ với nhau, dựa theo đường nét đưa đẩy và thay đổi, chúng đều không phải một tồn tại độc lập, sự chuyển đổi giữa nhạt và đậm phải tự nhiên, trong đầu phải có khái niệm này.”

“Chỗ này.” Đầu ngón tay của anh chỉ về một chỗ: “Đường nét giao nhau giữa sáng và tối phải đậm nhất, dựa theo nó thể hiện phản ứng bóng đổ rất dễ dàng vẽ cứng thô.”

“Tựa như cậu vẽ, cứng thô đến không thể cứu được nữa.”

Trần Ngộ: “……”

Giang Tùy trả bản vẽ về lại giá vẽ: “Với trình độ mới học của cậu thì chắc chắn sẽ vẽ cứng thô, bình tĩnh chút.”

Trần Ngộ lộ vẻ thẫn thờ: “Cảm ơn cậu an ủi.”

“Khách sáo rồi.” Giang Tùy nói: “Còn có gì muốn hỏi nữa.”

Trần Ngộ vặn mở bình giữ nhiệt, uống hai ngụm nước rồi đậy nắp lại: “Tôi muốn biết các bước đi cụ thể của một bức vẽ.”

Giang Tùy nhíu chân mày: “Trong sách hướng dẫn có rất nhiều.”

Trần Ngộ bổ sung: “Bức vẽ của cậu.”

Giang Tùy dù bận nhưng vẫn ung dung mà đưa mắt nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp xuống, gằn từng chữ một: “Mơ đi.”

Trần Ngộ im lặng.

Giang Tuy nhắm hờ mắt, ánh mắt như có như không mà nhìn liếc qua Bé Tóc Vàng, thầm nghĩ, nói thêm hai câu đi, ông đây sẽ miễn cưỡng mà đồng ý với cậu.

Kết quả là, đừng nói là hai câu, ngay cả một chữ cũng không có.

Giang Tùy cảm thấy ngực đang nén một chùm lửa giận, không thiêu đốt đến người bên cạnh, chỉ lung tung len lỏi trong cơ thể mình, không biết làm nên trò trống gì, anh trưng ra vẻ mặt chết chóc.

“Được rồi, được rồi, ông đây vẽ cho cậu xem.”



Trần Ngộ đột ngột quay đầu lại.

Giang Tùy cũng không nhìn cô, anh lấy khăn giấy phun bã kẹo cao su, tay vươn ra: “Bút, 2B.”

Trần Ngộ mở thùng dụng cụ bên chân ra, lấy một cây bút chì 2B đã chuốc sẵn chưa sử dụng ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay có khớp xương ngón tay đều đặn rõ ràng của chàng trai, kèm theo là một cục gôm tẩy màu xanh đậm.

Giang Tùy xoay bút chì hai lần, đôi chỗ giống chó gặm, gọt cũng được. Anh chỉ vào bản vẽ trống bên cạnh: “Trải giấy vẽ lên đi.”

Trần Ngộ nhanh chóng trải ra.

“Bước đầu tiên là vẽ kết cấu, bình thường tôi đều dùng bút 2B, ngòi bút cứng, đường nét tương đối gọn gàng……”

Giang Tùy vẽ rất nhanh, ngòi bút cọ xát soàn soạt trên giấy vẽ, tiếng vang dứt khoát trôi chảy.

Trần Ngộ nhìn anh vẽ cái…… bánh tart trứng.

Chân mày cô hơi nhíu lại: “Cậu vẽ bóng thì dùng 6B đi.”

Giang Tùy không chút do dự mà tiết lộ thói quen của mình với cô: “Tô một lớp 4B trước rồi dùng 6B, chỗ giao nhau giữa sáng và tối cũng làm như vậy.”

Trần Ngộ trầm ngâm lẩm bẩm: “Vậy à.”

Bút chì trong tay Giang Tùy đột ngột dừng lại, có phải mình quá để ý đến cô ấy không?

Ngay sau đó anh tiếp tục vẽ từng đường.

Bánh tart trứng đã vẽ xong, Giang Tùy cũng giải thích đến miệng khô lưỡi đắng, đầu có chút choáng, muốn ngủ. Anh muốn đi rửa tay rồi tìm một chỗ nào đó nằm nghỉ ngơi một chút. Trong lúc vô tình lướt qua cái gì đó, lúc này anh mới nhớ ra mình đã để sót một chuyện.

“Cái này cậu quệt?” Giang Tùy dùng bút chì chỉ vào bóng đổ trên bức vẽ của cô, biết rõ còn cố hỏi, giọng điệu nghe có vẻ vô cùng ghét bỏ.

Trần Ngộ ăn ngay nói thật: “Là Vu Miêu ở phòng vẽ số hai, lúc cậu đi vào không thấy cậu ấy sao?”

Giang Tùy trợn mắt nói dối: “Không thấy.”

Trần Ngộ không nói thêm gì nữa.

Giang Tùy lại muốn nói: “Tranh của cậu cứ thế tùy tiện để người vớ vẩn sửa sao?”

Trần Ngộ: “???”

Giang Tùy hận rèn sắt không thành thép nhíu chặt mày: “Đối với họa sĩ mà nói, mỗi bức tranh đều là đứa con của mình.”

Trần Ngộ bình tĩnh nói: “Tôi vẫn chưa thành họa sĩ.”

Trên thái dương của Giang Tùy giật nhẹ: “Cậu phải có ý thức kia, hiểu chưa?”

Trần Ngộ thấy mệt mỏi, được rồi.

Có lẽ Giang Tùy cũng bị vẻ ngốc nghếch của mình làm cho tức giận, tay chống lên chân, hơn nửa bàn tay che gương mặt, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.

Áp suất xung quanh người hạ xuống rất thấp, từ đầu đến chân tỏa ra vài phần tối tăm.

Trần Ngộ vừa đứng lên thì có một chân duỗi tới, móc lấy giá vẽ của cô, mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Giang Tùy xóa đi bóng đổ kia.

Sắc mặt của Trần Ngộ lập tức thay đổi, đang muốn nói gì đó thì nghe chàng trai nói một câu: “bóng đổ cũng muốn thoáng khí.”

Ánh mắt cô hiện lên ánh sáng, lập tức mím môi.

Giang Tùy ném cục gôm lên đùi cô, vẽ lại bóng đổ cho cô, giọng điệu nhàn nhã nói: “Tranh cũng giống với người, cũng cần hơi thở.”

Trần Ngộ kết hợp với những đường vẽ của anh, lý giải những lời này.

Giang Tùy vẽ mấy đường thì đã vẽ xong, anh ném bút chì cho cô: “Sau này đừng tùy tiện để người khác sửa tranh của cậu nữa.”