Tất cả mọi người đều lo lắng, căng thẳng ở phòng chờ.
30 phút sau, bác sĩ ra, nói rằng Lân chỉ là chấn thương ngoài da, nghỉ ngơi sáng hôm sau có thể về, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ở lại thêm một vài ngày, cũng tới lúc về nhà rồi.
Đúng lúc nàng sắp xếp đồ đạc, Uyên đi vào, vẻ mặt nó rất khó hiểu, dường như có điều muốn nói với nàng nhưng còn lưỡng lự.
-”Mày cứ nói…”
-”Có gì mà nói!”
-”Thôi ạ, mày không giấu được tao đâu, Uyên hâm ạ….”
-”Nhưng mày phải nhớ, tao không có ý gì cả, cũng không gây áp lực cho mày…”
Lan hơi giật mình, có vẻ chuyện nghiêm trọng.
-”Nói mau đi…”
-”Đừng kể với ai!”
-”Mày còn không tin tao?”
Uyên ngập ngừng.
-”Tai nạn hôm nọ, Lân nó…”
-”Có phải xảy ra biến chứng gì không? Tao biết mà, anh ấy giấu phải không?”
Uyên rơm rớm.
-”Mày khóc gì, mày phải nói ra tao còn biết chứ, mày có coi tao là bạn không thế?”
-”Thực ra…thực ra anh ấy…anh ấy…vẫn không lên nói thì hơn!”
-”Con điên, mày không nói tao đi hỏi anh ấy!”
-”Đừng, đừng đi…tao nói…nó…nó …từ giờ sẽ không có khả năng làm cha nữa…”
Nghi Lan gần như chết đứng, biến chứng gì chắc cũng không khủng khiếp bằng cái tin ấy…Tất cả, tất cả là do nàng gây ra, ai ở bên nàng cũngđen đủi…
-”Mày nói gì đi, Lan…”
Mười phút sau, dần lấy lại tinh thần, nàng nói với bạn:
-”Tao vào Nam xử lí vài việc rồi sẽ ra…”
….
Hôm đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đủ thứ, mọi việc chưa bao giờ rắc rối như thế.
Nàng không qua mà đi thằng tới khu nghỉ dưỡng.
Về tới Lạc Tâm cũng tờ mờ sáng, nơi đây vẫn vậy, cảm xúc của nàng, khi đứng ở đây, vẫn vẹn nguyên!
Lặng lẽ một mình bước ra biển.
Bình minh trên biển, thực ra chẳng đẹp tới thế, hôm đó thấy cảnh vật mĩ lệ, lẽ nào là do nàng có anh???
Nàng nói chuyện với anh, nàng biết, anh sẽ nghe thấy mà…
-”Việt à, em nhớ Việt lắm…”
-”Công việc gì mà lâu như vậy rồi không đón em đi?”
-”Việt à, anh có thú vui mới rồi phải không? Có phải vậy nên mới không đem em đi theo không?”
-”"Em thực sự, rất giận anh”
-”Nếu bây giờ, anh biết lỗi, em sẽ tha thứ…”
-”Ba con anh đã gặp nhau chưa? Anh có nhận nó không hay hắt hủi nó…đừng thế nhé, tội nghiệp nó lắm…”
-”Trên đó, có gặp được ba mẹ em không…”
….
….
-”Việt à, có chuyện này em phải nói với anh, anh Lân, vì em, mà gặp tai nạn, bây giờ anh ấy đã không thể làm cha…”
-”Thật khủng khiếp phải không anh?”
-”Em rất đen đủi phải không? Nên người bên cạnh nếu không rời đi sẽ gặp nguy hiểm…”
….
…
-”Anh à, em phải làm sao đây?”
-”Em biết, việc này là do em gây ra, em phải có trách nhiệm trả nợ anh ấy…nhưng em có gì để trả…”
-”Chỉ có cách lấy anh ấy, chăm sóc đền bù phần đời còn lại thôi phảikhông? Đó là tình nghĩa, là đạo lý…nhưng em có thể sao? Trái tim em,không muốn làm vợ ai, ngoài anh cả…anh ơi…”
Những giọt nước mắt, chua xót, cay đắng…
Từng bước, từng bước chân trần theo biển…
-”Việt à, em cho anh cơ hội cuối cùng, nếu lần này, anh không tới đón em đi, tức là, anh đã không còn cần em nữa, em sẽ ở bên người khác, đền bù tội lỗi mình gây ra!”
Nàng cứ thế mà đi, nước nhanh chóng ngập tới hông, eo, rồi tới cổ…
-”Việt à, tới đón em đi mà, rồi kiếp sau chúng ta sẽ cùng trả nợ anh ấy, được không anh?”
Nước biển lạnh, nhưng lòng nàng ấm, nàng khẽ nhắm mắt, hòa mình cùng biển cả…
Quả là nàng gặp được anh!
Lần này là anh đón nàng thật. Bàn tay anh mạnh mẽ kéo lấy nàng, ôm vào lòng, nàng còn cảm nhận được nụ hôn ấm áp từ anh.
Nước mắt anh nóng bỏng rơi trên má nàng.
Anh ôm nàng, rất chặt.
Nàng tỉnh dậy, khóe môi còn đọng nụ cười.
Nhưng căn phòng lại hoàn toàn lạnh lẽo. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp!
Và thì ra, nàng vẫn sống, anh ấy nhất định không cho nàng theo, có lẽ, quên nàng rồi chăng?
Nhìn áo quần của mình hong ngay cạnh lò sưởi, nàng bần thần. Hôm qua, là ai? Là ai đưa nàng trở lại…
Nàng cứ hi vọng, cho tới khi gặp quản lí Lạc Tâm, lại vỡ mộng, thì ra hắn cứu nàng, thì ra chồng nàng bỏ nàng thật rồi…
……………
Đúng như lời hứa, vài ngày sau, Lan ra Bắc, nghe nàng nói ý định củamình, Uyên vui lắm, nhưng vẫn hỏi nàng có sao không. Nàng nói nàng cầnngười chăm sóc tới cuối cuộc đời, anh ấy cũng thế. Họ sẽ dựa vào nhau để sống!
Lân lúc đầu không đồng ý, sau vì sự nhiệt thành của nàng cũng mềm lòng.
Thấm thoát cũng tới ngày cưới của họ.
Không ngờ một ngày, nàng và Uyên thực sự trở thành người một nhà!
Cuộc đời, có những duyên phận không thể ngờ tới, anh – dù nàng rất bực, rất hận…nhưng kiếp này, nàng sẽ chỉ yêu mình anh!
Mặc chiếc váy trắng tinh khôi, trên đầu đội tấm vải voan.
Uyên nhìn bạn mình, nó là một cô dâu tuyệt đẹp!
Ba mẹ chồng xem bói, bà thầy chỉ mặt Lan và Lân nói hai người khắcnhau, phải triệt để dùng kiểu cưới thời xưa mới có thể diệt trừ hậu họasau này, tức là con gái phải che mặt tới lúc động phòng mới được gặp chú rể.
Người lớn nói, có kiêng có lành, nếu không vì thế, không biết hôm nay cô dâu xinh đẹp khiến bao trái tim thổn thức?
Vì nàng không có ba mẹ, nên hôm nay sẽ được ba chồng đưa mình vào lễ đường.
Trước giờ làm lễ, Bảo Lân mặc đồ chú rể rất bảnh bao, anh đặt tay lên vai nàng, cảm động nói:
-”Cảm ơn em!”
Nàng lặng lẽ nắm bàn tay anh:
-”Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
-”Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp!”
-”Em không hối hận, em sẽ cố gắng!”
Anh đặt nụ hôn lên trán nàng, rồi ra trước.
Lễ cưới được thực hiện khá suôn sẻ, không khí rất đầm ấm, nàng khôngnhìn thấy anh, nhưng lúc cha sứ hỏi: “Anh có đồng ý lấy cô gái này làmvợ không?”; nàng đã cảm nhận một giọt nước rơi trên tay mình.
Anh yêu nàng nhiều quá, nàng nợ anh, nàng sẽ nỗ lực!
Sau đó, Minh, Uyên, ba mẹ thay họ tiếp khách, cô dâu chú rể được miễn về “tân hôn” cho sớm!