Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 6: Ở cùng nhà




Tôi lăn lóc trong cái cuộc đời này cũng gần ba chục năm, để có đượcngày hôm nay thì vết thương này thì đáng là gì, có lẽ vì đã quen, tôicũng chẳng thấy đau cho lắm…Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần em về nhà,là cái bộ não tôi nó lại tự điều khiển, cho mặt nhăn mày nhó, mồm mépsuýt xoa…nhìn thấy em lo lắng quan tâm, hỏi han…cảm giác – sung sướngbiết bao…

Em bảo tôi nên tập thể dục, đi lại chứ đừng ngồi một chỗ,…em cũng mua hoa quả, sữa tươi tẩm bổ, em nói, tôi là rất sướng, thường ngày, em chả dám ăn những thứ này bao giờ. Tôi nhìn…cảm động lắm!

Vết thương của tôi, thay băng cũng là em, mùi hương nhẹ từ mái tóc,tôi và em lúc này rất gần…tay em đậm màu của nắng, chắc do lăn lộinhiều, bởi đã có lần được chiêm ngưỡng toàn bộ…của em…tự nhiên tronglòng tôi có khát khao muốn bảo vệ em, muốn đem lại nước da trắng nõnhồng hào trả lại chủ nhân của nó…

Em cao, nhanh nhẹn, nhưng gầy…bây giờ còn gầy hơn cả mấy lần trướctôi thấy em…tưởng như cơn gió thổi qua, em cũng bay mất vậy…tôi lại khát khao nuôi béo cô bé này…

Thầm nghĩ, nhất định, sẽ nhanh thôi, tôi muốn đem lại hạnh phúc choem, nhưng bây giờ, thực sự tôi chưa dám mở lời nói thật mọi chuyện…tôisợ em ghét tôi, sợ em nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ một kẻ nói dối…thôicứ để dần dần đã…

Em làm việc ở tiệm bánh ngọt, cách chỗ ở rất xa, phải đi bộ tầm haichục phút mới tới điểm bắt xe buýt, nói thật…tôi xót. Nhưng em vẫn rấtvui vẻ lạc quan, em nói có việc là may mắn lắm rồi, em nói trước giờ emvẫn nghĩ em bất hạnh nhất trên đời, ai ngờ nhìn vào tôi, em còn thấy tôi khổ nhục hơn, vì thế mà em vẫn thấy cuộc sống của mình là tốt…tôi chẳng biết nói sao nữa…

……………………………

Được vài ngày thì thằng Hai cũng tìm tới, thấy tôi hơi nhíu máy, nó nói luôn:

-”Anh yên tâm, em đã ra tay thì không ai phát hiện được…”

-”Lẻo mép vừa thôi, nó cho chó giữ ngoài ngõ mấy ngày rồi đấy…”

-”Em biết, nhưng hôm nay thì rút rồi…nó tức điên vì hợp đồng với BảoMinh, bằng mọi giá sai đàn em điều tra người đứng đầu Đại Bàng Đen…chắcnó không thể ngờ…”

-”Cẩn thận vẫn hơn, mọi việc ở nhà chú mày tùy ý xử, có gì quan trọng mới cần báo tao…”

-”Em biết rồi, anh đỡ chưa ạ?”

Tôi đáp lại, giọng bình thản:

-”Chú hỏi thật hay đùa, cái này có là gì?”

-”Bọn này láo, dám đánh lén…em là ngứa tay lắm rồi…”

-”Không manh động, Golden Face vẫn còn cường tráng lắm, cứ bình tĩnh, thời cơ chín muồi, nhất định lộ diện…”

-”Anh, anh định ở đây tới bao giờ, không phải anh thích nó rồi chứ?”

Kể ra hôm nọ vừa đập nó vì lôi con bé này về nhà, hôm nay lại bảo mình thích con bé, cũng hơi mất mặt, tôi đành trốn tránh:

-”Không, tao có dự định riêng…”

-”Vâng, em hiểu rồi, thực ra thế cũng là ý hay, thằng Tú nó thấy anhđiên điên khùng khùng, đần đần độn độn, lại sống chung với gái thế này,nó chẳng thể nào đoán ra…haha”

-”Bố trí mấy thằng hàng ngày đứng ngoài ngõ…”

Thằng Hai trợn tròn mắt, nó ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều. Tôicũng hết cách rồi, giờ người lão Tú rút về, không thấy ai canh chừngngoài cửa, lấy lí do gì ở lại đây???

………………………

-”Ăn nè, ngon không?”

-”Ngon lắm…”

-”Cái này là tôi nướng đấy…”

-”Ừ, thảo nào ngon thế…”

Tôi nhìn em, em cười sung sướng, ngày nào em cũng mang về một, hai,có khi là ba cái bánh, em bảo, hàng bán không hết, ngày hôm sau lạikhông dùng được, nên thường cho nhân viên. Tất nhiên, nhìn vào hoàn cảnh của em bây giờ, có đồ miễn phí là tốt rồi. Em chia sẻ chúng với tôi…tôi là một người vốn ghét ăn đồ ngọt, và cũng gần chục năm nay rồi, đã quên mất cái thói quen đi ăn hàng giảm giá hay miễn phí…nhưng lạ thay…cáiđiều kì diệu mà người ta vẫn hay nói khi nhắc tới tình yêu, bây giờ tôimới thấu rõ…Chiếc bánh nhỏ xíu…bẻ làm đôi, mỗi người một nửa, tôi và em, ngồi nhâm nhi…vị của nó, sao mà tuyệt hảo tới vậy…

Em hay kể chuyện về bánh trái lắm, mỗi lần kể, mắt em sáng rực, nhờ em, tôi biết, em thích làm bánh.

-”Cái này là cheese cake chanh leo, cái này không cần nướng…nhưng ăn ngậy nhỉ…”

-”Cái này là muffin…ăn thơm lắm…”

-”Pancake này lúc lấy về tôi rưới thêm nhiều mật ong một tý đấy…mùi vị thích nhỉ”

-”Khi nào có tiền, nhất định tôi mua lò nướng và máy đánh trứng…”

Tôi biết, và em cũng biết, với mức lương đó, để trả tiền nhà và tiềnăn, chắc vừa hay khít, nói xong em chống tay lên cằm, đầy ưu tư, độtnhiên thở dài…”Biết bao giờ cho có tiền, những người như chúng ta, anhnói xem, bao giờ mới giàu được???…”

Tôi nhìn em, chỉ mỉm cười…vụn bánh rơi trên môi xinh khiến tôi chỉmuốn cắn cho em một phát…sợ không kiềm chế nổi, đành quay đi…nhưng màtôi đã ghi nhớ ước nguyện nhỏ bé đó…sẽ nhanh thôi, cô bé ạ!!!