Quay lại đằng sau, thì ra chỉ là một cái cây đổ.
Anh thở phào, chẳng biết vì sao mình thở phào, sau đó, đã quay xe lại rất nhanh, tim đập không ngừng…
Người đó không sao chứ? Còn ở đó?
Nhìn thấy người con gái ướt như chuột vẫn kiên định đứng đó, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa.
Hành động mạnh mẽ mà dứt khoát, anh bế nàng lên xe.
-”Mặc tạm vào đi, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ cho ấm…”
-”Việt…VIỆT…”
-”Tôi là Tú, chào cô!”
Người đó khựng lại, đôi mắt buồn vừa thâm vừa đỏ, trầm mặc không nói gì, anh đành hạ thấp ghế, đắp chiếc áo lên người cho nàng.
Tú tự nhận thấy mình không giỏi an ủi, nên chỉ lái xe, một lúc sau, có tiếng nói, rất nhỏ:
-”Chồng tôi…bỏ tôi rồi…cả con tôi, trước đây là ba mẹ tôi…tất cả đều bỏ tôi…”
-”Tôi đã cầu xin họ, đem tôi đi với…vậy mà họ cứ vứt bỏ tôi như thế…”
-”Tôi đứng đó, lâu như vậy, mà chẳng chiếc xe nào thèm đâm…tôi cắt tay, nhảy lầu…tất cả, tất cả đều bị họ cản…”
-”Thực ra, việc mang theo tôi rất dễ, nhưng có lẽ, họ chẳng muốn”
Nàng nấc lên từng hồi…
Anh chậm rãi:
-”Nếu họ đã ghét cô như thế thì cô đừng tới thế giới của họ nữa, hãysống ở thế giới của mình, sau này tìm những người thực lòng yêu thươngcô, không vứt bỏ cô…”
-”Nhưng tôi không muốn…tôi làm gì mà họ ghét tôi tới vậy???”
-”Cũng có thể họ yêu quý cô, nhưng chưa phải thời điểm, tới lúc thích hợp, nếu họ muốn về đón cô, họ sẽ đón, còn không, hãy để số phận an bài đi…”
Nàng câm lặng, xoay người ra phía cửa, mưa rơi sao đau lòng tới thế!
….
-”Này, nhà cô ở đâu?”
-”Ê…”
Nàng xoay người, nói địa chỉ cho anh; tới nơi, khẽ cảm ơn rồi lặng lẽ lên nhà. Anh nhìn theo, tự nhiên thấy đau…
……
Nửa đêm, điện thoại bỗng đổ chuông…
-”Cô có thể xuống nhà một chút không? Tôi đang ở ngoài cổng…”
-”Có việc gì không?”
-”Ừ, có chút chuyện”
Nàng mặc tạm chiếc áo choàng, với lấy chiếc ô, ngoài trời vẫn mưa rảrích, là Hoàng Tú, từ trong xe, anh ta vội vàng đi ra, đưa cho nàng mộtquyển sách…
-”Tôi nghĩ nó giúp ích được cho cô”
-”Mưa gió thế này, anh tới đây chỉ vì quyển sách này sao?”
Có thể nói gì? Là anh không thể chợp mắt, là anh nghĩ tới việc nàngtự tử cảm giác sợ hãi vô cùng…một cảm giác rất theo bản năng, với cô emdâu chưa từng quen biết trước kia, chính anh cũng không thể lý giải.
-”Không, tôi đi nhậu nhà bạn về, tiện đường…”
-”Cám ơn anh!”
-”Không có gì, tôi về đây…”
-”Anh này…”
-”Sao?”
-”Tôi biết là hơi mất lịch sự…nhưng tôi…giờ tôi đã biết anh là ai…và tôi cũng tin anh biết tôi là ai…”
-”?”
-”Anh ấy rất không thích anh…tôi là vợ anh ấy, tôi cũng không thíchnhững gì anh ấy không thích, vì vậy, từ giờ nếu có chạm mặt, mong anhcoi như không quen biết với tôi!”
-”Được!”
Chiếc xe rời khỏi, có một chút không thoải mái xen lẫn tò mò…Khônghiểu người em của anh, có tài năng gì, mà có thể khiến, ngay cả khi hắnkhông còn, người phụ nữ ấy vẫn một lòng một dạ…
Nàng dở từng trang sách…
Trong ấy có rất nhiều câu chuyện…
Truyện một bà mẹ sau cơn bão bị mất chồng cũng mười người con…bà ấydùng tâm hôn đã chết của mình nửa đời còn lại làm từ thiện, giúp đỡnhững người khó khăn…
Truyện em bé kia, khát khao tới trường bao nhiêu, chiến đấu bao nhiêu với căn bệnh máu trắng, giành giật sự sống…
Truyện một cô gái, sau khi người yêu ra đi, cô ấy hàng ngày vẫn nhậnđược thư từ anh, là bởi vì người đó không muốn cô ấy đau lòng, nên đãchuẩn bị từ trước…cô vì những bức thư đó, kiên cường, mạnh mẽ…
Truyện một người mẹ, sẵn sàng đánh nhau với thần chết giành lại đứa con.
….
Trang cuối cùng là dòng chữ viết bằng mực tím nghiêng nghiêng, nhìn thật giống chữ Việt, có lẽ là Tú viết.
‘Những người yêu quý bạn sẽ rất đau lòng nếu thấy bạn tiều tụy vì họ…bởi vậy, hãy mạnh mẽ lên nhé!!!’
Đêm đó nàng đã thức trắng…
Và đã suy nghĩ rất nhiều.
Rốt cuộc cũng hiểu ra…
Ngày hôm sau, tự thưởng cho mình một giấc ngủ dài, lấy lại tinh thần.
Hôm sau nữa, mở lại tiệm bánh, thêm vào một tấm biển: “Miễn phí cho người nghèo.”
Nàng nhờ Cẩm lập thêm hai quán cơm tình thương.
Công việc hàng ngày cộng với những chuyến đi tình nguyện đã giúp nàng phần nào vơi đi nỗi nhớ…