Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 48: Tháng ngày lặng lẽ trôi




Những ngày sau đó, nàng đã rất cố gắng.

Buổi sáng đều cố đi chợ…mua những thứ bổ dưỡng về.

Ngày nào nàng cũng làm món hầm.

Xưa kia, nhìn thấy đồ hầm, nàng muốn ói. Nay cũng chẳng khá hơn, không chỉ muốn ói, mà mỗi lần ăn còn thấy rất đắng.

Nhưng nàng vẫn ăn, ăn vì đứa trẻ trong bụng, ăn vì anh…nàng sẽ thật béo, cho anh an lòng.

Đôi lúc nàng tới đại bản doanh nói chuyện với Út Linh, Hai, Tư, Cẩm,họ thi thoảng hay nhắc tới Việt, nhắc tới những kỉ niệm anh em bao năm,khi đó nàng lắng nghe rất chăm chú, không bỏ sót một chữ.

Út Linh phát hiện, có những chuyện, cô kể tới chục lần; chị cả cũngthuộc làu làu; nhưng chị vẫn bắt cô kể lại; mỗi lần đó, ánh mắt chịthường rất sáng!

Có lần Uyên gọi điện…Nó hỏi nàng sao rồi? Nàng nói nàng lấy chồngrồi, nó hỏi nàng lấy ai, nàng nói nàng lấy Việt, người lần trước nó gặpđó, nó hỏi vợ chồng son thế nào, nàng nói chồng nàng đã tới một nơi rấtxa rồi; nàng còn cười cười nói, anh ấy để lại cho nàng nhiều thứ lắm,của cải ăn cả đời không hết, còn cả đứa con để khi nàng già, có ngườichăm…

Uyên không nói gì, chỉ biết buổi chiều hôm đó, nó đã bay vào Nam, ởvới nàng nửa tháng, nàng phải đuổi mãi, nó mới chịu về, nó đang làmgiảng viên thực tập, còn có chồng có con…nàng cũng không muốn trong mắtngười khác nàng là kẻ đáng thương.

…..

Thấm thoát cũng là ngày thứ một trăm…

Nàng nói với Hai nàng nhớ anh!

Vậy là Cẩm đưa nàng tới Lạc Tâm, khi tới nơi, nàng nói hắn cứ ở khunghỉ dưỡng, nàng muốn đi một mình, vì nàng còn có nhiều điều cần tâm sự.

Tới giữa ngọn núi nọ, nàng cẩn thận nhổ những cây héo, trồng vào đấy nhiều loại hoa khác…

Kính cẩn chào mẹ chồng, quay sang đặt bó cúc trắng nơi anh nằm…

Nàng ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, nói chuyện với họ.

Nàng hỏi mẹ và anh có tốt không? Nàng ở đây sống rất tốt, chỉ có điều hơi cô đơn.

Nàng bảo với anh, tiểu ngan vịt sắp ra đời rồi, nàng sẽ không cô đơn nữa.

Nàng nói, trước kia nàng giận anh lắm, nhưng giờ anh có thể yên tâm, nàng hết giận rồi.

Nàng bảo, nàng đang băn khoăn đặt tên cho con.

Biết tin dữ, Trâm Anh khóc tới khản cổ, tiếc là cô biết quá muộn, lại gặp vấn đề về thị thực, nên hôm nay mới có thể về thăm anh. Cô luôn tới quá muộn, có người khác đã ngồi ở đây trước cô rồi.

Hai người con gái gặp nhau, cũng chỉ chào nhẹ một tiếng.

Lan hơi dịch ra, cho Trâm Anh vào thăm.

Giữa họ là một sự ngại ngùng khó tả, rốt cuộc chỉ biết nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía trước.

Ánh mắt Trâm Anh liếc qua một lượt người con gái mặc váy đen, bụng cô ta, hình như là mang thai? Cô ta vẫn bẩn thỉu, nhơ nhuốc như vậy? Khẽcười khẩy, chợt cô tái mét khi nhìn thấy chiếc vòng đó, chưa hề hỏi han, cô giật mạnh về phía mình.

-”Chiếc vòng…chiếc vòng này…làm sao cô có?”

-”Trả tôi…”

Đối với nàng, chiếc vòng đó giờ như bảo vật vậy, nhất quyết nhoàingười đòi bằng được; Trâm Anh ngược lại bướng bỉnh giữ lấy, quan sát chữ Nghi Lan, quan sát đôi bướm, nhớ lời mẹ và anh Lân hôm đó, lòng cô sợhãi hơn bao giờ hết…

Hai người con gái cứ thế tranh nhau một chiếc vòng…và trong họ, cómột người- sự sợ hãi đã biến thành ác độc, một tay nhẫn tâm đẩy ngườicòn lại xuống sườn núi thăm thẳm kia.

…………………………….

Câu chuyện năm xưa…

Vợ chồng Việt Đức và Lan Anh từ xưa đã rất hòa thuận, kinh tế cũngcó, lại hai thằng con trai, ai nhìn vào họ cũng nảy sinh hai loại cảmgiác, một là mừng cho nhà họ – hai là ghen ghét thèm muốn…

Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận…Ông Việt Đức lúc nào cũngbuồn bực, cả ngày mặt hầm hầm…vì một điều rất đơn giản, ông không có con gái.

Vậy là ở cái tuổi ngấp nghé tứ tuần, bà vẫn quyết tâm mang thai thêmđứa nữa…khi biết đó là con gái, ông bà đã hạnh phúc tới phát khóc.

Ngày bà ở trong phòng đẻ, ông đã canh từ sáng tới tối, đến khi biếtmẹ tròn con vuông, ông mới thở phào, khẽ đeo vào chân bé xinh một chiếcvòng bạc…

-”Gì vậy anh?”

-”Vòng tay anh làm riêng cho con đó, nhưng nó bé quá, đeo tạm vào chân…”

Bà nhớ rất kĩ, chiếc vòng đó có chữ Nghi Lan và đôi bướm, rất đẹp,ông nói muốn đặt tên con theo tên đệm của bà, muốn cảm ơn bà liều mìnhsinh ra nó, bà cảm động mũi cay xè…

Tiếc là sau đó, ông có dự án dở, phải bay gấp sang Mỹ, bà đẻ xongcũng mệt nên giao cho y tá chăm…Tới lúc ngủ dậy, tới cho con bú, mớiphát hiện chiếc vòng biến mất, nói trẻ con đứa nào cũng giống nhau,nhưng con bà đẻ ra bà lại không biết? Khẽ quay người nó lại, vết chàmnhỏ xinh cũng biến mất…

Hai tháng sau ông về, bà nói muốn đặt tên là Trâm Anh, vì muốn contheo hẳn tên mình; thực tâm là muốn giữ tên kia cho riêng con gái bà.Bao nhiêu năm, chuyện đó bà vẫn giữ kín, vì sợ ông đả kích…dù có điềutra thế nào, cũng không thể tìm được con…