Edit: Jim Maryal
Ngay khi tôi định quay người rời đi, một cơn gió u ám thổi qua, khiến rừng cây xung quanh phát ra tiếng ồn ào. Tôi không khỏi có linh cảm xấu sắp xảy ra.
"Hahaha!" Một giọng nói đau khổ và tuyệt vọng mỉm cười buồn bã.
Tiếng cười khiến da đầu tôi râm ran, và một cơn run rẩy kỳ lạ phát ra từ khắp người tôi.
"Ngươi muốn làm gì?" Tôi quan sát những thay đổi xung quanh mình một cách thận trọng và biết rằng tôi phải làm tất cả những điều này ở trong nấm mồ. Không ngờ nỗi uất hận trong lòng cô ta đã đến mức này.
"Ngươi làm sao vậy? Ta chỉ muốn ngươi ở cùng ta!" Cô ấy lại trở nên dịu dàng lạ thường, nài nỉ tôi như một cô gái.
"Đã muộn rồi. Ta vẫn cần phải nhanh chóng trở lại càng sớm càng tốt!" Tôi không muốn ở đây lâu, và tôi không muốn làm mọi thứ trở nên quá phức tạp.
"A, đồ ngu, ngươi đối với hắn chỉ là công cụ! Ta là một phần của ngươi, ngươi thật có dã tâm bỏ rơi ta sao?" Giọng cô ấy chứa đầy nỗi buồn và sự không muốn.
Cảm xúc của tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cô ấy, và rất dễ có sự cộng hưởng. Rốt cuộc, cô ấy và tôi có thể là một Công chúa ma hoàn chỉnh.
Nhưng không phải tôi đã hứa với Minh Cửu rằng tôi sẽ không hận anh ta và trách móc anh ta sao? Làm sao tôi có thể phản bội lời hứa của mình? Và tôi không hề trách anh ấy. Bạn biết đấy, chính đề xuất của tôi đã khiến anh ấy phải ở trong trạng thái này.
Tôi đáng bị trừng phạt.
"Đồ ngốc, đang suy nghĩ gì vậy? Có muốn biết tại sao mình không có chút oán hận nào với Minh Cửu không?" Cô ấy nói đầy ẩn ý.
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn đã đem linh hồn báo thù của ngươi ra khỏi cơ thể rồi? Không có linh hồn báo thù của ngươi, tự nhiên sẽ không có thù hận. Không có bất bình và khổ nạn nào sẽ xuất hiện trong thân thể hiện tại của ngươi." Cô kiên nhẫn giải thích.
"Như vậy không tốt sao? Ta tại sao phải hận hắn?" Tôi bất lực cãi lại, nhưng trong thâm tâm, tôi biết những gì cô ấy nói là sự thật, nhưng tôi không muốn đối mặt với thực tế.
"Hận hắn? Đây không phải hận, mà là rất hận!" Cô đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói. Giọng cô ấy như chứa đựng nỗi buồn và sự uất hận vô bờ bến.
Đột nhiên, mây đen bao phủ bầu trời và lá cây nhảy múa. Một làn sương mù màu máu từ từ tỏa ra từ ngôi mộ của tôi.
"Ngươi có muốn nhìn thấy ta không? Ngươi có muốn nhìn thấy thân thể của chính mình không?" Cô ấy thay đổi giọng điệu bất bình và nhẹ nhàng nói với tôi.
"Ta..." Tôi đột nhiên ngập ngừng, và giọng điệu lạnh như băng của Minh Cửu khi anh ấy nhìn tôi vang lên trong tâm trí tôi.
"Công chúa, ngươi đang phản bội ta? Ngươi là phản bội bổn vương?"
"Tất cả là do ngươi, đều là do ngươi bảo ta làm điều này! Là do ngươi mà ta mới thành ra thế này!"
"Nàng là của ta, nhất định phải tin rằng ta luôn yêu nàng!"
Đôi bàn tay có móng vuốt đại bàng ấy nắm chặt lấy cổ họng tôi, và cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể.
"Tại sao không?" Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được bản thân rằng tôi muốn xem người đàn ông tên Minh Cửu đó đối xử với tôi như thế nào.
"Được rồi! Cuối cùng cô cũng bằng lòng rồi!"
Cô ta vừa dứt lời, một thân hình đẫm máu đột nhiên chui ra khỏi màn sương màu đỏ máu. Toàn bộ cơ thể của cô ấy được bao bọc trong ngọn lửa đen, và mỗi bước đi của cô ấy trước mặt tôi sẽ khiến cô ấy rên rỉ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Khi cô ấy từ từ đến gần, tôi nhìn thấy cô ấy rõ rang hơn. Không, là tôi.
Chiếc váy dài màu trắng loang lổ vết máu. Ngọn lửa đen ngòm hút vào da thịt cô ta, tôi như thể ngửi thấy mùi da thịt.
Khuôn mặt xinh đẹp vốn có vô số vết sẹo, lại vô cùng hung dữ.
Điều đặc biệt xuyên suốt là đôi mắt của cô ấy đều là màu trắng.
"Ngươi có thấy ta không? Ngươi có thấy chính mình không? Anh ta đang nói dối ngươi!" Cô ấy đột nhiên hét vào mặt tôi trong đau đớn tột cùng.
Nghe xong điều này, tôi chợt cảm thấy một nỗi đau không gì sánh được. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại trở nên như thế này.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ là một phần cơ thể mất tích của tôi, nhưng cô ấy chỉ đơn giản là nhận một hình phạt bất thường.
"Minh Cửu, anh thật sự đang nói dối tôi?" Tôi chợt cảm thấy buồn không thể giải thích được, và những giọt nước mắt than thở sắp rơi.
"Ngươi nghĩ như thế nào? Trên ngai vàng cùng hắn chỉ là một thân vô tâm sao? Ngươi còn chưa thức tỉnh sao?" Cô ấy bắt đầu trở nên hung hăng, và sự phẫn uất tích tụ trong mắt cô ấy dường như phun trào như một ngọn núi lửa.
"Không, ta không biết." Tôi bắt đầu chống lại câu hỏi sắc bén của cô ấy theo bản năng và bắt đầu chạy trốn. Tôi không muốn trở thành một công chúa ma nữa. Tôi chỉ muốn trở về an toàn từ đây để gặp bố mẹ và tận hưởng hơi ấm của thế giới này như một người bình thường.
"Ta phải đi!" Tôi đã thông báo với cô ấy.
"Gì cơ?" "Đồ khốn! Ngươi không biết ta đã phải chịu bao nhiêu đau đớn ở đây! Ta là trái tim của ngươi! Ngươi còn không muốn trái tim của ngươi!"
Trong khi cô ấy đang trút nỗi đau và mắng mỏ tôi một cách vui vẻ, màn sương máu xung quanh từ từ ngưng tụ và biến thành vô số vật thể hình người.
"Đã đến lúc ngươi phải chịu trách nhiệm về cơ thể của chính mình, đồ khốn kiếp!" Mắt cô đỏ hoe và gần như chảy máu.
"Tại sao phải làm như vậy!" Tôi bối rối.
"Ta là linh hồn báo thù của ngươi. Chỉ có ta mới biết ta đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, oan khuất. Chỉ có ta mới biết bộ mặt thật của Minh Cửu. Còn ngươi từ đầu đến cuối là một tên ngốc hoàn toàn bị chơi đùa!"
Cô vừa nói xong, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai. Cơ thể cô như bùng phát ngọn lửa đỏ, ngay lập tức nuốt chửng sợi dây lửa màu đen. Cùng lúc đó, màn sương máu biến hóa trên trán cô ấy nhanh chóng lao về phía tôi.
Nhìn thấy những cánh tay đẫm máu của họ từ từ quấn lấy cơ thể tôi, tôi cố gắng giũ bỏ những xúc tu này, nhưng vô ích.
"Đừng vùng vẫy nữa. Ngoan nào. Nhắm mắt lại. Một lát nữa sẽ ổn thôi!" Một dấu vết dịu dàng hiện lên trên nụ cười nham hiểm của cô.
Tôi đã không nhắm mắt lại như cô ấy nói, mặc dù tôi biết tôi giống như cá và chỉ có thể bị giết bởi cô ấy. Tôi nhìn cô ấy và cô ấy cười nhẹ với tôi. Một vài tia chớp đến với tôi như một bóng ma.
"Haha! Sẽ ổn thôi! Ngươi sẽ không bị thương đâu!" Cô ấy gõ vào trái tim tôi bằng ngón tay mảnh mai và mỉm cười, "Nhìn này, nó trống rỗng. Đó là nơi ta thuộc về!"
"Làm ơn, đừng làm điều này!" Tôi với vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô ấy và cầu xin cô ấy.
"Cái gì, ngươi sợ? Ngươi sợ sự thật tàn khốc sao?" Một nụ cười giễu cợt xuất hiện nơi khóe miệng cô ấy, nhưng nó ngay lập tức biến thành một làn khói đỏ bắn về phía tim tôi nhanh như chớp.