Vậy Mà Cậu Còn Nói Không Thích Tớ

Chương 4




Edit: Pinkie

Trước đây, khi tan học, Hạ Thiên luôn là cái đuôi nhỏ của Lục Hạo Hiên, nhưng lần này thấy Hạ Thiên không có đi theo sau, cậu cảm thấy có chút không thích hợp, xoay người quay lại tìm Hạ Thiên thì nhìn thấy cảnh này.

“Đi bệnh viện với tớ.” Lục Hạo Hiên nói, cầm lấy cặp sách của Hạ Thiên rồi khom lưng đỡ cô lên.

“Hả? Nhưng mà tớ không có tiền, bố mẹ tớ đều đi công tác ở nơi khác, tối mai mới về.”

Lục Hạo Hiên vừa dìu cô ra ngoài, vừa giải thích, “Mẹ tớ là bác sĩ, hôm nay bà ấy trực ban, đi tìm bà ấy trước, còn lại để nói sau.”

Hạ Thiên sửng sốt, “Như thế này là gặp người lớn sao? Có phải quá nhanh rồi hay không.”

Lục Hạo Hiên: “……”

Nên ném cậu ta ở lại đây luôn đi, lúc này mà còn có tâm tình để nghĩ đến chuyện này, thoạt nhìn giống như chưa đủ đau sao!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bợt của Hạ Thiên thì Lục Hạo Hiên vẫn ôm lấy bả vai bên kia của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, sợ cô không cẩn thận sẽ bị ngã xuống cầu thang.

Giờ này, chuyến xe buýt cuối cùng đã không còn, Lục Hạo Hiên vẫy một chiếc xe taxi lại.

Trên xe, Hạ Thiên khó chịu dán trán mình trên cửa sổ, nhưng theo di chuyển của xe, đầu bị dịch qua dịch lại, làm cho cô càng thêm khó chịu.

Sau đó có một bàn tay to ấm áp kéo đầu cô lại, tiếp đến cái trán vừa chịu khổ của cô được đặt trên bờ vai dày rộng.

Hạ Thiên ngước mắt, cô nhìn thấy cái cằm xinh đẹp và cổ trắng nõn của Lục Hạo Hiên.

Trong lòng vô cùng ngọt ngào, lấn át cả cơn đau ở dạ dày.

Hạ Thiên không nhịn được mà hướng lại gần trong ngực của cậu hơn, tìm được vị trí thoải mái rồi làm bộ yếu ớt, nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vậy, cô không chú ý tới, chính hành động này của mình, làm cho trán cô trực tiếp dán lên da cổ của Lục Hạo Hiên.

Da thịt tiếp xúc làm cho Lục Hạo Hiên cảm thấy mất tự nhiên, hầu kết trượt lên trượt xuống, ánh mắt cậu hết nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó làm bộ như không biết chuyện gì, nhìn về nơi xa xăm.

Ngay cả khi bắt gặp nụ cười có ý vị khác của tài xế taxi, cậu cũng không đẩy Hạ Thiên ra.

Tới bệnh viện, Hạ Thiên gặp được mẹ của Lục Hạo Hiên, một người phụ nữ thật xinh đẹp, đoan trang, chỉ là sắc mặt cũng giống như Lục Hạo Hiên, có chút lạnh nhạt, xa cách. Ngay cả đối với Lục Hạo Hiên, Hạ Thiên cũng chưa thấy được chút nhiệt tình nào.

Mẹ Lục kiểm tra thân thể của Hạ Thiên xong, trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy một tờ giấy, vừa viết vừa không mang theo chút cảm tình nào hỏi, “Buổi tối ăn cái gì?”

Hạ Thiên: “…… Không ăn cái gì ạ.”

Mẹ Lục liếc mắt nhìn cô một cái, giống như đang khó hiểu với câu trả lời của cô.

“Sữa.” Lục Hạo Hiên đứng ở phía sau Hạ Thiên, bổ sung: “Bịch sữa bò mua ở siêu thị, con đã xem qua hạn sử dụng, còn mới, không có vấn đề gì.”

Nghe thấy Lục Hạo Hiên nói chen vào, động tác của mẹ Lục dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn con trai mình rồi lại nhìn nhìn bạn nữ trước mặt, hai loại ánh mắt đều mang theo chút ý vị sâu xa.

Hạ Thiên không tiền đồ đỏ tai, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng vẻ mặt Lục Hạo Hiên vẫn như thường, một chút cũng không sợ ánh mắt thăm dò của mẹ mình.

Sau đó, mẹ Lục dường như đã tìm được đáp án, nhưng lại không có nói thêm cái gì, chỉ dặn dò: “Thời tiết lạnh như vậy, dạ dày của cháu vốn dĩ đã không tốt, về sau tuyệt đối không thể uống sữa bò lạnh, trừ phi được hâm nóng, bằng không sẽ xuất hiện hình huống như ngày hôm nay.”

Hạ Thiên gật đầu như giã tỏi: “Dạ, dạ, vâng ạ.”

Một lúc sau, mẹ Lục lại kê cho một số thuốc tốt cho dạ dày, sau đó để một mình Lục Hạo Hiên ở lại.

Mẹ Lục: “Con với bạn nữ kia……”

“Không có bất kỳ quan hệ gì.” Lục Hạo Hiên nhanh chóng đáp lời.

Mẹ Lục ngơ ngác mà nhìn cậu một hồi lâu, sau đó mới nói: “Mẹ không muốn nói chuyện này, con cứ vội vàng phủ nhận như vậy làm cái gì?”

Lục Hạo Hiên: “……”

“Không còn chuyện gì để nói thì con đi trước đây.” Lục Hạo Hiên bỏ lại những lời này xong thì lập tức rời khỏi.

“Thích là thích, không cần phải vịt chết vẫn mạnh miệng không thừa nhận, trên đời này sẽ không có ai vẫn luôn chờ con cả.” Mẹ Lục loay hoay tờ bệnh án trên bàn, lầm bầm lầu bầu nói, “Mẹ già của con chính là một ví dụ điển hình, đừng chờ đến lúc mất đi, mới biết quý trọng.”

“Khi đó thích, đã không còn gì đáng để nói!”

Khi đó thích, đã không còn gì đáng để nói……

Đi ra khỏi một lúc lâu, trong đầu Lục Hạo Hiên vẫn lặp lại những lời này.

Cậu thích Hạ Thiên sao? Sao có thể?

Người phiền phức như cậu ấy, dính người như một con sâu, chỉ số thông minh lại thấp đến mức không chấp nhận được, sao cậu có thể sẽ thích cậu ấy? Đây chỉ là đang đùa thôi!

Lúc này Lục Hạo Hiên không ý thức được, cậu cứ như vậy mà đi theo Hạ Thiên, hộ tống cô suốt quãng đường về nhà.