Vậy Mà Cậu Còn Nói Không Thích Tớ

Chương 1




Edit: Pinkie

“Lục Hạo Hiên, cậu cũng thích cuốn tạp chí này sao?” Trong hiệu sách, mặt mày Hạ Thiên cong cong, hưng phấn nói cậu con trai ở bên cạnh: “Thật trùng hợp, tớ cũng thích, câu chuyện tình yêu trong đó thật đẹp.”

Lông mày và lông mi Lục Hạo Hiên khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó nâng lên tay, chỉ chỉ một chồng cao hơn mặt kia, ba phần ghét bỏ bảy phần tuyệt tình nói: “Xin đừng đem chỉ số thông minh của tớ nhập làm một với đầu óc chỉ biết tình yêu của cậu.”

Tầm mắt Hạ Thiên nhìn theo theo ngón tay thon dài của cậu ấy, thì nhìn thấy một chồng tập san tiếng Anh, lấy trình độ tiếng Anh học sinh cấp hai của cô thì không thể hiểu được nội dung trong đó, chỉ có thể xem hình ảnh minh họa.

Hạ Thiên nhíu mày: “Mấy người học bá các cậu quả nhiên không bình thường, toàn bộ đều không có lấy một chữ tiếng Trung, vậy mà cũng đọc hiểu được.”

Lục Hạo Hiên cũng không muốn lý luận với cô, xoay người đi tới kệ sách bên kia, nhìn hết một vòng thì đưa tay cầm lấy cuốn sách hướng dẫn toán học.

Ngón tay thon dài trắng nõn lật từng trang sách, Lục Hạo Hiên rũ mắt lẳng lặng chăm chú nhìn nội dung trong sách.

Đồng phục xanh trắng toát lên hơi thở thanh xuân của chàng trai, dáng người mảnh khảnh và ngũ quan đoan chính làm cho mỗi động tác nhỏ của cậu đều giống như một bức tranh.

Hạ Thiên ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Lục Hạo Hiên không phải đang lật sách mà đang nhẹ nhàng trêu chọc trái tim cô.

Hai người cứ như vậy, cậu xem sách, tớ im lặng nhìn cậu một lúc lâu. Hơi thở ái muội làm cho không khí xung quanh càng thêm ấm áp.

Cuối cùng Lục Hạo Hiên chịu không nổi mà ngẩng đầu, nhìn Hạ Thiên, môi mỏng khẽ mở, “Nếu cậu còn dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm tớ, ngày mai tớ sẽ xin thầy giáo đổi chỗ ngồi.”

Hạ Thiên lập tức phản ứng lại, lo lắng xua tay, “Đừng, tớ không nhìn cậu còn không được sao, tớ qua bên kia đọc tiểu thuyết.”

Nói xong, Hạ Thiên lưu luyến đi xa một chút.

Không còn ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của người kia nữa, lúc này, lực chú ý Lục Hạo Hiên mới tập trung một chút, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Ở bên kia, Hạ Thiên lơ đễnh cầm lấy cuốn tiểu thuyết, nhưng thỉnh thoảng mắt lại ngó ngó nhìn nhìn Lục Hạo Hiên.

Thấy Lục Hạo Hiên hoàn toàn không quan tâm đến cô thì Hạ Thiên cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng lại không dám đi quấy rầy cậu, đôi mắt to tròn nhìn loạn khắp nơi.

Đột nhiên, Hạ Thiên dừng lại, ánh mắt rơi vào cuốn tạp chí tiếng Anh mà Lục Hạo Hiên đã nhìn.

Cuối cùng Lục Hạo Hiên cũng chọn xong cuốn sách hướng dẫn mà mình yêu thích, đang định xoay người đi tính tiền thì lại phát hiện trong hiệu sách không còn bóng dáng của Hạ Thiên.

Cậu nhìn trước nhìn sau một vòng, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, có chút khó chịu cầm sách đi đến quầy tính tiền.

Ra khỏi hiệu sách, Lục Hạo Hiên vẫn không nhìn thấy Hạ Thiên đâu cả, còn đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên có một bóng người nhỏ gầy lao tới trước mặt cậu.

“Surprise!” Hạ Thiên nhảy đến trước mặt Lục Hạo Hiên, đưa cuốn tạp chí tiếng Anh trong tay đến trước mặt cậu, giống như đang hiến dâng bảo bối vậy, “Tớ mới vừa mua, này, tặng cho cậu đó.”

Liếc mắt nhìn món đồ cô đưa tới, Lục Hạo Hiên có chút khó hiểu, hỏi, “Vì sao lại tặng tớ?”

“Không phải cậu thích nó sao? Cho nên tớ mua tới tặng cho cậu nha?” Hạ Thiên ngốc nghếch cười.

Lục Hạo Hiên nhướng mi, “Ai nói cho cậu biết là tớ thích nó?”

Hạ Thiên sửng sốt, “Cậu…… Không phải vừa rồi cậu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu sao?”

“Tớ nhìn nó thì thể hiện là tớ thích nó sao?” Lục Hạo Hiên lập tức phản bác, “Bây giờ tớ nhìn cậu lâu như vậy, chẳng lẽ là do tớ thích……”

Đột nhiên im bặt, Lục Hạo Hiên lập tức khốn đốn, lúc này mới ý thức được có gì đó không thích hợp.

Hạ Thiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó đôi mắt như phát sáng, rất giống như yêu quái thấy Đường Tăng, “Cậu nói cái gì?”

Ở đối diện, Lục Hạo Hiên quả thực muốn cắn đứt đầu lưỡi vừa nói chuyện của mình.