Váy Hạ Thần

Chương 17: Buổi Đấu Giá Tối Nay, Thích Gì Thì Cứ Mua…




Thẩm Đường cũng nhìn ra được sự mạnh mẽ không thèm nói đạo lý của Tưởng Thành Duật, anh không nói lý lẽ như vậy cũng là do vàng thật không sợ lửa.

Vòng tay người đàn ông có thể che mưa che gió, nên cho dù trời có sập xuống, cũng có anh chống đỡ.

Khi còn nhỏ, cô đã mơ về vòng tay của mẹ và bờ vai của ba.

Từ trước đến nay cô chưa từng được trải nghiệm, thế nhưng những bài văn mà cô viết lần nào cũng đạt điểm tối đa.

Lời nhận xét của giáo viên dành cho cô: ‘Cảm giác tình cảm rất chân thật.’

Thật là mỉa mai.

Sau này, cô bước chân vào giới giải trí, khi đóng bộ phim truyền hình đầu tiên trong đời, có cảnh tình yêu trong phim.

Nhưng khi nắm tay và ôm nam chính, cô lại hoàn toàn không có cảm giác đó.

Lúc đó cô đã hình dung thử, cái ôm ấp áp của chồng tương lai sẽ như thế nào.

Chính là vào lúc này, giống như cái ôm của Tưởng Thành Duật.

Thẩm Đường ôm chặt lấy Tưởng Thành Duật, để sự nhõng nhẽo của cả đời cô vung vào trong phòng họp này.

Tưởng Thành Duật nghĩ cô bị lạnh, mu bàn tay anh sờ sờ vào cánh tay trần của cô.

Điều hòa trong phòng đã được bật từ trước, đáng lẽ cô nên cảm thấy ấm hơn chứ.

Anh vẫn cúi đầu hỏi cô: "Có lạnh lắm không?"

Thẩm Đường cũng không biết, chân cô sắp tàn phế đến nơi rồi, tức giận liên tiếp khiến cô không phân biệt được trời nóng hay lạnh.

Tưởng Thành Duật không đợi câu trả lời của cô, cởi áo khoác choàng lên người cô.

Sau đó một tay ôm lấy cô vào trong lòng.

Mà Trữ Nhiễm không còn lòng dạ nào để ý đến hai người họ phát cẩu lương nữa, cô ta tức giận đến mức bị lời nói vừa nãy của Tưởng Thành Duật làm run cả tay.

Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Thẩm Đường lại có mối quan hệ như vậy với Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật không có thời gian dây dưa với Trữ Nhiễm: "Tôi cho cô hai phút, nghĩ cách xin lỗi Thẩm Đường đi."

Anh vừa dứt lời, trợ lý của Thẩm Đường đã nhanh chóng điều chỉnh đồng hồ đếm ngược hai phút.

''Tích tắc... tích tắc...'' Âm thanh xuyên thủng màng nhĩ của Trữ Nhiễm.

Tưởng Thành Duật tranh thủ hai phút này để giải quyết phiền phức: "Chủ tịch Triệu, tất cả video liên quan đến Thẩm Đường, phiền anh sao chép lại giúp tôi."

Anh ta nhấn mạnh: "Tất cả ư?"

Sao mà Triệu Trì Ý có thể không hiểu ẩn ý của anh, anh muốn lấy đoạn video Trữ Nhiễm đã đẩy Thẩm Đường.

Nếu anh ta đoán không sai, thư ký đã cho người xử lý từ lâu rồi.

"Chắc là nên xóa đi, dù sao thì cả hai đều là nghệ sĩ. Nếu video kiểu này bị tung lên mạng, không biết tin đồn nhảm sẽ thành ra thế nào đâu."

Anh ta vẫn để lại ba phần đường lui: "Tôi đi hỏi phòng giám sát thử xem."

Tưởng Thành Duật tiếp lời: "Xóa cũng không sao, bên tôi có kỹ thuật viên có thể khôi phục lại, chỉ hơi tốn công chút thôi. Đương nhiên vẫn cần sự hợp tác giám sát của Chủ tịch Triệu."

Nói đến đây, Triệu Trì Ý thực sự không có lý do gì để từ chối: "Vậy thì Chủ tịch Tưởng bảo người đến đi, tôi sẽ phân phó."

Tưởng Thành Duật : "Chị Lỵ đã đưa người đến đó chờ rồi, chỉ cần Chủ tịch Triệu nói một tiếng là được."

Triệu Trì Ý: "..."

Hèn gì không thấy chị Lý đâu, hóa ra cô ấy đang canh gác trong phòng giám sát của anh ta.

Anh ta liếc nhìn thư ký một cái: "Gọi điện thoại yêu cầu bọn họ hợp tác lấy video giám sát."

Trong lòng thư ký cảm thấy như có tuyết đang rơi, lạch tạch ướt át.

Trữ Nhiễm sốt ruột, sợ Triệu Trì Ý sẽ đưa đoạn video giám sát mà anh ta không nên đưa ra cho Tưởng Thành Duật, chẳng hạn như camera giám sát ẩn ở bên cạnh, có thể bắt được cảnh cô ta đang đẩy Thẩm Đường.

Cô ra lo sợ bất an.

Ba, hai, môt, tiếng 'tích tắc' đã dừng lại.

Hai phút trôi qua.

Trợ lý thoát khỏi giao diện đếm giờ.

"Chị Nhiễm à, hết giờ rồi kìa."

Trữ Nhiễm tức giận nhìn chằm chằm trợ lý.

Tưởng Thành Duật không lãng phí một giây, anh nhìn Trữ Nhiễm: "Nghĩ kĩ rồi chứ?"

“Em không cần lời xin lỗi của cô ta, cũng không cần thiết. Tình ý giả tạo còn không nói, nói không chừng vừa nói xin lỗi nhưng trong lòng thì mắng em.” Sau đó Thẩm Đường đứng dậy khỏi vòng tay của Tưởng Thành Duật: “Xin lỗi cũng là điều vô nghĩa nhất."

Về phần người khác có tin rằng Trữ Nhiễm đẩy cô hay không, cô không quan tâm.

Từ khi cô ra mắt đến giờ cũng có không ít tai tiếng xấu chỉ về cô, nếu vẫn cứ quan tâm người khác nghĩ gì nữa thì cô đã mệt chết từ lâu rồi.

Trữ Nhiễm không thèm lên tiếng với trợ lý cô, lời nói của Thẩm Đường bỗng khiến cô ta không chắc chắn, không biết lúc Thẩm Đường phát điên sẽ xảy ra chuyện gì.

Đêm nay cô ta đã nhìn thấy sự điên cuồng của người phụ nữ này.

Lại thêm Tưởng Thành Duật đã sao chép đoạn video giám sát, ngộ nhỡ có bằng chứng bất lợi cho cô ta, một người phụ nữ điên như Thẩm Đường nhất định sẽ giết chết cô ta.

Cô ta còn muốn tiếp tục hoạt động trong giới giải trí, cô ta cũng muốn có nhiều cơ hội kết thân với Triệu Trì Ý hơn.

Không thể để Thẩm Đường hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cô ta.

Trữ Nhiễm nhìn về phía Triệu Trì Ý, ánh mắt xin giúp đỡ.

Hôm nay Triệu Trì Ý gặp phải chuyện thế này chẳng khác gì cầm một củ khoai nóng hổi trên tay, một bên là nhà họ Trữ đang hợp tác với nhà họ Triệu, mặt khác lại là Tưởng Thành Duật, người mà anh ta không dám đắc tội.

“Chủ tịch Tưởng” Triệu Trì Ý đứng lên: “Tôi phải xin lỗi Thẩm Đường trước, hôm nay khách sạn có rất nhiều hoạt động, nhân viên quét dọn đều bận rộn, bãi đậu xe phía sau cũng không có thời gian dọn dẹp. Đây là sai lầm của khách sạn Thường Thanh tôi."

Anh ta ôm tất cả trách nhiệm về mình

"Để đền bù, phong cách tạp chí năm mới, tất cả sẽ theo sự lựa chọn của cô giáo Thẩm. Đối với những chế tác phim hoặc phim truyền hình lớn được sản xuất trong năm sau của Giải trí Thường Thanh, sẽ để cho cô giáo Thẩm chọn hai bộ, tôi cam đoan như thế. Còn diễn viên nam cộng tác cũng do cô giáo Thẩm chọn."

Ôi chúa ơi.

Nữ diễn viên không liên quan ngồi bên cạnh cũng không khỏi chậc lưỡi, lúc này cô ta mới thực sự hi vọng mình là người bị đẩy, gãy xương cũng không sao, không phải chuyện gì lớn lắm.

Sự đền bù này quá hấp dẫn rồi.

Tự tay chọn nam diễn viên, là điều mơ ước của bao người.

Trữ Nhiễm trợn to hai mắt hoài nghi nhìn Triệu Trì Ý, anh ta điên rồi sao?

Cô ta không cần sự giúp đỡ như vậy.

Chỉ cần anh ta không cho Tưởng Thành Duật đoạn video giám sát kia là được rồi.

Còn thực hiện một thỏa hiệp lớn như vậy để làm gì?

Triệu Trì Ý phớt lờ vẻ mặt của Trữ Nhiễm, nói với thư ký: “Bây giờ hãy cho người lập hợp đồng đi, nhớ ghi rõ ràng đội ngũ sản xuất và hạn mức đầu tư. Mở cuộc họp video, xem xét hợp đồng xong tôi sẽ ký ngay.”

Không chút dây dưa dài dòng, bồi thường rất mạnh tay, rất thành ý mong được hòa giải.

Trong thế giới của Thẩm Đường, chưa bao giờ có chuyện gì tốt mà lại cho không như vậy. Cô nhìn Triệu Trì Ý cười nhạt một cái: "Tâm ý của Chủ tịch Triệu, tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Chỉ là tôi có một yêu cầu khác."

Chỉ cần không quá đáng, anh ta sẽ cân nhắc sao cho phù hợp.

Triệu Trì Ý: "Tôi đang nghe đây, cô cứ nói."

Thẩm Đường không khách khí chút nào: "Chủ tịch Triệu cũng là nhà đầu tư cho bộ phim "Sanh Tiêu" này. Tôi muốn Chủ tịch Triệu thêm một ý vào hợp đồng. Khi bộ phim này phát sóng, phần diễn của tôi không được tự ý cắt giảm, phải cam đoạn giữ lại phần diễn gốc của nữ chính. Nếu vai phụ tự ý thêm cảnh quay để đoạt lấy danh tiếng, Thường Thanh sẽ phải bồi thường cho tôi gấp ba lần thiệt hại."

Lần này cô đã hoàn toàn gây náo loạn với Trữ Nhiễm, bởi vì tính cách của Trữ Nhiễm, cô chắc chắn cô ta sẽ chơi trò ngán chân, bộ phim 'Sanh Tiêu' này rất có thể sẽ bị Trữ Nhiễm lợi dụng.

Cô nhất định phải ra tay trước.

"Chủ tịch Triệu, không biết yêu cầu này của tôi có quá đáng không?"

Triệu Trì Ý: "Không có, đây vốn là chuyện nên làm mà."

Sắc mặt Trữ Nhiễm tái nhợt, Thẩm Đường đã đề phòng cô ta thêm một chút rồi.

Vốn dĩ cô ta muốn Thẩm Đường xích mích với Triệu Trì Ý, nhưng lần này thì tốt rồi, Triệu Trì Ý hào phóng đưa cho Thẩm Đường hai bộ phim, hai người họ còn hợp tác với nhau.

Thẩm Đường không thèm để ý Trữ Nhiễm, cô bàn giao với trợ lý, để chị Lỵ ký hợp đồng.

“Được ạ.” Trợ lý xoay người đứng lên, không chờ đến một hồi chuông: “Em đi tìm chị Lỵ ngay.” Cô ấy cầm túi tài liệu rồi lao ra ngoài.

Tưởng Thành Duật không biết trong lòng Thẩm Đường còn uất ức không: "Còn cần gì nữa không?"

Thẩm Đường lắc đầu: "Đủ rồi."

Mặc dù Trữ Nhiễm có đẩy cô, dù sao cô cũng lợi dụng lúc này để trừng trị Trữ Nhiễm. Tất cả video đáng xấu hổ cũng bị quay lại, bây giờ Triệu Trì Ý đã đền bù rất nhiều, nếu tiếp tục giằng co vậy thì có thể đàm phán sẽ không thành nữa.

Trong cái giới giải trí phức tạp này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, không nhất thiết phải lo lắng.

Đêm nay Triệu Trì Ý nợ cô, có thể trong tương lai sẽ có lúc cần đến.

Tưởng Thành Dật đi theo cô.

Triệu Trì Ý nhìn đồng hồ, muốn kết thúc nhanh chuyện này: "Thảm đỏ còn chưa kết thúc đâu, mọi người nhanh ra đấy đi, sẽ được đón tiếp lúc then chốt."

Khi Tưởng Thành Dật vừa nhận cuộc gọi của chị Lỵ thì vội vàng chạy từ bữa tối đến, bên kia có một bàn người đang đợi anh.

Anh với Triệu Trì Ý nói vài câu khách sáo giả tạo với nhau: "Lần sau có thời gian sẽ hội hợp, chúc buổi đấu giá từ thiện thành công trọn vẹn."

Triệu Trì Ý vươn tay: "Cám ơn anh."

Triệu Trì Ý quay lại nói với tất cả những người đang ngồi trong bàn hội nghị: "Chuyện đêm nay, tôi không hi vọng sẽ không nghe thấy ở ngoài tầng mười tám của khách sạn này."

Những người kia đều không dám đắc tội, cũng không nghĩ quẩn mà làm mất lòng ông chủ, ai nấy đều cầm điện thoại di động của mình rồi rời đi.

Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đi trước.

Phòng họp yên lặng, Trữ Nhiễm vẫn chưa đi, ngồi xổm xuống khóc thút thít, khuôn mặt đầy vẻ oán hận không chỗ nào trút bỏ.

Cô ta chưa bao giờ bị bắt nạt nhiều như vậy, kể từ khi còn là một đứa trẻ. Nước mắt không ngừng rơi.

Lúc này thật sự rất đau lòng.

Mất mặt, Thẩm Đường hợp tác với Triệu Trì Ý, cô ta thì tiền mất tật mang.

Triệu Trì Ý ngồi xuống bên cạnh châm một điếu thuốc: “Cô đẩy cũng không sao, tôi cũng tốn rất nhiều tiền rồi.” Anh ta hít một hơi thật mạnh, lửa giận cùng sương khói theo khoang mũi ra ngoài.

"Trữ Nhiễm, cô đã hai mươi hai tuổi, tính tình trẻ con không thích hợp với ngành giải trí."

Bả vai Trữ nhiễm run lên run lên một cái, khóc ra tiếng, cô ta khóc đến đau khổ vài giây rồi thốt ra: "Triệu Trì Ý, có phải anh thích Thẩm Đường không?"  

Lúc Triệu Trì Ý đang phun khói thuốc, tay dừng lại: "Đoán mò cái gì vậy?"

Trữ Nhiễm ngồi dậy, khuôn mặt đầy nước mắt như mưa, cô ta xoay người vòng tay qua cổ Triệu Trì Ý.

“Trữ Nhiễm.” Triệu Trì Ý kéo tay cô ta.

Trữ Nhiễm không buông tay: "Anh ôm em một cái thôi được không? Em không thoải mái, đau đầu quá." Cô ta tựa vào vai anh ta, hơi thở trên người Triệu Trì Ý làm cô ta có cảm giác bình tĩnh lại.

Vừa rồi cô ta còn muốn hỏi một câu hỏi khác, vậy anh thích ai?

Anh ta nói mình không thích Thẩm Đường, nhưng giác quan thứ sáu của cô ta không thể sai, anh ta đang để ý đến Thẩm Đường.

Những năm gần đây, bất kể là hoạt động gì, chỉ cần có Thẩm Đường anh ta sẽ luôn chú ý đến.

Khi đến Hoành Điếm xem xét, anh ta lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, kết quả lại tìm Thẩm Đường để nói chuyện. Anh ta nhớ rất rõ hợp đồng của Thẩm Đường với công ty hiện tại sắp hết hạn.

Cô ta chưa bao giờ ghét một người như ghét Thẩm Đường.

Triệu Trì Ý buồn bực vỗ vỗ cánh tay cô ta: "Được rồi, càng khóc càng hao tổn sức lực. Đi thay quần áo rồi trang điểm thêm đi. Nếu khâu đấu giá đã đến không kịp thì cũng đừng đến muộn cả tiệc tối."

Trữ Nhiễm bất đắc dĩ buông anh ta ra rồi lau nước mắt: "Em không muốn đi dự tiệc tối, em hơi mệt."

Cô ta phải đến bệnh viện, rồi ở lì trong đó hai ngày.

Phải để mọi người trong nhà biết cô ta đã bị Thẩm Đường đối xử sai trái như thế nào.

Có lẽ chú hai không thể nuốt trôi cục tức này, thím hai cũng không thể chịu đựng được.

Đêm nay Thẩm Đường đã khiến cô ta chịu nhục nhã mà trước nay chưa từng có, cô ta muốn Thẩm Đường trả lại gấp bội.

Triệu Trì Ý bỏ điếu thuốc gần hết trong tay, cũng không miễn cưỡng: "Không muốn đi thì về nhà đi."

Anh ta cầm lấy áo khoác rồi rời đi.

Ra khỏi phòng họp là cửa thang máy, thang máy chuyên dụng đang di chuyển, vừa xuống đến tầng mười bảy.

Thư ký giải thích ai dùng thang máy này: "Thẩm Đường và những người khác đã đi trước để trang điểm lại, họ mới vào thang máy."

Triệu Trì Ý gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

Thang máy dừng ở tầng ba, tiệc từ thiện tối nay sẽ diễn ra ở sảnh tiệc lớn trên tầng ba.

Cửa thang máy mở ra, khi xuống thang máy Thẩm Đường vẫy vẫy tay với Tưởng Thành Duật, anh đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Không quan tâm đến những ánh mắt hóng hớt của những người khác trong thang máy, Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua đi, xem như là quà an ủi.”