Khi con Cadillac dừng trước cửa Lục gia mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu, ai làm việc người đó. Vào đến bữa cơm tối, mọi thứ sơn hào hải vị bày trên bàn hấp dẫn lạ thường, cô cuối cùng cũng được ăn rồi.
Đi theo Lục Hàn cả ngày, chân tay cô đã rũ rời muốn rớt ra cả rồi. Lúc này Lục Hàn mới hỏi:
"Có muốn đi không?"
Dĩ Đan chưa biết hắn đang định nói ai, cô ngó sang Hạ Quân rồi lại ba người kia, không thấy ai trả lời thì cô mới biết câu này là dành cho mình:
"Không cần đâu, tôi trước giờ đều không đi sự kiện!"
Vừa nói cô vừa gắp đồ ăn bỏ vào chén mình, không để bỏ lỡ giây phút nào cả. Lục Hàn thấy cô chẳng để tâm mấy thì lạnh nhạt hỏi.
"Lí do?"
Dĩ Đan lúc này mới dừng động đũa...ánh mắt nhìn Lục Hàn như muốn chê bai hắn là đồ chẳng có hiểu biết gì, bộ hắn không thấy cô đẹp sao chứ?
"Anh có biết thế nào là đệ nhất mỹ nữ Hoạn Thành không?"
Bốn người ngồi trên bàn ăn cũng phải đến bậc cười trước câu nói của cô. Dĩ Đan cau mày phẫn nộ.
"Các người cười cái gì? Cả cái Gia Luân Môn nếu nói về nhan sắc, người đẹp nhất còn phải thua tôi mấy bậc!"
Cười cũng đủ hả hê, Hạ Quân mới lên tiếng trấn an:
"Dĩ Đan, chúng tôi nào dám xem thường cô, chỉ là...cô hài hước quá...haha!"
Dĩ Đan nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, hận không thể một đao chém chết cậu ta lúc này.
Nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng thấy rõ, tuy cái sự kiện trao đổi đó chẳng có lợi gì cho hắn nhưng cô thì khác. Để cô mở mang tầm mắt, biết nhiều thì càng tốt. Mặc dù cũng là người trong giới hắc đạo nhưng cô rất ít tham gia sự kiện, bởi nhan sắc của cô quá đỗi gây chú ý cho người khác.
Lo lắng người ta sẽ ngày nhớ đem mong ngủ không yên giấc nên tất thảy sự kiện mở ra cô đều không đặt chân vào, vậy nên những thứ này cô chẳng biết đến. Lần này đi có thể giúp cô am hiểu thêm về cái gọi là giới hắc đạo tăm tối cô đã sinh ra.
"Đi!"
Lục Hàn bất động nãy giờ cũng lên tiếng, năm đôi mắt nhìn hắn không ngờ vậy mà hắn lại muốn đi.
"Xem ai sẽ nhìn đệ nhất mỹ nữ Hoạn Thành, tôi móc mắt kẻ đó! "
____
Sự kiện diễn ra vào ban đêm, bầu không khí trong sự kiện vô cùng sôi nổi, các thế lực trong giới hắc đạo chung quy có đầy đủ. Ngoài ra, những tên chủ của các dây chuyền mua bán nô lệ cũng có mặt. Xem ra sự kiện lần này sẽ có rất nhiều cơ duyên cho bọn họ nên mới đông đủ như vậy.
Bên ngoài, máy bay tư nhân của Lục gia cũng đã lượn lờ trên bầu trời. Đáp xuống là đã có một tràn người vây vào xem. Thuộc hạ của Lục gia từ trên may bay đổ xuống xếp thành hai hàng song song đối diện nhau.
"Là Lục gia, ngay cả Lục Gia cũng đến rồi!"
Từ trên máy bay bước xuống là Lục Hàn, bao nhiêu con mắt trố ngược trước thần thái ngút ngàn của hắn, khí thế của một vị lão đại hắc bang hoàn toàn khác so với người bình thường.
"Đây là Lục lão đại trong truyền thuyết sao? Bây giờ mới được thấy, quả nhiên cường đại!"
"Là thật...sự kiện này vậy mà có thể lôi kéo sự chú ý của Lục Hàn!"
Vừa lúc đó, Dĩ Đan bước xuống máy bay cùng với Tứ Hổ. Chính là bộ bốn người Tuân Duật, Hạ Quân, Trần Hy và Trần Tín. Vì là những con hổ đắc lực chỉ dưới cấp của Lục Hàn, họ trong Lục gia chỉ xếp thứ hai, máu mặt cũng một phần đại diện của Lục gia. Người trong Hắc đạo mới mệnh danh cho họ là Tứ Hổ trong truyền thuyết.
Sự kiện lần này, Dĩ Đan diện trên người một áo ống ôm trọn ngực, váy chữ A ôm ngang đùi, khoác chiếc áo khoác bên ngoài và giày ống đế bằng cao gần ngang gối. Tóc búi cao, mắt bị che bởi chiếc kính đen chiếm trọn một nửa nhan sắc của cô.
"Phụ nữ?...Bên cạnh Lục lão đại sao lại có phụ nữ?"
"Không phải đó giờ người phụ nữ lảng quảng trước mặt đều bị Lục Hàn phanh thây sao?"
"Người phụ nữ đó là ai, trước giờ tôi chưa từng thấy...?"
Lục Hàn luồng tay sang eo kéo cô đi vào tòa nhà nhìn như một tòa lâu đài thời hiện đại kia, Tứ Hổ nối đuôi sau thành một khí thế cường đại trước bao kẻ tài phiệt.
"Lão đại, vinh hạnh quá...Mời!"
Người đứng đầu tổ chức là Valien Dojui trực tiếp ra chào đón, cho người lập tức xắp xếp cho Lục Hàn và người của hắn một vị trí trên cao thuộc vị trí vip. Từ trên nhìn xuống toàn cảnh đều lọt trong tầm mắt.