Vây Giữ

Chương 2: Vùng ngoại ô




Mộc Tiêu vuốt mái tóc dài mượt mà của Dĩ Đan:" Cha mẹ rất nhớ em!"

"Em biết!"

"Con gái?!"- Một giọng nói trầm ấm không kém phần bất ngờ vang lên trước mắt cô.

Dĩ Đan mở to đôi mắt, con ngươi đen tuyền đã xuất hiện thân ảnh người đàn ông tầm năm mươi lăm tuổi, cô bất giác thốt lên:"Cha!"

Cánh cửa phòng gần đó cũng được mở ra, một người phụ nữ trung niên bước đến:"Con gái, con về khi nào vậy?"

"Con chỉ vừa về thôi ạ!"

"Ngốc quá, sao không nói mẹ biết để mẹ ra sân bay đón con?". Diệp Tuyền khẽ vuốt tóc cô.

Lúc hai mẹ con còn đang tâm sự âu yếm thì cha Dĩ Đan lên tiếng:"Mộc Tiêu, con làm anh cái kiểu gì vậy hả, em gái con về nhà sao con không đi đón?"

Thấy mọi chuyện bỗng dưng cẳng thẳng hẳn, Dĩ Đan liền ra mặt giải thích.

"Anh ấy không biết con về, là con muốn tạo bất ngờ cho mọi người, cha đừng trách anh."

Dĩ Đan gượng cười cho qua, sau đó vội kéo tay hai người đi vào phòng để tâm sự mỏng một chút. Cô quên cả cái hình bóng sau lưng mình, cái khuôn mặt đáng sợ ấy đang đen xì ra, nắm chặt bao nhiêu uất ức mà thong dong đứng trơ trọi như cây sào ở đó.
ads



"Mình sai sao?"-Mộc Tiêu khẽ hừ một tiếng, trong lòng buồn bực liền quay người bỏ đi.

Bên ngoài Dĩ Đan là một sát thủ ngầm nguy hiểm nhưng ở nhà Dĩ Đan chính là đứa con gái bảo bối của cha mẹ, là đứa em gái ngây thơ đáng yêu của Mộc Tiêu, và cũng là một nữ công chúa cao quý của cả gia tộc họ Mộc.

Mộc Ngụy - cha của cô cưng cô còn hơn con trai trưởng trong nhà, đôi khi ông chỉ biết yêu thương cô mà quên lãng cả việc có sự tồn tại của con trai mình, khiến Mộc Tiêu cũng có chút ấm ức. Nhưng vì có cô em gái cực phẩm ấy, anh ta cũng phải nén cái buồn bực đó lại rồi tự lòng thiêu trụi nó đi.

Cô và gia đình gốc là người Trung Quốc lại chọn Nhật Bản để định cư thì cũng là việc dễ hiểu, đây là nơi đẹp một cách lộng lẫy, có thể hòa mình vào sự ảo mộng đó cũng có chút tuyệt. Tuy rằng không bài xích nhưng cũng không hoàn toàn dung hợp. Liệu họ quết định sống ở đây có còn ẩn ý nào khác không? Hiện tại vẫn chưa rõ.

Ba ngày sau, Dĩ Đan kiếm cớ ra ngoài thăm bạn thân hồi cấp ba để thoát khỏi tầm mắt của cha mẹ, cô đi trên chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đen tuyền vô cùng hợp phong cách của cô đến gặp một người đàn ông chỉ trạc ba mươi tuổi ở vùng ngoại ô.

Dĩ Đan trong chiếc áo khoác blazer và quần dài ống suôn màu nâu vô cùng sang trọng bước xuống xe. Dường như chỉ cần là cô thì mọi bộ trang phục diện trên người đều trở nên quá hoàn hảo.

Cô tới một căn nhà trông khá cổ điển, mọi thứ dường như đa phần đều làm bằng gỗ.

Bước vào trong, trước mắt cô là một người đàn ông lịch lãm, khá cao và tuấn tú. Nét trên gương mặt hắn có hơi lai Tây, đôi mắt có màu xanh lam, hai tay đang cặm cụi nghiên cứu cách hoạt động của một cỗ máy nhỏ.

Nghe tiếng bước chân, hắn liền biết được có người đến, nhưng người có thể thẳn thắn vào nhà hắn không một tiếng gõ cữa cũng chỉ có một.

"Cô vẫn như vậy nhỉ?". Chàng trai bất ngờ lên tiếng.

Dĩ Đan bỏ túi xách trên tay xuống bàn rồi ngồi xuống sofa, hai tay khoanh trước ngực, chiếc kính râm trên gương mặt sắc sảo cũng được gỡ bỏ.

Cô đưa mắt quét một vòng quanh căn nhà rồi nói: "Nơi này vẫn không thay đổi chút nào nhỉ?"

"Từ ngày cô sang Trung Quốc, cũng gần bốn năm rồi, tôi sợ nếu có gì thay đổi thì cô sẽ không còn biết nhà tôi đang nằm ở chỗ nào mất. Nhỡ đâu cô đến đây rồi bị lạc đường, biết thế nào để tìm tôi?" Người đàn ông dõng dạc nhả lời.

Dĩ Đan bấc giác nhíu mày, một tia sắt bén như dòng điện thấm thoát lướt qua đôi mắt của cô, giọng cô lạnh băng pha chút giận dữ: "Anh xem thường trí nhớ và tư duy nhân diện của tôi à?"

Nghe vậy thì người đàn ông chỉ cười trừ rồi nói:"Đương nhiên là tôi không dám, cô là vị tiên tử của Mộc gia, vừa thông minh lạnh lợi, tài sắc vẹn toàn, ai lại dám coi thường cô đâu chứ?"

Tuy hắn nói đúng nhưng Dĩ Đan lại cứ cảm thấy hắn đang mỉa xói phần nào, cô đưa mắt nhìn hắn với vẻ ghét bỏ.

"Chu Trác Vân, tôi cứ cảm thấy dạo này anh nói nhiều hẳn ra ấy nhỉ?". Dĩ Đan cau mày nhìn hắn chằm chằm như muốn giết hắn ngay tức khắc:"Đồ tôi cần đâu?"

Chu Trác Vân thấy cô chỉ vừa mới đến có năm phút đã mở miệng muốn lấy đồ, không phải chỉ đến đây lấy đồ mà không thăm hỏi sức khỏe hắn một chút nào chứ? Sao lại vô tâm đến vậy?

"Chu Trác Vân!"-Dĩ Đan gằng giọng, ánh mắt như muốn nổi lửa dán chặt lên người Chu Trác Vân

Suy nghĩ hắn còn đang chồng chéo mơ hồ ngay tức khắc liền bị giọng nói của cô kéo quay lại hiện thực.

"Tiên tử à, cô không phải chỉ đến lấy đồ thôi đấy chứ?"

"Anh nghĩ tôi không đến để lấy đồ thì đến để dây dưa hỏi han sức khỏe, cuộc sống của anh sao?"

"Nếu cô được như vậy một lần, chắc tôi sẽ đội ơn cô cả đời!". Vừa nói hắn vừa gật gật, tỏ vẻ đáng thương.

Phập.

Chu Trác Vân lập tức đơ cả người, các dây thần kinh và bộ não liền ngừng hoạt động trong tích tắc.

Vừa rồi...đúng vậy, một con gao găm bay xuyên qua, gần sát thái dương của hắn, một phen làm Chu Trác Vân giật thót tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không ngờ cô lại nhẫn tâm như vậy, nhỡ đâu con gao đó lệch một chút là đâm thẳng vào mắt trái của hắn, ngay lập tức đã kết liễu dòng đời ngắn ngủi của hắn đấy sao?

Chu Trác Vân vẫn còn muốn sống dài dài, tận hưởng cuộc đời thoải mái mà không bị ràng buộc. Vậy mà chỉ trong giây lát, hắn đã đứng ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Thật đáng thương!

Ánh mắt sắc đá của Dĩ Đan vẫn đang đóng chặt khừ trên gương mặt thất thần của hắn. Hắn cố lấy lại bình tĩnh, đem trái tim vừa nhảy cẫng ra nhét vào lại rồi hít một hơi sâu.

Chu Trác Vân cất giọng lắp bắp, run rẩy:"Tiên tử à....có...có cần phải vậy không...?"

Thấy cô vẫn lặng thinh không trả lời, anh thu đôi mắt của mình lại, chẳng dám hó hé nhìn cô.

"Tôi vẫn còn trẻ-..."

"Vào thẳng vấn đề, đồ đâu?".Cô cắt ngang lời của hắn, chẳng để hắn nói năng lệch vấn đề.

Thấy cô nghiêm túc đến đáng sợ, cả người hắn dựng lông gáy, ấp úng giải vây:"Được được, tôi lập tức đi lấy cho cô, cô cứ bình tĩnh ngồi ở đây đợi tôi ha..!"

Nói xong hắn lập tức đi nhanh vào trong, lấy đem ra một chiếc hộp thủy tinh, bên trong là những cành hoa linh lan tươi mát như còn ở trên nhánh, không có dấu hiệu của sự héo úa nào.

Chu Trác Vân nói:"Chiếc hộp này được thiết kế rất tốt, nó có thể giữ cho các loài thực vật nằm bên trong mãi tươi tắn như vậy mà không bị úa tàn, rất thích hợp để cô chế tạo."

Cô cầm lấy chiếc hộp, nhìn quanh một vòng vẫn không thấy có gì bất thường, liền hỏi: "Máy móc ở đâu?"

Chu Trác Vân nghe vậy thì bật cười:"Nó được thiết kế ẩn bên trong lớp thủy tinh, dù thủy tinh trong suốt nhưng vẫn không nhìn thấy được nó!"

Đây chính là tiến bộ của công nghệ đấy sao? Rốt cuộc con người còn có thể chế tạo ra bao nhiêu loại máy móc hiện đại như vậy nữa? Đây chính là một ẩn số, ẩn số khó có thể giải mã vì tương lai con người sẽ lại càng tiến hóa và làm ra những thứ kì vĩ hơn.

"Thù lao của anh tôi đã chuyển khoản cho anh rồi, tôi đi trước!". Dĩ Đan cầm lấy chiếc hộp rồi liền rời khỏi đây.

Chu Trác Vân sững sờ ra, còn nghi ngờ cô không phải người mà là một cỗ máy, hẳn là vì cô không hề có cảm xúc và những hành động quan tâm giống con người.