Lục Hàn vậy mà lại lên tiếng giúp cô?
Nghĩ đến đây thì cô mới tròn mắt vỡ lẻ ra. Đúng rồi, tên mặt lạnh này uy lực kinh hồn như vậy, nếu nói về tung tích của Tịnh Nguyệt thì chắc chắn mọi nhất cử nhất động của đều nằm trọn trong mắt Lục gia chẳng lệch đi đâu được. Vậy mà cô không nghĩ ra...
Nhưng mà thật trong lòng mà nói dù cô có nghĩ ra cũng chẳng có gan nhờ hắn giúp.
Dĩ Đan phải đấu tranh tư tưởng lắm mới hồn nhập lại xác mà lan man hỏi lại:
"Anh chịu giúp tôi?"
Tướng ngạo sắc tinh của Lục Hàn cao sừng sững trước mắt, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, bầu không khí liền giảm đi mười độ.
"Với một điều kiện!"
Biết ngay là hắn không hề có ý tốt gì, đúng là khắc tinh của cô. Mở miệng ra cái gì thì cũng phải nhận lợi mới hài lòng.
"Anh nói đi?"
Chỉ thấy ánh mắt của Lục Hàn càng hiện tên tia nguy hiểm, trong ánh đèn mờ mờ ảo, mép miệng hắn nhếch lên một đường rõ thâm độc.
Lục Hàn luồng tay ra sau gáy cô, khiến cô nghĩ hắn rốt cuộc là định làm gì thì hắn lại lấy ra một con chip nhỏ.
Đó không phải là con chip do Mộc Tiêu - anh trai cô để lại trên người cô sao, Lục Hàn vậy mà phát hiện ra trong khi ngày nào cô cũng xõa tóc.
Hắn cầm con chip trên tay chỉ hừ lạnh rồi bóp nát nó, Dĩ Đan nhìn con chíp nhỏ đáng thương kia mà không khỏi xót xa.
Phía bên kia Mộc Tiêu bị mất hẳn tín hiệu của em mình:
"Quả nhiên hắn đã phát hiện!"
Hết cách, cô chỉ ngơ ngẩn nhìn mảnh vụn từ trên tay Lục Hàn rơi xuống.
"Bị cấm túc nửa năm!"
Dĩ Đan nghe xong thì tròn mắt nhìn, đầu não bung ra toàn những suy nghĩ vậy là mình không được tự do đi lại nữa, nửa năm đối với cô là quá dài.
Không được, Lục Hàn chỉ đồng ý tìm tung tích của Tịnh Nguyệt thôi chứ không hề nói sẽ giúp cô thêm bất cứ chuyện gì, những chuyện sau phải tự tay cô làm mà nếu bị cấm túc nửa năm thì chắn chắn cô chẳng còn làm được thứ gì nữa cả. Cơ hội gặp mặt Tịnh Nguyệt lại càng không.
Nếu cô chấp nhận thỏa thuận thì chỉ duy nhất cô chịu thiệt thòi, lỗ như vậy đương nhiên cô sẽ không dại mà dấy vào.
"Không được, tôi lỗ nhiều quá!"
Nửa năm đó cô có thể làm bao nhiêu việc, vậy mà bị giới hạn chỉ vì nhận được chút hành tung ít ỏi.
"Không công bằng!"
"Công bằng?"
Đúng, cuộc đời làm gì muốn công bằng thì sẽ có công bằng, kẻ có quyền lực mới là kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
Đáy mắt Lục Hàn như một vực sâu thăm thẳm, hắn gằng từ chữ, bản thân cô cũng giật thót, trong ánh mắt đó dường như từng trải qua vô vàng bi kịch, lại hung hãn tàn độc.
Rốt cuộc người tên Lục Hàn này đã phải trải qua bao nhiêu mới tạo ra một khẩu khí như bây giờ.
Cô biết bản thân mình đã sai, lại đang dần vượt giới hạn của hắn. Cấm túc nửa năm là hình phạt nhẹ nhất cho cô rồi.
Biết thế nhưng cô bấm bụng, thôi thì tự mình tìm kiếm, khó quá thì thỏa thuận việc này sau.
"Tôi sẽ suy nghĩ thêm..."
Ánh mắt sát khí muốn ăn tươi nuốt sống con mồi kia lại hiện lên, Lục Hàn bóp chặt cằm cô nâng lên.
"Nên nhớ, cô không có quyền trì hoãn!"
___
"Đứng lại, mau bắt lấy cô ta!"
"Mau đuổi theo!"
Đám người mặc toàn đồ đen với cây súng trường trên tay đang đuổi theo ba người gồm một nữ và hai nam.
Xung quanh toàn những mùi thuốc súng nồng nặc, tiếng nổ súng càng nhiều càng dày đặc hơn.
Hư không dường như bị dao động bởi sự rượt đuổi của đám vệ quân không rõ ở phái nào.
Trên một toà nhà cao ở trong thành phố, ông người đàn ông quấn chiếc khăn len màu nâu bịt kín mặt, đội chiếc mũ lưỡi trai và khoác trên mình một bộ đồ quân nhân lịch lãm đang thủ một cây súng tỉa hạng nặng.
Tâm ống ngắm đang dõi theo bóng dáng nữ gián điệp kia.
"Mau nấp vào!"
Bọn họ nấp vào thành tường của tòa nhà cao gần đó, lại không quên ngó ra ngoài xem tình hình.
Ngoài đường tiệt nhiên vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều thuộc hạ của các phái khác nhau đụng mặt.
Ba người họ nhìn nhau, lập kế hoạch tẩu thoát mới. Lúc trà trộn vào buổi đấu giá do Giang gia tổ chức, biết trước sẽ có rất nhiều gia tộc khác dòm ngó nhưng không ngờ lực lượng của họ bố trí khắp nơi như thế này.
"Súng còn bao nhiêu viên?"
Một giọng nam trầm thấp vội cất lên, bầu không khí lại càng căng thẳng.
"Đủ để hạ mười người, nếu không trượt!"
"Nếu không tranh thủ, hôm nay chúng ta sẽ chết tại đây!"
Đôi mắt cô gái rũ xuống, dường như sâu thẳm trong ánh mắt ấy chứa một sợi chấp niệm rất sâu, thật khó tả.
Chàng trai kia thấy vậy, liền đặt tay lên vai của cô mà an ủi:
"Yên tâm, anh sẽ không để em mắc kẹt ở đây đâu!"
"Ừ!"
Một tiếng "ừ" nhẹ nhàng tựa như lông vũ, lại thanh thoát với bao niềm tin tưởng xuất phát từ tận đáy lòng.
"Được rồi, chúng ta chia ra. Kỷ An, em đưa cô ấy đi đường vòng sang sau tòa thị Cúc Phương, anh sẽ dẫn dụ bọn chúng để hai người dễ hành động."
Ánh mắt của Kỷ An nổi lên sự lo lắng, tính mạng thật không phải trò đùa, anh ấy làm như vậy là quá mạo hiểm. Nếu không may bị thì bắt thì một là trúng đạn mà chết, hai là bị tra tấn cực hình.
"Anh...nhớ cẩn thận!"
"Ừm!". Nói xong, anh liền quay người đi.
"Trần Dĩnh....!"
Thanh âm của cô thắm thiết gọi tên anh. Thật không nỡ...để anh mạo hiểm.
Đôi chân anh bỗng khựng lại, trái tim dường như thắt lại mà chậm một nhịp. Anh chỉ mỉm cười nhàn nhạt, lòng dấy lên bao nỗi tâm tư.
Nguyệt...đời này anh chỉ yêu mình em!
Nghĩ rồi anh xông thẳng ra ngoài mà hét lớn:
"Tao ở đây này, chúng mày cứ mà rượt ông đây đi!"
Hò hô lớn cho xong, anh chạy ngược lại với hướng hai người kia, đám người nổ súng mà rượt dữ dội.
"Đi thôi!". Kỷ An nắm lấy tay cô, kéo đi trong chật vật.
Đầu cô vẫn ngoảnh lại, nhìn theo bóng dáng của Trần Dĩnh, từ trong hốc mắt ửng đỏ, cô rời đi.
...
Hai người cuối cùng cũng chạy tới được sau tòa thị Cúc Phương, bây giờ là thời gian ra ngoài tốt nhất, nếu chậm trễ sẽ khó kiếm được cơ hội nào.
"Đợi một chút, anh Dĩnh vẫn chưa quay lại!"
"Anh biết, nhưng em mau rời khỏi đây trước, anh sẽ ở đây đợi Trần Dĩnh!"
"Em muốn ở lại đợi anh ấy, đợi đến khi anh ấy quay lại!"
Lúc này, Kỷ An thật sự chẳng còn cách nào để dỗ dành cô mau rời khỏi.
"Anh biết em yêu cậu ấy, nhưng đây là nhiệm vụ, chúng ta phải đặt tính mạng lên hàng đầu, không thể để bản thân bị cảm xúc chi phối. Nguyệt, em nên hiểu!"
"Em biết em biết...Em biết hết chứ, nhưng mà...anh có hiểu không? Cảm xúc của em bây giờ rất hỗn loạn... Chúng ta là đồng đội mà?"
Hai má cô đã ửng hồng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lại sắp trực trào. Sống mũi cay cay khiến giọng nói cô trở nên run hơn.
Tâm hồn cô từ nhỏ đã cô độc, khó khăn lắm mới trải qua bao nhiêu năm tháng, xây tạo lên một cái vỏ bọc cứng rắn.
Càng khó hơn để cô yêu một người; rõ ràng tâm can cô vốn yếu đuối, lạc lõng, chỉ là vì thời thế, nhiệm vụ, áp lực từ nhiều phía, tất cả những bi kịch đó đã tạo nên một cô bây giờ, nhưng nó cũng chỉ là một chiếc vỏ bọc, đập rồi cũng sẽ nát.
"Em không can tâm để tâm tới tính mạng của mình mà mặc kệ sống chết của anh ấy."
Nỗi đau đến tận xương tủy chính là cái cảm giác nhìn người mình yêu vì mình mà chết, càng đau hơn là đến lúc sắp chết vẫn luôn muốn bảo vệ mình.
Mũi súng tỉa trên tòa nhà cao kia đã đính chặt trên người cô lúc này. Cơn gió se lạnh thổi mạnh qua khiến mái tóc của cô bay loạng lên để lộ ra nhan sắc linh diệu của mỹ nữ, trong sáng, thuần khiết như trăng.
Người đàn ông mở to mắt, nhìn lại một lần nữa, người mà hắn đang định bắn bây giờ lại là người mà hắn đem lòng tương tư bao lâu nay.
"Tịnh Nguyệt? Là em sao?"