Vẫy Đuôi

Chương 2




Khó khăn lắm mới xuyên không, lại còn được đầu thai thành công chúa.

 

Chần chừ thêm một giây, cũng chính là không tôn trọng kỹ thuật đầu thai của ta rồi. 

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tống Chinh bị ta mắng cho không nói nên lời, mặt mày khó coi không biết đang nghĩ gì.

 

Còn Ninh Nguyên Thanh, người mới xuyên không đến đã bị dọa cho ngốc nghếch.

 

Lúc này, hạ nhân trong phủ công chúa đến báo, người của phủ tướng quân cuối cùng đã đến vội vàng.

 

“Công chúa điện hạ bớt giận!”

 

Người đến là nhị lão gia của phủ tướng quân, nhị thúc của Tống Chinh, hiện là Thị Lang bộ Hộ.

 

“A Chinh xuất chinh trở về, vốn là chuyện vui, nhà họ Tống đã sớm chuẩn bị sính lễ, chỉ chờ A Chinh trở về sẽ đích thân đến phủ công chúa hạ sính.”

 

Nhị lão gia nhà họ Tống đầu tiên cung kính hành lễ với ta, sau đó mới ngẩng đầu lên, mặt đầy nụ cười nhìn ta.

 

“Ninh Nguyên Thanh chẳng qua là một nữ tử dân thường, sao có thể sánh với công chúa điện hạ cao quý?”

 

“A Chinh cũng chỉ là một lúc hồ đồ, mới bị yêu nữ mê hoặc, mong công chúa điện hạ thứ tội!”

 

Nhị lão gia nhà họ Tống không hổ là văn thần lăn lộn chốn triều đình, những lời này nói ra, lại đổ hết lỗi của kẻ phụ bạc lên đầu kẻ thứ ba.

 

Tống Chinh còn muốn nói, nhưng bị nhị lão gia nhà họ Tống trừng mắt, không dám lên tiếng nữa.

 

Còn Ninh Nguyên Thanh?

 

Đã bị hạ nhân nhà họ Tống đến bịt miệng, lúc này đang ra sức giãy giụa.

 

“Vậy sao?” Ta liếc nhìn Tống Chinh đầy ấm ức, khẽ cười.

 

“Nhưng bổn cung lại cảm thấy, bọn họ đều đáng chết.”

 

Kẻ thứ ba có thể không biết mình là kẻ thứ ba, nhưng kẻ phụ bạc chẳng lẽ không biết mình đang ngoại tình?

 

Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.

 

“Công chúa...” Nhị lão gia của nhà họ Tống nghe vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi.

 

“Thôi bỏ đi.” Thấy vậy, ta chủ động cho ông ta một đường lui.

 

“Dù sao, hôn ước giữa bổn cung và Tống Chinh cũng là do phụ hoàng định ra.”

 

“Lần này cứ xem như là Tống Chinh nhất thời hồ đồ, bổn cung có thể cho hắn một cơ hội nữa, nhưng Tống đại nhân, những chuyện tiếp theo, ngài nên biết phải làm như thế nào rồi chứ?”

 

Lời nói đầy ẩn ý rõ ràng.

 



Ta chính là muốn nữ chính nguyên tác c.h.ế.t sớm trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu.

 

Nếu không đợi đến khi nàng ta có thế lực, không chỉ sẽ đến làm hại ta, mà ngay cả thái tử đệ đệ, người vốn là nam chính trong nguyên tác, cũng sẽ bị nàng ta hại chết.

 

Thật quá đáng sợ, cả một câu chuyện cổ đại cẩu huyết Mary Sue*.

 

(*) Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.

 

“Hạ quan hiểu rồi.” Nhị lão gia nhà họ Tống rất thức thời, lập tức ra hiệu cho hạ nhân.

 

Thế là Ninh Nguyên Thanh vẫn đang giãy giụa bị người kéo đi.

 

“Nhị thúc!” Tống Chinh sốt ruột, muốn đến cứu Ninh Nguyên Thanh trước mặt ta.

 

“Yến Mãn.” Ta khẽ gọi một tiếng, ám vệ phía sau như một cơn gió xuất hiện phía sau Tống Chinh, chỉ một đao, Tống Chinh liền ngã xuống.

 

“Được rồi, kéo hắn đi.” Ta nhìn đống phiền phức dưới đất, lòng đầy chán ghét.

 

Đợi đến khi người nhà họ Tống đi hết, ta mới nhìn về phía ám vệ nhỏ đứng phía sau, vẫy tay ra hiệu cho hắn cúi xuống.

 

“Yến Mãn, sao ngươi không giận dữ chút nào, hắn mắng ngươi là chó đấy.” Ta giả vờ tức giận nói.

 

“Thuộc hạ chính là một con ch.ó của công chúa.” Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng điệu cung kính, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

 

“Thật sao?” Ta đưa tay ra, nhìn Yến Mãn ngoan ngoãn đặt cằm lên, ra lệnh cho hắn: “Mở miệng.”

 

Yến Mãn không hiểu ý mà hơi hé miệng, ta nâng cằm hắn lên, đưa ngón tay cái vào miệng hắn, đẩy vào răng hắn, dò xét vài cái rồi cố tình hỏi: “Sao không thấy răng nanh nhỉ?”

 

Ta thấy trong mắt Yến Mãn dường như hiện lên một tia cười.

 

Giây tiếp theo, đầu ngón tay bỗng bị một vật mềm mại nhẹ nhàng l.i.ế.m qua.

 

Trong ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn ung dung nói: “Khi con ch.ó con vui vẻ, nó sẽ thè lưỡi l.i.ế.m chủ nhân, để biểu đạt tình cảm yêu mến với chủ nhân.”

 

“Ha.” Ta hứng thú, nhướng mày, “Nhưng ta nghe nói, khi chó vui vẻ, còn sẽ vẫy đuôi.”

 

“Ngươi thì sao, Yến Mãn, khi nào ngươi cũng vẫy đuôi với ta à?”

 

Hắn mỉm cười, lấy ngón tay ta ra khỏi miệng, rồi lấy khăn lau sạch cho ta, nói: “Thuộc hạ không biết làm thế.”

 

“Ai nói ngươi không biết.” Ta nhìn nụ cười trên mặt hắn, âm thầm cảm thán trong lòng.

 

Một ám vệ tốt như vậy, sao có thể vì cứu ta mà c.h.ế.t được.

 

Ta không cho phép.

 

“Yến Mãn, ngươi chỉ được vẫy đuôi với ta, biết không?”