Vẫy Đuôi

Chương 11




Nhưng không có cách nào, lễ chúc mừng do công chúa gửi, không cho phép hắn không nhận.

 

Thế là hắn buộc phải “cảm kích” nhận lấy lễ chúc mừng tạ ơn.

 

Cứ như thế một tháng nữa trôi qua, cuối cùng đến tình tiết lớn thứ hai trong nguyên tác—thu săn.

 

Trong nguyên tác, khoảng thời gian này, ta và Tống Chinh chưa hủy bỏ hôn ước, và vì ghen tị với Ninh Nguyên Thanh, ta sẽ tìm người bắt cóc nàng ta trong thu săn.

 

Thực tế, hôm đó về sau ta đã lôi ra gián điệp thừa tướng cài vào phủ ta, lại bí mật gọi thái y đáng tin cậy đến kiểm tra cơ thể.

 

May mắn thay, vì thời gian hạ độc chưa lâu, độc cũng chưa sâu, rất dễ giải độc.

 

Thêm vào đó ta là người ngoài cuộc biết trước cốt truyện, hoàn toàn không có cảm giác với Tống Chinh, nên cũng không dễ bị kích động.

 

Ta bảo Yến Mãn tìm người thay thế gián điệp này, giả vờ không để lộ sơ hở, vẫn truyền tin từ phủ công chúa đến thừa tướng đúng giờ.

 

Chỉ có điều những tin tức truyền đi, đều do ta bịa ra.

 

Nào là công chúa vì hủy bỏ hôn ước, gần đây tính tình thay đổi, một tháng nay ngày ngày say sưa mơ màng, hoàn toàn chìm đắm trong thất bại tình trường.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta khóc rồi, ta giả vờ thôi.

 

Không biết người khác có tin không, nhưng dù sao thừa tướng là tin rồi.

 

Thậm chí vào ngày thu săn, hắn còn đầy mặt áy náy xuất hiện trước mặt ta, nói rằng hắn dạy con gái không tốt, làm phiền đến nhân duyên của công chúa.

 

Ngươi giả vờ cái gì chứ.

 

Ta lén đảo mắt trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ bất đắc dĩ thở dài.

 

“Hầy, cũng không trách tiểu thư Ninh.”

 

Nhịn, cúi đầu, rút khăn ra, giả vờ lau khóe mắt.

 

“Tống Tiểu tướng quân không thích bổn cung, bổn cung tự nhiên cũng không thể ép buộc nữa.”

 

Nhìn thấy ánh mắt thừa tướng có chút gấp gáp, như thể giây tiếp theo sẽ buột miệng nói “ép buộc một chút cũng không sao”, cuối cùng lại nín nhịn.

 

Hừ, lão hồ ly.

 

Ta nhìn theo hắn rời đi, đúng lúc cuộc săn cũng bắt đầu.

 

Tống Chinh xuất thân võ tướng dẫn đầu, lần đầu từ trong rừng ra, đã săn được hai con thỏ và một con gà rừng.

 

Những tiểu thư công tử xung quanh thấy vậy, nhao nhao khen ngợi không hổ là Tống tiểu tướng quân, khiến cho Ninh Nguyên Thanh, người đã đính hôn với hắn, cũng được thơm lây không ít.

 

Ta bình thản nâng tách trà nhấp một ngụm.

 

Hừ, thứ rác rưởi.

 

“Yến Mãn.”

 

“Có thuộc hạ.”

 

Khi vòng săn thứ hai kết thúc, Yến Mãn từ trong rừng đi ra, mọi người đều ngạc nhiên.

 



Hắn đã săn được một con nai hoa.

 

Đó là một con nai hoa rất đẹp, người ra tay gọn gàng dứt khoát, một chiêu chí mạng, thậm chí không để lại một vết thương dư thừa nào trên da lông.

 

Ngoài ra, còn có một con cáo trắng như tuyết, cũng là một chiêu chí mạng, da lông sạch sẽ xinh đẹp.

 

Yến Mãn đặt hai con mồi này trước mặt ta, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn viết đầy hai chữ “mong khen ngợi.”

 

“Sắp vào đông rồi, trước đây công chúa nói muốn có giày da nai nhỏ và áo lông cáo trắng.”

 

Lời vừa dứt, ta lập tức hiểu rõ.

 

Trên đời sao lại có chú chó ngoan ngoãn thế này chứ!

 

Ta ra hiệu cho Yến Mãn cúi đầu xuống, xoa mạnh hai lần lên đầu hắn.

 

“Chó ngoan, làm tốt lắm!”

 

Sau đó, dưới ánh mắt hâm mộ của các tiểu thư quý tộc khác, ta quay đầu nhìn Tống Chinh chỉ săn được một con gà rừng trong vòng thứ hai, cười vô cùng kiêu ngạo.

 

“Nhìn thấy không? Là chó nhà ta săn được đấy~”

 

Sắc mặt Tống Chinh có chút khó coi, con gà rừng trong tay hắn gần như bị hắn nhổ hết lông, phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng.

 

“Công chúa, người đang khoe khoang sao?”

 

“Á? Tống Tiểu tướng quân cho rằng bổn cung đang khoe khoang sao?”

 

Xem ra thằng cha Tống Chinh này, thỉnh thoảng cũng có chút nhãn lực đấy chứ.

 

“Được rồi, vậy thì là vậy đi.”

 

Nếu đã vậy, ta cũng không khách khí với hắn nữa.

 

“Không thể nào không thể nào, sao lại có người săn không được một con nai nhỏ và cáo chứ!”

 

Con gà kêu càng dữ dội, ngay cả các tiểu thư quý tộc xung quanh cũng bắt đầu lộ vẻ thông cảm.

 

“ Tống Tiểu tướng quân, trông cũng chẳng ra sao nhỉ~”

 

“Cạch.”

 

Cổ con gà bị vặn gãy, không kêu được nữa.

 

“Chỉ là một ám vệ, công chúa lại đặc biệt ưu ái hắn.” Giọng điệu của hắn đã mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi.

 

“Ầy ầy, xem lời của Tống tướng quân chua chát làm sao.”

 

Ta chán ghét lắc đầu, cũng không biết thứ này làm thế nào để trở thành nam thứ.

 

Chỉ vào Yến Mãn, giọng điệu của ta như một bà mẹ đang khen con mình.

 

“Mọi người xem này, tướng mạo này! Thân hình này! Khả năng này!”

 

“Ám vệ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện thế này, ta chẳng lẽ không nên khen sao?”