Editor: Byredo
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Tuân Dao: "Anh Đoạn, mời ngồi."
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Tri Miên, cô nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên.
Người này ghen nên mới tìm đến tận đây sao?!
Lại còn nói là đúng lúc rảnh không có gì làm?! Nói cái gì có lý hơn được không!
Tuân Dao nói: "Hai người ngồi trước đi, tôi đi lấy một thứ."
Sau khi Tuân Dao rời đi, Tri Miên dùng chân đá vào chân Đoạn Chước, khuôn mặt đỏ bừng. "Anh định làm cái trò gì vậy?"
Đoạn Chước lười biếng dựa vào ghế ngồi, đảo mắt, đối diện vẻ mặt tức giận của cô, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới gầm bàn. "Không phải anh đã nói rồi sao, đúng lúc anh rảnh rỗi, không có việc gì làm nên đến đây."
"Căn bản là anh không thích uống trà, anh tới đây làm gì?"
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
"Gần đây anh lại muốn uống." Anh cười toe toét. "Anh muốn xây dựng thêm nhiều sở thích chung với em, không được sao?"
"..."
“Hơn nữa, anh cũng không định ngồi đây, là anh ta mời anh.” Đoạn Chướct nhàn nhạt nói.
"Chút nữa anh đừng có nói linh tinh đó..."
Cô tức giận, cảnh cáo câu cuối cùng, đúng lúc Tuân Dao đi về, cuộc nói chuyện của hai người ngừng hẳn.
Tuân Dao vô tình thấy Tri Miên kéo tay ra khỏi tay Đoạn Chước, sửng sốt một chút, sau khi ngồi xuống, nói: "Hôm nay uống Đại Hồng Bào đi. Hàng mới về trong hôm nay của cửa hàng chúng tôi, cũng không tệ lắm."
Tri Miên gật đầu.
Tuân Dao rửa sạch dụng cụ pha trà, Tri Miên nhớ tới tên của cửa hàng này, hỏi: "Tại sao cửa hàng này lại có tên là "Trầm Hương Lũ Yên" vậy ạ?"
Tuân Dao chậm rãi kể: "Có một nhà văn cuối đời Đường tên là Đường Dần. Cuốn “Thượng thư huệ chá diện trà” đầu tay của ông ấy là tập thơ viết về trà sớm nhất trong lịch sử văn hóa trà Vũ Di Sơn. Lúc bấy giờ, trà Vũ Di nổi tiếng từ cuối thời nhà Đường, đã tiến vào tầng lớp thượng lưu, cuốn sách này được Đường Dần viết để cảm tạ Thượng thư đã tặng trà cho ông ấy. Câu thứ ba trong đó chính là:
“Kim tào cùng nghiền trầm hương mạt,
Đá bào nhẹ hàm thúy lũ yên.”
(Những rãnh vàng và bột trầm hương nghiền nát,
Bát nước đá nhẹ chứa khói xanh.)
Vì vậy, anh đã chọn bốn từ trong đó, đặt tên quán là ‘Trầm Hương Lũ Yên’."
Tri Miên bừng tỉnh, gật đầu.
Sau đó, Tuân Dao ngẩng đầu nhìn Duẫn Trác: "Anh Đoạn, anh có thích uống trà không? Có nghiên cứu gì về trà không?"
Đoạn Chước liếm liếm răng hàm sau, nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Hiểu một chút."
Tri Miên:?
Tuân Dao: "Vậy anh thường uống loại trà nào?"
"Tôi có thể uống được tất cả loại trà, nhưng thích nhất là trà Vũ Di Sơn, uống cũng khá nhiều."
Đoạn Chước cơ bản là đều sẽ uống trà khi ở bên cạnh Tri Miên hoặc Trang Gia Vinh, thành thật mà nói, thì anh thực sự không nghiên cứu về nó.
"Vậy trong các loại trà Vũ Di, anh thích loại nào nhất?"
Tuân Dao lại hỏi, sắc mặt Đoạn Chước hơi cứng lại - người này tưởng là đang đi thi sao?
Anh quay đầu nhìn Tri Miên, cô gái đang cố nén nụ cười trên khóe môi, như đang nói: Tôi sẽ yên lặng nhìn anh giả vờ, xem anh có thể giả vờ được bao lâu.
Mặt Đoạn Chước không chút thay đổi, vài giây sau mới nói: "Ngọc Tỉnh Lưu Hương."
"Ngọc Tỉnh Lưu Hương? Anh thích loại trà này sao?"
Anh cười. "Chủ yếu là vì Tri Miên thích."
Tri Miên giật mình, anh vẫn còn nhớ sao?
"Đúng vậy, trước kia mẹ em rất thích loại trà này."
Tuân Dao nhìn Tri Miên cười nhẹ: "Anh là người rất chú trọng đến hương thơm của trà, nên cũng rất thích Ngọc Tỉnh Lưu Hương. Ngọc Tỉnh Lưu Hương, hương thơm ngào ngạt, sau khi thưởng thức thì để lại hương thơm trong khoang miệng, dư vị như mật hoa hóa lỏng vậy..."
Tri Miên mỉm cười, trò chuyện với Tuân Dao về Ngọc Tỉnh Lưu Hương.
Đoạn Chước ở một bên cảm thấy giống như đang nghe sách trời, sắc mặt càng thêm tối sầm.
Sau khi Tuân Dao rửa dụng cụ pha trà xong, lấy ra một gói Đại Hồng Bào bắt đầu pha, sau khi pha xong, anh ấy đặt trước mặt Đoạn Chước và Tri Miên. "Hai người có thể nếm thử trước."
Để nguội một lúc, Đoạn Chước cầm lên uống một hớp, thấy vậy, Tuân Dao khẽ cười, chỉ hỏi: "Trà này như thế nào?"
"Hương vị..." Đoạn Chước dừng lại, cố gắng tìm từ ngữ. "Cũng được."
Tri Miên: "..."
Tuân Dao: "Anh uống quá nhanh."
"..."
"Sau khi nước trà vào miệng, không được nuốt thẳng xuống bụng luôn, mà phải mím môi, phồng má, liên tục vận chuyển nước trà đi khắp khoang miệng, chạm vào từng bộ phận đầu lưỡi. Lúc này, nước trà tiếp xúc với nước bọt trong miệng, xảy ra một số phản ứng hóa học, tạo ra vị ngọt trong miệng, rồi sau đó mới từ từ nuốt xuống."
Tuân Dao rót cho anh một chén khác và cười nói. "Bây giờ anh thử lại đi."
Đoạn Chước mất tự nhiên mà cầm lên, lại uống theo lời của anh ấy, quả thực, lần này hương vị đã phong phú hơn rất nhiều.
Điện thoại của Tri Miên vang lên, cô nhìn thấy là Lâm Linh, liền đứng dậy. "Xin lỗi, em đi nghe điện thoại một chút."
"Được."
Ánh mắt Đoạn Chước nhìn theo Tri Miên ra khỏi cửa hàng, Tuân Dao hỏi anh: "Không biết anh Đoạn có hứng thú với trà đạo không?"
Anh ậm ừ cho qua chuyện.
Vì vậy, tiếp theo, Tuân Dao chậm rãi nói về trà đạo với anh.
"Thích Siêu Toàn là một nhà sư vào cuối thời nhà Minh. Ông ấy đã đóng một vai trò to lớn trong việc thúc đẩy sự phát triển của trà đạo và trà Vũ Di Sơn. Hồi đó ông ấy..."
Hôm nay, trước khi Đoạn Chước đến, anh đã tưởng tượng mình sẽ tuyên thệ chủ quyền như thế nào, nói cái gì đó để xua tan hoàn toàn ý định theo đuổi Tri Miên của đối phương.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng —- mình lại bị bắt phải phải ở đây nghe giảng.
Tuân Dao giống như giáo viên dạy Ngữ văn, từ nhỏ đến lớn, Đoạn Chước gần như chưa bao giờ nghe giảng Ngữ văn, bởi vì vừa nghe được một lúc, là cơn buồn ngủ của anh sẽ lập tức ập đến.
Hơn nữa, anh cảm thấy, chỉ cần anh không ngắt lời, thì Tuân Dao có thể giảng cho đến khi trời tối.
Đoạn Chước chống cằm, bắt đầu buồn ngủ, tđ hỏi: "Anh Đoạn, anh có đang nghe không?"
"... Có."
Tuân Dao cười nhẹ, tiếp tục nói.
Cuối cùng, rốt cuộc thì Tuân Dao cũng nói xong, Đoạn Chước thấy Tri Miên vẫn chưa quay lại, liền chuyển sang chủ đề mà mình quan tâm: "Anh và Tri Miên rất thân quen sao?"
Tuân Dao nghe vậy, mỉm cười: "Tri Miên rất thích uống trà. Tôi cảm thấy mình với cô ấy như những người bạn quen biết lâu năm vậy, cô ấy khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên."
Sắc mặt Đoạn Chước hơi tối sầm lại.
"Tuy nhiên, chúng tôi cũng chỉ mới gặp nhau một lần thôi. Nếu bảo là thân quen, thì chắc chắn là sẽ không thân quen bằng hai người."
"Hả?"
"Có phải anh Đoạn coi tôi là tình địch đúng không?"
Đoạn Chước giật mình.
Tuân Dao thực sự đã nhận ra từ sớm, giải thích: "Ngày đó, tôi đến cuộc gặp mặt giao lưu, đến tận khi tới, tôi mới biết Đoạn Chước, Tri Miên là một người bạn rất đáng để làm quen, không có ý nghĩ nào khác. Hơn nữa, tôi cũng nhìn ra được, cô ấy đối xử với anh khá đặc biệt."
...
Tri Miên ở bên ngoài nghe điện thoại gần nửa tiến, xử lý xong việc truyện tranh, đi vào trong nhà, trở lại bàn trà, nghe thấy Đoạn Chước cùng Tuân Dao tán gẫu. "Anh có thể đồng thời phát triển thương mại điện tử trên InteTừ Nhĩet, vậy thì lợi nhuận hàng năm của phòng trà..."
Sau khi Đoạn Chước nói xong, Tuân Dao đột nhiên nhận ra: "Anh Đoạn, hình thức kinh doanh mà anh nói đã giúp tôi nảy sinh ra một ý tưởng mới, cảm ơn anh rất nhiều."
Tri Miên có chút bối rối. "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi anh thuận nói về những khó khăn mà hiện tại một số quán trà gặp phải trong quá trình hoạt động. Anh Đoạn đã gợi ý cho anh rất nhiều giải pháp. Là một sinh viên khoa văn, anh thực sự không hiểu rõ lắm về khía cạnh tiêu thụ này."
Sau khi giải quyết hiểu lầm vừa rồi, không biết hai người đã nói chuyện gì mà lại chuyển sang phương diện này.
Trên thực tế, từ nhỏ, Đoạn Chước đã là một cao thủ khoa học.
Tri Miên nghe tgc nói rằng, có thể đó là gen di truyền của gia đình, Đoạn Chước rất thông minh, mặc dù không tập trung nhiều vào việc học nhưng trong mọi kỳ thi, anh luôn đứng trong top những người giỏi nhất, hồi đại học anh học chuyên ngành tài chính, hơn nữa, bản thân anh cũng có đầu tư, rốt thì thì anh cũng có cậu là doanh nhân mà.
Đoạn Chước cong môi: "Không có gì, tôi cũng chỉ là đưa ra ý kiến thôi."
—----
Chiều tối, ba người uống trà xong, Tuân Dao hỏi thông tin liên lạc của Đoạn Chước. "Anh Đoạn, anh có thích đến chỗ tôi uống trà không?"
Đoạn Chước ho nhẹ một tiếng. "Có."
"Sau này anh có thể tới nhiều hơn, tôi luôn chào đón anh tới đây..."
Tri Miên và Đoạn Chước được Tuân Dao tiền ra cửa quán trà, lên xe, Đoạn Chước hỏi cô: "Ăn ở đâu?"
“Tôi phải về nhà để vẽ bản thảo, không ăn ở bên ngoài.” Cô về nhà, chắp vá một bữa là được.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào chung cư, đỗ ở dưới lầu.
Tri Miên chào tạm biệt anh, ra khỏi xe, nhìn thấy Đoạn Chước cũng xuống xe đi cùng cô.
Cô sững người: "Anh làm gì vậy?"
"Cũng nhau ăn cơm thôi."
Tri Miên:???
"Anh còn muốn đến nhà tôi ăn cơm?"
"Không được sao?"
"Không được."
Anh nhẹ giọng: "Em lên vẽ bản thảo, anh nấu bữa tối cho em, được không?"
Tri Miên nhìn anh, do dự, anh lại nói. "Anh chỉ muốn ở cùng em thêm một lúc thôi."
Tri Miên rời mắt, cuối cùng, cam chịu đi về phía trước, Đoạn Chước đi theo sau.
Hai người bước vào thang máy, Tri Miên nghĩ đến chuyện chiều nay, trêu chọc: "Bữa trà chiều nay anh có vừa lòng không, sao tôi lại cảm thấy Tuân Dao cực kỳ thích anh vậy chứ..."
Đoạn Chước nhéo nhéo gáy cô, híp mắt lại. "Em đang nói nhảm gì vậy?"
Tri Miên hất tay anh ra, nhếch mép cười: "Những gì tôi nói đều là sự thật, anh nghĩ thế về Tuân Dao?"
Đoạn Chước cười tủm tỉm. "Nếu anh ta làm giáo viên, thì anh nhất định sẽ là học sinh ngủ gật trong lớp mỗi ngày."
"Không đâu, tôi thấy anh ấy nói chuyện rất chín chắn, tôi thực sự rất thích trò chuyện với anh ấy."
Cô vừa nói xong, Đoạn Chước đã kéo cô vào trong lòng, cánh tay nóng ấm của người đàn ông đặt bên hông cô, hormone mãnh liệt ập vào trước mặt, Tri Miên chống tay lên ngực anh, mặt đỏ bừng.
Đoạn Chước nhìn xuống cô, dùng đầu ngón tay véo má cô gái, cười nói:
"Ngoan, sau này sẽ phải trả giá thôi."
"..."
Còn uy hiếp cô! Cái gì mà sau này!
Cửa thang máy mở ra, Đoạn Chước buông tay, Tri Miên bước ra, mở khóa cửa căn hộ rồi đẩy cửa vào.
Lần đầu tiên Đoạn Chước đến căn hộ của cô, liếc nhìn vào bên trong, rộng rãi hơn căn nhà đầu tiên của cô một chút, bước vào phòng khách, trong không khí tràn ngập hương hoa lài thoang thoảng, là mùi hương tỏa ra từ gói hoa nhài trên bàn.
Đoạn Chước nhặt túi thơm lên.
Lúc này, hoa nhài bên trong vẫn còn tươi, cánh hoa mềm mại, hương thơm ngát.
Tri Miên thấy anh nhìn chằm chằm vào túi thơm, hỏi. "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Anh đặt túi xuống, đi vào bếp. "Trong nhà có gì?"
"Hai ngày nay tôi không ở nhà, trong tủ lạnh có mấy món đồ đông lạnh... Nhưng xử lý rất phức tạp, chắc anh không làm được đâu."
Đoạn Chước là công tử nhà giàu không dính vào việc bếp núc, quen biết anh bảy năm, số lần anh xuống bếp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Anh nhìn xung quanh, sau đó nói. "Em đi vẽ tranh đi, anh làm cho."
Tri Miên có chút lo lắng. "Anh thật sự làm được sao?"
"Không tin anh đến vậy sao?"
Cô mím môi. "Được rồi, khi nào xong gọi tôi, tôi đi trước."
Tri Miên đi về phòng, cuối cùng quay đầu lại nhìn anh, sau đó đóng cửa lại, đi tới bàn làm việc, bắt đầu vẽ tranh.
Nửa giờ sau, có tiếng gõ cửa, cô trả lời, Đoạn Chước mở cửa bước vào. "Xong rồi."
"Nhanh vậy sao?"
“Tất cả đều là đồ đông lạnh, có thể mất bao lâu chứ?” Anh bước đến bàn làm việc của cô, hơi cúi người xuống, một tay đặt lên lưng ghế cô. "Vẽ thế nào rồi?”
Ánh mắt Đoạn Chước rơi vào máy tính, Tri Miên vừa vẽ cảnh hôn của nam nữ chính, cô vội tắt đi, nghe người đàn ông cười tủm tỉm: "Thấy rồi, em chột dạ cái gì chứ?"
"Ai chột dạ chứ..."
"Dù sao thì em cũng phải đăng lên InteTừ Nhĩet thôi."
Ngụ ý cho dù bây giờ không cho anh xem, thì anh vẫn có thể xem ở trên mạng.
Tri Miên nhớ lại những gì Trang Gia Vinh đã nói với cô trước đây. "Đoạn Chước, có phải anh... bắt đầu đọc truyện tranh của tôi từ năm ngoái không?"
Trước đây, anh đã nói dối cô, rằng vì việc hợp tác của Simiya nên anh mới đi tìm hiểu.
Đoạn Chước rũ mắt xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Sao em biết?"
“Cậu nói cho tôi biết.” Cô nhẹ nhàng nói. "Không phải anh không có hứng thú với chuyện này sao?”
"Anh thực sự không để ý đến những thứ như truyện tranh, nhưng mà…" Đoạn Chước xoa xoa đầu cô. "Bởi vì đây là truyện em vẽ. Hơn nữa, không phải em nói anh không đủ quan tâ m đến cuộc sống của em sao? Bây giờ anh muốn thay đổi, nỗ lực tìm hiểu về ước mơ của em."
Tri Miên choáng váng, không ngờ rằng anh lại ghi tạc trong lòng tất cả những gì cô nói với anh ngày đó.
"Vậy tôi vẽ... có đẹp không?"
Đoạn Chước cong môi. "Muốn anh khen em sao? Có ích lợi gì không?"
Hai má Tri Miên nóng bừng, cúi đầu không nhìn anh: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, ai muốn anh khen tôi đâu."
"Rất đẹp, trong lòng anh, em vẫn luôn tuyệt nhất."
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên.
Thật ra, từ đầu đến cuối, trong lòng anh, cô đều rất tốt.
Sau khi được khen ngợi, trong lòng Tri Miên thầm cảm thấy vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ngay sau đó, tay bị nắm lấy, anh dắt cô đi: "Đi thôi, đi ăn tối."
Hai người đi đến nhà ăn, Tri Miên thấy bữa tối hôm nay phong phú hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Anh chiên hai miếng bít tết, nấu mì sốt cà chua bò bằm, và chiên thêm một quả trứng cho cô nữa.
Tri Miên ngồi xuống. "Thực ra, buổi tối tôi không ăn nhiều như vậy đâu..."
"Không sao, ăn không hết thì anh ăn."
Cực kỳ giống các cặp đôi yêu nhau, bạn gái ăn không hết, thì bạn trai giải quyết nốt vậy.
Cô nếm thử mì, hai mắt sáng lên: "Ăn rất ngon, nhìn không ra anh còn có thể làm được việc này."
"Bé con."
"Gì?"
"Trong lòng em, anh ngốc đến vậy sao?"
Cô khen anh giống như cách người lớn khen học sinh tiểu học giải toán rất giỏi vậy.
Tri Miên mỉm cười. "Cái chính là có thể được ăn mì do anh làm... Thật không dễ dàng."
"Thật ra anh làm được khá nhiều món. Em có thể mời anh, ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn. Còn anh thì, anh chỉ cần một điều kiện là được."
"Điều kiện gì?"
"Chia cho anh một phòng."
"..." Người này cả ngày đều muốn nghênh ngang vào nhà.
"Tôi vẫn nên gọi cơm hộp thì hơn. Chi phí đặt cơm hộp tương đối thấp."
Đầu lưỡi chạm vào hàm trên, anh cười, giọng nói kéo dài: "Anh còn có rất nhiều chức năng phụ khác, chẳng hạn như ăn cùng em, vẽ tranh cùng em, ngủ cùng em."
Tri Miên ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh. "Tôi còn chưa đồng ý ở bên anh, mà anh đã nghĩ hay quá nhỉ?"
Đoạn Chước cười. "Được rồi, chức năng cuối cùng cần phải nâng cấp mới có được, một thời gian nữa mới có thể sử dụng."
"..." Tri Miên không thể chịu nổi bài ca phó.ng đãng của anh, sợ bị anh trêu đến mức đỏ mặt như máu, nên lập tức vùi đầu vào đống mì, mặc kệ anh.
Hai người đang ăn, một lúc sau, anh nói: "Tối mai em có rảnh không?"
"Làm gì?"
"Đưa em đi xem phim."
Tri Miên sững sờ. "Sao đột nhiên anh lại muốn đi xem?"
"Tuân Dao đã đi cùng em rồi, sao anh lại không được?"
Cô cứng họng. "Có phải chỉ có mình anh đâu..."
“Vậy thì tối mai em một mình đi với anh, được không?” Đoạn Chước nghĩ đến cái gì đó. "Lần đó chơi bóng đá trên bàn, em vẫn còn nợ anh một điều kiện.”
Tri Miên đã quên điều này từ lâu, lẩm bẩm. "Để tôi suy nghĩ đã."
"Được, chúng ta ăn cơm trước đi."
...
Sau khi ăn cơm xong, Tri Miên định đi rửa bát, nhưng Đoạn Chước lại trực tiếp bảo cô đi nghỉ ngơi, để anh lo nốt những chuyện còn lại.
Nhớ trước đây, thường là cô chăm sóc anh, nhưng bây giờ, anh lại bắt đầu làm những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống cho cô.
Tri Miên cũng không kiên trì, đi đến phòng khách, ngồi trên sofa, gọt táo.
Cô đang ngâm nga một bài hát thì thấy màn hình điện thoại sáng lên, là một tin nhắn.
[Cô Nhất Mục Tri Thu, thầy Mẫn của chúng tôi ngày mai có rảnh, ngày mai cô có rảnh để đến phòng làm việc không?]
Người gửi tin nhắn là trợ lý của Mẫn Chí Chuyên, người cô đã trao đổi thông tin trong buổi triển lãm tranh ngày hôm qua.
Tri Miên lập tức bỏ dao xuống, nhấc điện thoại lên, trả lời: [Tôi có rảnh, cụ thể là mấy giờ vậy?]
[Ngày mai, lúc 3 giờ chiều.]
[Được.]
Tri Miên nghe thấy giọng nói của Đoạn Chước: "Sao em lại vui vậy?"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng khách, giải thích. "Thầy Mẫn mà tôi đã nói với anh ngày hôm qua, ông ấy đã hẹn tôi đến phòng phòng vẽ tranh của ông ấy vào chiều mai."
Trên thực tế, dưới trướng của Mẫn Chí Chuyên có rất nhiều học trò họa sĩ xuất sắc, trong số đó có một số họa sĩ khá nổi tiếng, cũng từng đoạt giải ở cuộc thi Trí Thái trước đó, nhưng năm nay, vì tị hiềm, cũng là vì sức khỏe, nên ông đã xin rời hội đồng giám khảo.
Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh cô. "Khi nào thì cuộc thi bắt đầu?"
"Cuối tháng, cho nên, hiện tại, tôi đã bắt đầu phải chuẩn bị tác phẩm."
Chủ đề của cuộc thi năm nay là Ngôi nhà sinh thái, chủ yếu tập trung vào hệ sinh thái và bảo vệ môi trường, chủ đề này, đối với truyện tranh mà nói, thì vẫn còn rất nhiều không gian để thử thách.
Chủ đề của cuộc thi Trí Thái hàng năm đều rất đặc biệt, Tri Miên chưa bao giờ vẽ chủ đề này trước đây, nên khi bắt đầu có chút khó khăn.
"Không sao đâu, có thể nhờ thầy giáo đó cho lời khuyên."
"Ừm."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tri Miên định tiễn khách: "Tôi muốn đi vẽ tranh, có phải anh nên về rồi không? Anh đã ở đây đủ lâu rồi."
Đoạn Chước hài lòng, không kỳ kèo thêm nữa.
Đưa anh ra cửa, người đàn ông trước khi đi còn nói: "Tối mai đi xem phim, nhớ chưa?"
"À..."
Anh bước tới, xích gần khoảng cách giữa anh và cô, cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp như ngọn lửa bập bùng bên tai cô. "Được không?"
Cô mấp máy môi. "Biết rồi... anh đi nhanh đi."
Anh nhếch môi, cuối cùng cũng rời đi.
Bước xuống lầu, điện thoại rung lên, là Trình Lập gọi cho anh.
"Anh Chước, anh bảo em điều tra, cô nhi viện ở thành phố Lâm, em đã tìm được mấy nơi rồi..."
Đoạn Chước cầm điện thoại, lên xe.
—----
Ngày hôm sau.
Buổi chiều, Tri Miên lấy tài liệu chuẩn bị cho cuộc thi, lên đường đến studio của Mẫn Chí Chuyên, cũng là nơi cô đã đến xem triển lãm tranh lần trước.
Nắng chiều buông xuống trước xe, để lại những đốm sáng loang lổ.
Tri Miên ra khỏi xe, bước vào studio, đi dọc theo hành lang bằng kính, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là bức tranh “Ác ma” kia.
Đứng trước bức tranh, cô không thể không nhìn thêm vài cái nữa, cho đến khi một giọng nói vang lên bên cạnh cô:
"Xin chào, cô Nhất Mục Tri Thu."
Cô quay đầu lại, thấy đó là trợ lý của thầy Mẫn Chí Chuyên.
"Xin chào."
"Mời cô đi theo tôi, thầy Mẫn đang ở trong văn phòng, ông ấy vừa tan lớp xong."
Tri Miên gật đầu và đi theo.
Đi vào bên trong, Tri Miên đi ngang qua một studio lớn có cửa sổ kính trong suốt, có rất nhiều học sinh đang vẽ tranh trong đó, cô tiếp tục đi về phía trước, đến văn phòng của Mẫn Chí Chuyên, cửa vừa mở thì một cô gái bước ra.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy ôm sát mông, dáng chuẩn, khuôn mặt trẻ trung.
Nhìn thấy Tri Miên và trợ lý, một tia bàng hoàng xẹt qua trong mắt cô ấy, sau đó cô ấy rời mắt, bỏ đi.
Tri Miên đẩy cửa đi vào. Văn phòng rộng rãi, có tầm nhìn sáng sủa, có một phòng nhỏ để vẽ tranh, hẳn là nơi Mẫn Chí Chuyên sáng tác.
Mẫn Chí Chuyên đang ngồi trước bàn làm việc, cô bước vào, lịch sự mỉm cười với người đàn ông: "Em chào thầy Mẫn."
"Xin chào."
Nhìn thấy cô, Mẫn Chí Chuyên đứng lên, cười hiền từ. "Ngồi đi."
Tri Miên ngồi xuống sofa, ông ấy ngồi ở một bên, trêu ghẹo, nói: "Bắt em phải tới đây hai lần, có phải rất phiền không?"
"Không đâu ạ, em có rất nhiều thời gian."
"Tôi sẽ gọi em là Tri Thu nhé, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em đang là sinh viên năm cuối."
"Vẫn còn rất trẻ. Còn trẻ mà đã đạt được những thành tích như vậy, đúng là không dễ dàng gì. Trước khi em đến, lão Từ, cũng chính là thầy Từ Nhĩ, đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng cậu ấy rất quý em, cảm thấy em là một đứa bé có tài năng."
Tri Miên ngượng ngùng nói: "Thầy đã quá khen ạ. Thực ra em vẫn còn rất nhiều thiếu sót."
Mẫn Chí Chuyên mỉm cười, sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái bước tới, cầm hai tách cà phê trên tay, tm quay lại thì thấy đó là cô gái vừa rời khỏi văn phòng.
Cô gái đặt cà phê trước mặt Tri Miên và Mẫn Chí Chuyên, Mẫn Chí Chuyên nhìn cô ấy: "Giai Nam, em cũng ở lại nghe đi, thầy và Tri Thu muốn nói về cuộc thi Trí Thái, dù sao thì em cũng muốn tham gia mà."
Phòng Giai Nam chớp mắt, liếc nhìn Tri Miên rồi ngồi xuống.
Mẫn Chí Chuyên cùng hai người phân tích chủ đề của cuộc thi này trước. Đầu tiên, ông hỏi Tri Miên nghĩ gì, Tri Miên nói. "Bởi vì chủ đề Ngôi nhà sinh thái này rất lớn, có thể rất vĩ mô, nhưng cũng có thể được tinh chỉnh cho phù hợp với cuộc sống. Em hi vọng có thể tiến hành sáng tạo bằng cách bóc tách các vấn đề về môi trường sinh thái trong đời thực..."
Sau khi Tri Miên nói xong, Mẫn Chí Chuyên gật đầu và hỏi Phòng Giai Nam nghĩ gì.
Cuối cùng, ông chỉ ra ưu nhược điểm của hai ý tưởng và đưa ra một số yếu tố mà ban giám khảo thường cân nhắc khi đánh giá một bộ truyện tranh.
Mẫn Chí Chuyên giảng rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ, cô đã lắng nghe cẩn thận và học hỏi được rất nhiều điều.
Hai giờ sau, Tri Miên đã có định hướng chung cho chủ đề này trong đầu, Mẫn Chí Chuyên nói với Tri Miên: "Nếu em cần giúp đỡ về chuyện này, thì em có thể vẽ ra toàn bộ bức tranh, gửi cho tôi để kiểm tra, tôi có thể giúp em bất cứ lúc nào."
Tri Miên ngạc nhiên. "Vậy thì có làm phiền thầy quá không ạ..."
"Không thành vấn đề, gần đây tôi có rất nhiều thời gian. Hiện tại tôi không còn sáng tạc nhiều. Tôi thích hướng dẫn những đứa trẻ này, giống như Giai Nam, con bé mới đến studio của chúng tôi năm ngoái, cũng là một đứa trẻ rất thông minh."
Phòng Giai Nam giật mình, mỉm cười với Mẫn Chí Chuyên.
Cuối ngày, Tri Miên cảm ơn Mẫn Chí Chuyên, nói rằng khi trở về, cô sẽ bắt đầu vẽ bản phác thảo trước, rồi sau đó sẽ nhờ ông ấy chỉ bảo sau.
Khi cô rời văn phòng, Mẫn Chí Chuyên bảo Phòng Giai Nam đi tiễn cô.
Hai người bước tới cửa, Phòng Giai Nam đột nhiên nói: "Cô Nhất Mục Tri Thu, tôi đã đọc truyện tranh của cô, tôi rất thích cô."
Tri Miên ngạc nhiên. "Cảm ơn."
Cổ họng Phòng Giai Nam đau rát, cô ấy nhìn cô chằm chằm, cuối cùng nói: "Thầy chúng tôi về cơ bản là đều có thời gian rảnh sau lần lên lớp. Sau này, cô có thể đến văn phòng vào ban ngày để hỏi ý kiến của thầy."
"Được."
"... Tạm biệt."
Tri Miên gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Cô quay lại xe, vừa định khởi động xe thì điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến.
Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia gọi tên cô: "Tri Miên."
"Ừm."
"Xin lỗi, tối nay anh... có buổi đánh giá huấn luyện đột xuất nên không thể đưa em đi xem phim được."
Cô giật mình. "Được, không sao, anh cứ huấn luyện đi."
Giọng người đàn ông trầm xuống: "Anh xin lỗi."
Cô cảm thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh có công việc đột xuất nên không thể đi cùng em được. Em sẽ không vui sao?" Anh nhớ trước đây, cô đã nói rằng cô hận anh vì đã cho cô leo cây hết lần này đến lần khác.
Tri Miên không ngờ anh lại nghĩ như vậy.
Thật ra, lúc trước cô không hài lòng không phải là vì anh cho cô leo cây, dù sao cũng là chuyện công việc, mà điều khiến cô tức giận chính là thái độ của anh, giống như có gặp cô hay không, với anh mà nói, đều không phải là chuyện quan trọng, cho nên cô mới tức giận.
Tri Miên hừ nhẹ. "Không phải, tôi cũng bận mà. Nếu anh không đưa tôi đi, thì tôi sẽ có thời gian làm việc riêng của mình."
"Vậy em đã gặp thầy xong chưa?"
Cô thắt dây an toàn. "Vừa mới gặp xong, bây giờ chuẩn bị trở lại trường học."
"Vậy khi nào bận xong thì anh lại gọi cho em."
"Ừm."
Tri Miên cúp máy, khởi động xe.
Hai mươi phút sau, cô lái xe đến trường đại học C, cuối cùng đậu vào bãi đậu xe của trường.
Sau khi trở về ký túc xá, đúng lúc Đồng Nhiễm đang trang điểm, nhìn thấy cô, cô ấy có chút kinh ngạc: "Ô, cậu đã về rồi sao."
"Ừm, còn hai người khác đâu rồi?"
"Thu Thu đi thực tập, còn Ôn Ôn vừa đến thư viện viết luận văn."
"Cậu chuẩn bị hẹn hò với bạn trai à?"
“Ừ, nếu không thì tại sao tớ lại phải trang điểm đẹp như vậy chứ?” Đồng Nhiễm nháy mắt với cô. "Cậu nhìn tớ trang điểm mắt, có đẹp không?”
Tri Miên mỉm cười. "Đang buổi tối mà, đi ra ngoài cũng không nhìn rõ đâu."
“Ai nói, bọn tớ cũng đến nhà hàng ăn cơm mà, trước mặt bạn trai luôn phải giữ vẻ xinh đẹp, cậu hiểu chưa?” Đồng Nhiễm ném bút kẻ mắt vào túi mỹ phẩm. "Tối nay cậu phải ở ký túc xá một mình rồi."
"Ừm, để tớ gọi cơm hộp trước."
Một lúc sau, Đồng Nhiễm cũng rời đi, Tri Miên ở trong ký túc xá một mình, tay sờ sờ cằm, đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Biết thế thì cô đã về chung cư, cứ tưởng là ký túc xá có người chứ.
Sau khi cơm hộp được giao đến, cô ăn xong thì trời đã tối đen.
Cô tùy tiện xem video, cày các bộ phim truyền hình, giết thời gian.
Hơn 7 giờ, khi cô đang xem phim truyền hình, thì cuộc gọi từ Đoạn Chước đột nhiên vang lên.
Sau khi nhấc máy, đầu dây bên kia nói: "Tri Miên, anh đã đến dưới tần ký túc xá của em rồi."
“Hả?” Cô sửng sốt. "Anh đã đến đây sao?!”
"Ừm, không phải anh đã bảo là muốn đưa em đi xem phim sao? Anh bận xong thì lập tức chạy đến đây."
Tri Miên sững sờ, nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của đầu dây bên kia: "Không xuống được à?"
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tôi đi chỉnh trang một chút..."
"Ừm, chỉnh trang bao lâu?"
"Hơn mười phút."
"Được, anh sẽ đợi."
Cúp điện thoại, tim Tri Miên đập nhanh hơn một chút, cô vội vàng sửa soạn quần áo, làm tóc, cuối cùng đeo kính lên, lấy son ra tô.
Cô chợt nhớ tới câu nói của Đồng Nhiễm. "Trước mặt bạn trai luôn phải giữ vẻ xinh đẹp".
... Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Xong xuôi, Tri Miên bước xuống lầu, ngoài ký túc xá, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào xe dưới gốc cây đa, cô giật mình.
Hôm nay, cô mặc áo sơ mi màu xám nhạt và váy kẻ sọc, mà Đoạn Chước cũng tình cờ mặc áo hoodie màu xám nhạt...
Đi tới trước mặt anh, người đàn ông nhìn thấy cô liền cười: "Mặc đồ đôi với anh à?"
"..."
Bây giờ cô đi lên và thay quần áo còn kịp không?
"Đánh giá kết thúc sớm như vậy sao?"
“Anh kiểm tra xong, thì lập tức đi luôn.” Người đàn ông xoa đầu cô, thì thầm. "Xem phim với em vẫn thú vị hơn.”
Tri Miên quay đầu lại, nhìn thấy người đi đường nhìn về phía họ, mặc dù Đoạn Chước đội mũ, trời cũng tối, nhưng cô vẫn sợ người khác nhìn thấy. "Đi thôi, lên xe đi."
Anh giúp cô mở cửa xe, cô bước lên xe, ngồi xuống, dùng tay vuốt phẳng gấu váy.
Ánh mắt Đoạn Chước ngẫu nhiên rơi vào đường cong tinh xảo được áo sơ mi bao bọc của cô, hai chân thon dài nõn nà dưới làn váy, hầu kết dịch chuyển, trái tim bị cô dễ dàng khuấy động.
Anh lên xe, Tri Miên hỏi: "Anh đặt vé xem phim chưa? Xem phim gì?"
Anh nhìn về phía trước, im lặng vài giây: "Qua đó rồi chọn."
“Ồ.” Nhưng bây giờ mua vé trên điện thoại không phải tiện hơn sao?
Tri Miên nghĩ đi nghĩ lại, đến rạp rồi tính đi, tối nay là ngày trong tuần, chắc không đông đâu.
Sau một lúc, chiếc xe dừng lại bên đường, anh nói: "Tới rồi."
Cô xuống xe, nhìn thấy tên cửa hàng, chợt sững sờ.
Đoạn Chước xuống xe đi đến bên cạnh cô, Tri Miên quay đầu nhìn anh chằm chằm: "Không phải anh định đưa tôi đi xem phim sao?"
Anh nhướng mày nhìn về phía cửa hàng. "Có vấn đề gì sao?"
"..."
Nhưng mà... "Tại sao lại là rạp chiếu phim tư nhân?"