Editor: Byredo
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Tri Miên nghe thấy lời anh nói, một tia kinh ngạc xẹt qua mắt cô, cuối cùng mấp máy môi. "Anh đừng làm ầm ĩ với người ta..."
Với tính cách này của anh, thật sự là rất có khả năng là sẽ đi cãi nhau với người khác.
Tri Miên sợ anh sẽ bị người đàn ông bại não kia chọc giận, đến lúc đó sẽ không cứu vãn được mất.
Đoạn Chước nhìn cô, khóe miệng cong lên. "Được rồi, anh hứa là sẽ cố gắng hết sức để không cãi nhau."
"..."
Ngay sau đó, cửa xe bị Đoạn Chước đóng lại.
Âm thanh huyên náo bên tai đột nhiên im bặt.
Tri Miên tự hỏi, không phải anh đang tập luyện sao?
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Sao tự nhiên lại đến đây...
Ngồi trong xe, cô nhìn Đoạn Chước đi về phía hai chiếc xe qua cửa kính xe, không biết vì sao, tâm trạng hoảng loạn của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Trước đây, mỗi khi gặp chuyện, cô đều tìm đến Đoạn Chước, cảm giác rất ỷ lại anh.
Tri Miên do dự một hồi, cuối cùng cũng ngồi yên trong xe mà quan sát, không gây thêm phiền phức cho Đoạn Chước, đợi cảnh sát giao thông tới rồi mới xuống xe.
Bên kia.
Đoạn Chước bước tới chỗ người đàn ông Địa Trung Hải, người kia cảm nhận được khí thế của người đàn ông này rất mạnh, lại cao hơn mình một đoạn, sự hung hăng ban đầu đã suy yếu mất mấy phần, giọng điệu ông ta hơi chậm lại, nhưng vẫn khăng khăng cho là mình đúng:
"Cậu đến đây để giúp cô ta giải quyết đúng không? Tôi nghĩ cậu cũng là đàn ông, chắc chắn là hiểu lý lẽ hơn ả đàn bà kia. Bây giờ cậu nói đi, tính bồi thường thế nào?"
Đoạn Chước lấy hộp thuốc lá trong túi ra, lắc ra một điếu, châm lửa rồi nhướng mày, lạnh lùng nhìn ông ta:
"Bồi thường cái gì?"
"Bồi thường cái gì? Lái xe nữ kia của cậu làm xước xe tôi. Cậu nói xem, tiền sửa xe này, ai sẽ phải trả?"
Đoạn Chước nhếch khóe miệng lên. "Ai đụng ai? Ông cho rằng tôi như vậy ngu đến mức nghe lời ông sao?"
Địa Trung Hải tức giận. "Cmn, mày mắng ai là ngu xuẩn đấy hả?!"
Đoạn Chước đột nhiên cười. "Ông cho rằng tôi nhìn không ra là ông đang muốn trốn nợ sao? Tưởng người ta là con gái nên dễ lừa à?"
Trong lòng người đàn ông Địa Trung Hải run lên, trừng mắt.
"Tao lừa chúng mày cái gì, tao nói cho mày biết, đây là lỗi của chúng mày..."
Đoạn Chước chậm rãi phả ra một hơi khói, nhìn những chiếc xe chung quanh, cuối cùng, lạnh mắt nhìn ông ta: "Ừm, ông rất có lý. Đợi chút nữa, cảnh sát giao thông tới, thì ông cứ trò chuyện với bọn họ cho tốt đi."
Người đàn ông Địa Trung Hải giận dữ chửi bới: "Hôm nay tao quá xui xẻo mà. Mới mua chiếc xe này không lâu, mà đã gặp phải mụ đàn bà lái xe ngu ngốc, còn cả..."
Còn chưa kịp nói hết câu, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, thân thể lộn một vòng, bị Đoạn Chước đè mạnh lên chiếc Cayenne.
Khuôn mặt dầu mỡ của ông ta bị ép vào kính cửa sau đến mức biến dạng. Ông ta muốn cử động, nhưng lại phát hiện mình không thể chống lại sức mạnh của người đàn ông
"Đmm..."
Ông ta uốn éo người, giống như con lợn béo bị người ta đ è xuống, trong lúc đang điên cuồng giãy dụa, thì vẻ mặt lãnh đạm của Đoạn Chước đột nhiên rút đi, giọng điệu lạnh như băng:
"Mắng một câu nữa, thì trước khi cảnh sát giao thông kịp tới, tôi sẽ tiễn ông đến bệnh viện trước đấy."
Ý là - nếu ông ta còn dám nói thêm một câu nữa, thì Đoạn Chước liền muốn ra tay đánh người.
Người đàn ông Địa Trung Hải sững sờ, không ngờ lại gặp phải người cứng rắn hơn cả mình, còn định ra tay thật, cổ tay bị anh nắm đến mức đau nhức, sắc mặt vặn vẹo, sợ đến mức không dám há mỏ, kêu gào anh buông tay.
Vài giây sau, Đoạn Chước buông ra, nhìn ông, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, anh phủi phủi tay, giống như đụng phải cái gì ghê tởm bẩn thỉu lắm.
Người đàn ông Địa Trung Hải lảo đảo sang một bên, cơn tức trào dâng, nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng chửi mắng, chứ không dám hé răng nửa lời.
Xa xa, Tri Miên nhìn thấy Đoạn Chước ra tay, trong lòng liền không khỏi căng thẳng.
Cô không sợ hai người đánh nhau.
Mà cô sợ Đoạn Chước sẽ đánh gục người đàn ông kia.
Mặc dù đối phương người ba tấn mỡ, nhưng cô biết trước mặt Đoạn Chước, ông ta cũng chỉ như tờ giấy nát.
May là, cuộc ẩu đả không xảy ra, vài phút sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cảnh sát giao thông đến, liền lập tức mở cửa bước xuống xe.
Chạy đến bên cạnh Đoạn Chước, người đàn ông nhìn thấy cô, nhưng vẫn không rời đi, giọng nói nhàn nhạt có chút lạnh lùng:
"Em nói với cảnh sát giao thông xem vừa nãy đã xảy ra chuyện gì."
Tri Miên gật đầu.
Hai cảnh sát giao thông đến kiểm tra tình hình của hai xe, nói rằng chứng cứ không đủ, bởi vì camera giám sát ở con đường này đang được sửa chữa.
Người đàn ông Địa Trung Hải đang tranh cãi bên cạnh, cảnh sát giao thông bước đến trước xe Cayenne. "Ơ kìa, không phải là xe của ông có camera hành trình sao?"
Người đàn ông Địa Trung Hải vặn lại: "Cái này bị hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?” Cảnh sát giao thông hai mắt sáng như đuốc. "Để tôi xem kỹ rồi hẵng nói.”
Sắc mặt Địa Trung Hải hơi thay đổi, cổ cứng đờ, nhưng sống chết cũng không chịu cho xem camera: "Tôi đã nói là camera hành trình này bị hỏng rồi, các anh bị sao vậy?!"
Rõ ràng là cái loại da mặt dày như bê tông cốt thép, cảnh sát đã đến rồi mà vẫn còn cứng mỏ.
Đang tranh luận, Tri Miên kéo tay áo Đoạn Chước, gọi một tiếng.
"Hửm?"
Âm thanh tranh cãi rất lớn, Đoạn Chước hơi cúi người xuống gần cô, Tri Miên sửng sốt, tăng âm lượng: "Chúng ta cứ để cảnh sát giao thông điều tra đi, tôi không muốn nói nhảm với loại người này."
Camera hành trình của ông ta bị hỏng thì sao chứ, thể nào mà chẳng có cách tra ra.
Khi người đàn ông Địa Trung Hải và cảnh sát giao thông đang giằng co, thì giọng nói lãnh đạm của Đoạn Chước xen vào: "Hai vị cảnh sát giao thông, người đàn ông này không cho xem camera hành trình cũng không sao."
Người đàn ông Địa Trung Hải nhìn anh.
"Trực tiếp kiểm tra các camera trên đường đi, camera ở đèn giao thông phía trước chắc chắn có thể ghi lại được." Đoạn Chước nhếch môi. "Chỉ là làm như vậy, thì hai vị sẽ phiền phức hơn một chút."
Sắc mặt Địa Trung Hải thay đổi.
Sao cảnh sát giao thông lại không nhìn ra được mánh khóe của ông ta, giờ phút này cũng đã mất hết kiên nhẫn, nghiêm mặt, ra tối hậu thư:
"Dù thế nào thì ông cũng phải mở cửa xe ra, tôi sẽ kiểm tra camera hành trình của ông trước. Đừng hòng trốn tránh trách nhiệm. Đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
Lề mề một hồi, người đàn ông Địa Trung Hải cuối cùng cũng phải mở cửa xe.
Cảnh sát giao thông ngồi xuống, nhìn thấy màn hình hiển thị bình thường trên camera hành trình, lạnh giọng cười:
"Thế này mà bảo là hỏng rồi à?"
"..."
Cuối cùng, cảnh sát giao thông trích xuất camera, lập biên bản và kết luận - Cayenne đột ngột chuyển làn, tự gây ra vết xước trên xe, phải tự chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Người đàn ông Địa Trung Hải hoàn toàn cứng họng, biết không thể cãi cùn được nữa.
Cảnh sát giao thông bước xuống xe, mặt mũi tối sầm, trách móc: "Tưởng đây là chỗ cho ông chơi à? Thấy người ta là con gái nên liền muốn trốn tránh trách nhiệm hả? Không phải vừa nãy vênh váo lắm sao?”
"..."
Cuối cùng, người đàn ông Địa Trung Hải bị giáo dục nghiêm khắc, gọi công ty bảo hiểm đến, chuyển hai chiếc xe sang một bên.
Đoạn Chước gọi điện thoại, mười phút sau, Trình Lập chạy tới.
"Giao xe của em cho Trình Lập xử lý đi. Chúng ta đến câu lạc bộ trước." Đoạn Chước nói.
"Không sao, tôi ở lại xử lý cũng được..."
Tri Miên sợ phiền phức, người đàn ông liền nhíu mày, trầm giọng nói: "Muộn chút nữa thì luyện tập sẽ kết thúc, hay là em muốn xem anh luyện thêm?"
"..."
Cô đành phải đưa chìa khóa xe cho Trình Lập, rồi gọi điện cho Tuyên Hạ trước khi rời đi.
Tuy rằng xe sẽ được bồi thường, nhưng dù sao vẫn phải giải thích cho Tuyên Hạ hiểu, dù sao thì đó vẫn là xe của anh ấy.
Đầu dây bên kia nghe thấy cô xin lỗi, vẫn không thèm quan tâm chiếc xe, mà an ủi cô: "Chẳng phải chỉ là xước xe một chút thôi sao, cậu không sao là được rồi. Hiện tại tớ không tới đó được, đang có chút việc bận, hay là cậu tự xử lý nhé?"
"Không sao, đã xử lý xong rồi. Sau khi xe sửa xong, thì tớ sẽ mua."
Một mặt là thích, mặt khác là đã làm xe của người ta thành ra thế này, ngoài xin lỗi ra, thì vẫn phải mua xe này nữa.
Tuyên Hạ mỉm cười. "Được rồi, tớ còn tưởng là có chuyện gì chứ, vậy tạm thời cứ thế này đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tri Miên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy Đoạn Chước ở trước mặt nói: "Đi thôi."
Tri Miên theo anh đến chỗ xe Hummer.
Sau khi lên xe, cô thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, suy nghĩ miên man.
"dc, ngày hôm nay rất cảm ơn anh."
Cô lên tiếng.
Vốn d, cô cho rằng, sau khi gặp, bọn họ là nửa người xa lạ, anh sẽ không quan tâ m đến chuyện của cô, nhưng dù thế nào đi nữa, thì hôm nay anh cũng đã hào phóng giúp đỡ cô.
Dường như Đoạn Chước không để ý lắm, thuận miệng trả lời, khởi động xe.
Chiếc Hummer đang lái trên đường, Đoạn Chước chống một tay lên khung cửa sổ, điều khiển vô lăng, một lúc sau mới hỏi: "Xe kia là của ai vậy?"
"Bạn của tôi, tôi muốn mua, nên lấy ra lái thử."
Tri Miên đột nhiên nghĩ đến những gì anh đã nói về cô trước đây - phản ứng lái xe quá chậm, nhỡ đang đi đường gặp phải chuyện gì thì biết làm sao.
Không ngờ là lại bị nói trúng.
Xấu hổ ghê.
"Lái xe cẩn thận, đừng lái xe khi không có camera hành trình. Như hôm nay đấy, dù em có lý nhưng cũng không có bằng chứng."
Tri Miên cũng rút ra được bài học, gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi anh đang tập luyện sao?"
"Ừm."
"Vậy anh tới đây, sẽ không chậm trễ huấn luyện chứ?"
Anh luôn coi công việc lên hàng đầu mà.
Đoạn Chước nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng nói: "Không sao, chuyện này quan trọng hơn."
Đây là lần đầu tiên Tri Miên nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không thể biết được là lạ ở chỗ nào.
Sao cô lại cảm thấy, tâm trạng hôm nay của Đoạn Chước có vẻ tốt nhỉ?
Một lúc sau, xe chạy vào câu lạc bộ Nhậm Thời.
Sau khi xuống xe đi vào câu lạc bộ, Đoạn Chước im lặng nhìn cô: "Anh vào phòng thay quần áo cái đã. Em có thể ra sân tập trước, còn nhớ đường đến đó không?"
Hồi đó, cô thường chạy qua đó gặp anh.
"… Có nhớ."
Sau khi Tri Miên rời đi, Đoạn Chước liền vào phòng thay quần áo rồi đi ra sân tập phía sau tòa nhà câu lạc bộ.
Bước ra khỏi phòng, anh đã thấy mặt trời bên ngoài sắp lặn, hoàng hôn phía chân trời đẹp hiếm thấy, mây trắng trải dài.
Mặt trời lặn, phòng tầm mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều được dát một lớp vàng rực rỡ.
Đoạn Chước đảo mắt, ánh mắt đột nhiên rơi vào Tri Miên đang ngồi trên khán đài phía xa.
Cô gái cầm một bảng vẽ trên tay, đang nhìn vào sân tập.
Váy dài màu vàng nhạt hơi bị gió cuốn lên, mái tóc dài xõa tung, lướt qua gương mặt trắng nõn.
Cô cúi đầu, di chuyển bút vẽ, đôi môi đỏ mọng cong lên, lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra.
Các đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và mềm mại, giống như không nhiễm chút bụi trần gian.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim Đoạn Chước liền loạn nhịp.
Đột nhiên, cảm thấy có gì đó nảy mầm trong trái tim mình.
Anh chợt nhận ra, sau bao nhiêu năm, cô gái ấy vẫn không hề thay đổi.
Cô vẫn sẽ luôn như lúc mới gặp, như vầng trăng sáng treo trong tim anh.
Lúc này, sương mù dày đặc trong lòng anh chợt tan đi, để lộ ra trăng sáng.
Cuối cùng, anh cũng hiểu rằng, anh không thể chấp nhận rằng chuyện tình của anh và cô cứ như vậy mà kết thúc, từ đây, họ phải trở thành người qua đường trong thế giới của nhau, không bao giờ gặp lại.
Anh muốn theo đuổi cô lại.
Dùng cách mà cô thích, khiến cô sẵn lòng quay lại với anh.