Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 23




Editor: Byredo

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Ánh đèn đủ màu xẹt qua mắt, tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt.

Giọng điệu Tri Miên kiên định, Đoạn Chước đứng trước mặt nhìn cô, vẻ mặt căng thẳng kiềm chế cơn tức giận.

Tri Miên nhìn anh không chút sợ hãi.

Không khí căng thẳng, những người xung quanh ngơ ngác nhìn hai người họ, nhưng không dám hỏi một lời.

Cảm giác như im lặng hồi lâu, nhưng thực ra chỉ là vài giây ngắn ngủi, đột nhiên có một giọng nói chen vào:

"Ô, Đoạn Chước, Tiểu Cửu —"

Gia Cát Vũ, Tư Mã Thành và một người bạn đi vào hộp đêm, nhìn thoáng qua họ liền đi đến.

Ba người đi tới trước mặt, còn chưa kịp nói chuyện, thì Tuyên Hạ đã nhìn thấy một chàng trai trong đó, sửng sốt: "Anh họ?"

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Tuyên Diệp Lỗi là bạn của Gia Cát Vũ, cũng là anh họ của Tuyên Hạ, nhìn thấy họ, liền ới một tiếng, Gia Cát Vũ hỏi: "Đây là em họ của cậu sao?"

"Đúng vậy, Tuyên Hạ, hôm nay em tới đây chơi sao?"

Tuyên Hạ chỉ vào Lương Chi Ý và Tri Miên. "Đúng vậy, em đưa hai người bạn tới đây chơi một lúc."

Tuyên Diệp Lỗi vốn không biết nhiều về mối quan hệ giữa Đoạn Chước và Tri Miên, nhìn hai người đang đứng ở một bên, trong lòng đột nhiên có chút bối rối: "Đoạn Chước, hai người quen nhau sao...?"

Tri Miên nhìn đi chỗ khác, Đoạn Chước im lặng không nói.

Bầu không khí rất khó xử.

Tư Mã Thành nhìn thoáng qua, đoán chừng vừa rồi hai người đã xảy ra chuyện gì đó, liền ôm lấy vai Tuyên Diệp Lỗi, vội vàng nói: "À đúng rồi… Chúng ta tìm chỗ ngồi trước đã đi?”

Tuyên Diệp Lỗi gật đầu, lại nói với th: “Đều là người quen, hay là chúng ta ngồi cùng cho phần náo nhiệt chút đi?”

Những người khác: “...”

Cuối cùng, Đoạn Chước lạnh mặt nhìn Tri Miên, ngay sau đó liền xoay người rời đi.

Tuyên Diệp Lỗi còn rất ngây thơ, vẻ mặt ngơ ngác, th nhìn thấy Tri Miên xấu hổ, liền ngại ngùng từ chối: “không được đâu, anh h. Tụi em chỉ ngồi đây một lát rồi về luôn ấy mà.”

“Vậy thôi, vậy thôi.”

Tư Mã Thành vội vàng túm Tuyên Diệp Lỗi đi, chỉ còn một mình Gia Cát Vũ ở lại, nhìn về phía Tri Miên: “Tiểu Tửu, lâu lắm mới gặp, chúc mừng năm mới nha.”

Tri Miên nhàn nhạt cong môi lên: “Vâng, chúc anh năm mới vui vẻ.”

“Chỉ có mấy người tụi anh ra ngoài uống rượu, em có muốn qua đó ngồi một lát không?” Anh ấy muốn khuyến khích cô.

“không cần đâu, em ngồi với bạn là được rồi.”

“được.” Giọng Gia Cát Vũ ngừng lại, nhịn không được mà thấp giọng hỏi. “Tiểu Tửu, em thật sự chia tay với Tiểu Đoạn sao? Sao lại phải chia tay chứ? Nó làm sai chỗ nào, để anh giúp em dạy dỗ nó.”

Tri Miên rũ mắt. “không cần.”

“Ài, em cũng biết cái tính thối kia của Đoạn Chước, nói thật là chỉ ở trước mặt em cậu ta mới tém tém lại một chút, cậu ta vẫn rất để ý tới em đó.”

Cô không muốn nghe nữa. “Anh Gia Cát… bọn em đã chia tay rồi.”

Gia Cát Vũ buông tiếng thở dài, vuốt ve chìa khóa trong tay, cảm thán: “Dù có chia tay, thì chúng ta vẫn là bạn tốt mà, đúng không? Cứ liên lạc bình thường, đừng có làm lơ anh và anh Tư Mã của em nha.”

Nói về thời gian quen nhau, thì Tri Miên cũng đã quen Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành 9 năm, quan hệ cũng rất tốt.

Cô cười nhàn nhạt, gật đầu.

Sau khi Gia Cát Vũ rời đi, Lương Chi Ý liền đi lên giữ chặt tay Tri Miên. “không sao chứ?”

“không sao cả.”

“Đoạn Chước kia có ý gì chứ? Hai người đã chia tay rồi, cậu xuất hiện ở hộp đêm, mà anh ta còn định xen vào sao?”

Tri Miên biết, dụ.c vọng chiếm hữu và dụ.c vọng khống chế của Đoạn Chước trước nay rất mạnh.

Nếu như là lúc trước, thì chắc chắn là cô sẽ không dám ăn mặc như vậy mà xuất hiện tại đây.

Tri Miên vén mái tóc dài lên, ngồi lại chỗ cũ, uống mấy ngụm rượu, bình tĩnh lại.

Hia người ngồi xuống bên cạnh cô, Tuyên Hạ trêu chọc: “Hai người đã chia tay rồi, mà sao vẻ mặt của anh ta vẫn như thế còn để ý tới cậu lắm vậy?”

Tri Miên hơi giật mình.

Lương Chi Ý chống cằm. “Lúc trước là anh ta hờ hững với Tiểu Cửu, bây giờ người để ý đến cậu không chỉ có anh ta, anh ta là cái thá gì chứ.”

Tầm mắt Tri Miên liếc đến nơi đoàn người Đoạn Chước ngồi, cô tính coi như đêm nay bọn họ không gặp nhau, liền lắc lắc tay Lương Chi Ý: “Đừng nói về anh ấy nữa.”

Ba người tiếp tục uống rượu tám chuyện.

Mà ở nơi xa, trên hàng ghế dài, rượu còn chưa lên, mấy đội viên GYB đã lặng lẽ nói chuyện vừa rồi, Gia Cát Vũ nhỏ giọng hỏi bọn họ: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Mọi người kích động cậu một lời, tôi một tiếng, thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại của Đoạn Chước và Tri Miên:

“Huấn luyện viên Gia Cát, đại ca và chị dâu thật sự chia tay rồi sao?!”

“Thảo nào dạo này không thấy chị dâu đến câu lạc bộ, tụi em còn tưởng là họ cãi nhau cơ…”

Gia Cát Vũ nghe xong, nói: “Biết rồi thì đừng có nói nữa, không sợ chút nữa Fire nghe thấy rồi dần các cậu một trận nhừ tử sao?”

Tuyên Diệp Lỗi vẫn ngây thơ mà thò tới: “Từ từ, mọi người bảo Đoạn Chước bị sao vậy?”

“Ôi trời người anh em, anh đừng hỏi nữa…”

Mà trung tâm của cuộc bàn tán, giờ phút này đang ngồi trong góc, vắt chân, đôi mắt đen nhánh, vừa nâng mắt lên là có thể nhìn thấy hình bóng yểu điệu của cô gái bên kia.

Câu “Anh không có tư cách quản tôi” vừa rồi của Tri Miên quẩn quanh trong lòng, làm lòng anh cực kỳ bực bội.

Một lát sau, rượu được mang lên, Tuyên Diệp Lỗi thấy Đoạn Chước không thích nói chuyện. “Đoạn Chước, cậu ngồi vào giữa nói chuyện với mọi người đi?”

Sau đó, mọi người sôi nổi đứng dậy, nhường vị trí trung tâm cho người đàn ông, Đoạn Chước ngửa đầu lên uống ngum rượu, không động đậy: “Mọi người cứ tự chơi đi.”

Mọi người cũng không hề quấn lấy anh, Tư Mã Thành hỏi Tuyên Diệp Lỗi: “Đúng rồi, người vừa nãy, là em họ cậu sao?”

“Đúng vậy.”

Trong lòng Tư Mã Thành cảm thán, cái giới này thật là nhỏ mà. “Bình thường chưa gặp bao giờ.”

“Đang đi học ở nơi khác mà…”

Đoạn Chước nghe vậy, nhìn về Tuyên Hạ nơi xa, chú ý tới khoảng cách giữa anh ấy và Tri Miên.

Hai người chỉ nói chuyện, không hề tiếp xúc thân thể.

Nhưng mà, mấy thanh niên ngồi bên cạnh bàn Tri Miên, lại vẫn luôn nhìn về phía cô, lén chỉ trỏ nói nói, giống như đang thảo luận gì đó.

Một lát sau, Đoạn Chước thấy Tuyên Hạ và Lương Chi Ý đứng dậy rời đi, một người đàn ông trong đám thanh niên kia đứng dậy, cầm bình rượu đi đến chỗ Tri Miên, đứng trước mặt cô, cười nói gì đó, vẻ mặt Tri Miên đầy kháng cự.

Dường như dây dưa một hồi không có hiệu quả, cuối cùng, người đàn ông đành phải trở về, mấy thanh niên vẫn tiếp tục lén đánh giá cô gái.

Đoạn Chước lạnh mặt nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên mở miệng, hỏi Gia Cát Vũ bên cạnh: “Bàn kia có phải là mấy người nhà họ Hứa không?”

“Hả?” Gia Cát Vũ nhìn qua đó, nhíu mắt lại. “Hình như thế.”

Nhóm người này có tiếng đểu cáng trong giới, thích chơi phụ nữ, còn thích gây chuyện.

“Sao vậy, cậu chú ý đến bọn họ làm gì?”

Đoạn Chước đặt ly rượu lên bàn, giọng điệu không cảm xúc. “Cho người qua đó truyền lời đi.”

Giờ phút này, mấy thanh niên kia đã uống rượu bét nhè, đang lén lút thảo luận: “Anh hai, anh đi qua đó một chuyến mà không mời em gái nhỏ uống được một ngụm rượu, thật đúng là vô dụng nha.”

“Mẹ nó, sao chúng mày không đi đi?”

“Nhưng mà phải nói, con bé kia đúng là xinh đáo để, ngây thơ, cảm giác giống như trẻ vị thành niên, ở trên giường nhất định là vô cùng sung sướng.”

Mấy người ngứa ngáy khó nhịn, cười. “Ai qua đó một chuyến nữa đi? Ai có thể mời người ta uống rượu được, thì là người có năng lực tốt…”

Có người đứng dậy, thì đột nhiên, người đàn ông được gọi là “anh hai” kia bị giữ vai.

Quay đầu, là trợ lý: “Cậu hai, cậu chủ nhà họ Đoạn đêm nay cũng ở đây, vừa rồi cậu ấy cho người tới đây chào hỏi với cậu một câu.”

Người khác nghe thế, liền nói: “Đoạn Chước á? Anh ta ở đâu vậy?”

“À, em thấy được rồi, có phải anh ta đang ngồi ở kia không?”

Anh hai ngậm thuốc lá, quay đầu nhìn về phía được chỉ, nhìn thấy Đoạn Chước, con mắt sáng như đèn pha ô tô.

Trong cái giới này, có ai mà không muốn kết bạn với Đoạn Chước chứ? Hơn nữa, còn là người ta chủ động cho người tới chào hỏi trước.

Anh hai đang định đứng dậy qua đó, thì trợ lý bên cạnh đã vội vàng bổ sung câu tiếp theo: “Anh hai, cậu ấy chỉ bảo tôi chuyển cho cậu một câu…”

“Nói cái gì?”

Trợ lý rụt rè nói ra, anh hai và người chung quanh nghe được, sắc mặt đột biến.

“Cậu chủ nhà họ Đoạn nói, cô gái mà mọi người đang bàn luận là người của cậu ấy. Nếu không sợ chết, thì cứ tiếp tục sủa nữa đi.”

Lời trợ lý quanh quẩn bên tai, anh hai nhìn về phía nơi xa —-

Đoạn Chước lười biếng vắt chéo chân, nâng mắt lên nhìn về phía bọn họ, đáy mắt lạnh lẽo.

Làm người phía sau lạnh hết sống lưng.

Mấy người nghe vậy, toàn bộ đều im thin thít.

—------------

Vừa rồi, Tuyên Hạ, Lương Chi Ý lên sàn nhảy để quẩy, Tri Miên không thích, nên chỉ ngồi một mình.

Đêm nay, không biết bọn họ gọi cho cô rượu gì, mà ngọt ngào vị vải, hậu vị có hơi cay cay, cô từ từ uống, cảm thấy hơi nghiện, liền uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Một lát sau, có người đàn ông đến đây, cầm ly rượu, hỏi cô có muốn cùng uống hai ly không.

Cô lập tức từ chối, người đàn ông nói với cô vài câu, giác quan thứ sáu cảnh báo Tri Miên rằng đây không phải là người tốt, nên thái độ rất kiên quyết, người đàn ông đành phải từ bỏ mà trở về.

Cô liếc mắt nhìn đám thanh niên vẫn luôn dòm ngó mình, cô sợ có chuyện không hay, liền gửi tin nhắn cho Lương Chi Ý, Lương Chi Ý nói sẽ lập tức quay lại, nhưng mà cô ấy còn chưa trở về, thì đám đó đã đứng dậy, nhanh chóng chuồn khỏi hộp đêm, chạy như ma đuổi.

“Rượu bọn họ mời, cậu không uống chứ?”

Sau khi Lương Chi Ý và Tuyên Hạ trở về, liền hỏi cô.

“không uống.”

“Ài, cũng trách bọn tớ đi lên đó quẩy, liền có người tới đây quấy rầy cậu, chủ yếu là do Cửu Cửu hôm nay quá xinh đẹp.”

Hai người ở lại không rời đi nữa, Tri Miên đang uống rượu, một lúc sau liền cảm thấy hơi khó chịu, tác dụng của rượu đã gõ cửa rồi.

Cô nằm trên bàn một lúc rồi bật dậy. "Tớ đi vệ sinh cái đã."

Lương Chi Ý: "Tớ đi cùng cậu nha?"

“Không sao đâu.” Cô nghĩ rằng mình sẽ sớm trở lại.

Tri Miên rời khỏi nơi ồn ào, cuối cùng cũng đến cửa WC.

Cô đứng trước bồn rửa mặt, hai tay đặt trên mặt đá cẩm thạch, lông mày mỏng cau lại, nhanh chóng vỗ ngực, cảm thấy bụng đang nhộn nhạo.

Cơn buồn nôn ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cô không nhịn được mà cúi xuống.

Đang khó chịu, cô đột nhiên cảm thấy lưng mình đang bị một đôi tay vỗ về.

Dường như có một người đang đứng bên cạnh cô, mùi hương quen thuộc của tinh dầu bạc hà và thuốc lá xộc vào mũi cô.

Vòi nước trước mặt cô được bật lên, khi cô vừa ói xong, một giọng nam quen thuộc vang lên: "Súc miệng."

Cô súc miệng, nước vào miệng, vị chua cũng bị cuốn trôi.

Một phút sau, cô giơ tay tắt vòi nước, thân thể bị nhấc lên thô bạo, Đoạn Chước nhét chai nước khoáng vào tay cô, trầm giọng nói: "Uống nước đi."

Cô rất khó chịu, lúc này cũng không có tâm trạng phản kháng, đành phải nghe theo.

Dòng nước khoáng lạnh lẽo từ trong cổ họng lăn xuống, từ từ làm dịu đi cơn khô rát.

"Giấy…"

Cô lau nước nhỏ giọt trên cằm, nói nhẹ nhàng.

Đoạn Chước lạnh lùng nhìn cô, đi tới bên cạnh lấy vài tờ giấy, Tri Miên cầm lấy, lau nước trên mặt.

Người đàn ông đứng trước mặt cô. "Em nôn xong chưa?"

Anh để ý thấy cô vừa nằm trên ghế, thoạt nhìn đã thấy khó chịu, khi thấy cô đứng dậy đi ra ngoài, anh liền đoán ra, liền đi mua một chai nước về, rồi bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.

Tri Miên vỗ ngực và lơ đãng gật đầu.

Cô gái chỉ mặc một chiếc váy quây, chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh lộ ra, Đoạn Chước mạnh mẽ cởi áo khoác của mình ra quấn quanh người cô.

"Có chút năng lực này mà còn đòi uống rượu à? Em cho rằng trước đây anh quản em là vô ích sao?"