Vấy Bẩn Đồng Phục Thiếu Niên

Chương 18




Lúc hai người bọn họ tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Rửa mặt xong Kiều Nghị mồi một điếu thuốc, sau đó dựa vào sofa xem live stream game. Đôi khi hắn lơ đãng dời mắt khỏi màn hình, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Cạnh, chỉ cảm thấy gã mẹ nó ngoan hiền quá mức rồi. Vừa tỉnh dậy đã gom khăn trải giường đi giặt, nàng dâu nhỏ này đủ khiến người ta phải dốc sức yêu thương.

Kiều Nghị nhàm chán tắt bỏ live stream, sau khi Lâm Cạnh quét dọn trong phòng khách lại vội vàng vào nhà bếp không biết làm gì, ngược lại Kiều Nghị rảnh rỗi truy cập danh bạ tìm số của Lâm Cạnh.

Di động trong phòng ngủ reo vang bốn năm lần, bởi vì loay hoay trong bếp nên gã không nghe thấy.

“Cạnh Cạnh ơi, ai gọi cậu kìa.” Kiều Nghị thò cổ về phía gã, kêu to.

Lâm Cạnh bước vào phòng ngủ cầm điện thoại nhìn thoáng qua, cố tình để nó reo lên một hồi mới bắt máy. “Xin hỏi ngài đây có gì căn dặn?” Giọng nói mang theo đầy ắp sự cưng chiều.

“Làm gì vậy? Lâu ơi là lâu mới nghe máy.” Hắn bất cẩn gạt tro thuốc lên gối nằm,  sau đó cầm lấy gối phủi phủi cho đến khi không còn dính bụi mới thôi.

“Vừa bắc nước sôi, chuẩn bị nấu mì.” Lâm Cạnh nhặt tuýp gel bôi trơn nằm lăn lốc trên tấm thảm kia, kéo ngăn tủ đầu giường ra bỏ vào. “Sao thế?”

“Eo đau.” Kiều Nghị nói bằng giọng hiển nhiên. “Ai cắm vào, ai đưa đẩy thì mau tới đây xoa bóp cho tôi.”

“Cậu chắc chứ?” Lâm Cạnh mỉm cười mờ ám. “Chắc sẽ càng bóp càng đau.” Dứt lời, đi ra phòng khách.

“Thử thì biết.” Kiều Nghị cười gượng một tiếng, vừa trông thấy bóng dáng Lâm Cạnh bèn ngẩng lên, hắn chớp mắt đá lông nheo với gã, thì thào. “Thôi cúp máy đây, vợ tôi ra rồi.”

“Vợ?” Lâm Cạnh ngồi xổm bên sofa, mỉm cười ngắm nghía Kiều Nghị, nụ cười thật ngả ngớn. Gã chậm rãi thò tay vào quần đùi người thương, ngón trỏ đè sâu vào chỗ kín đáo, sau đó môi kề môi hỏi Kiều Nghị: “Cậu muốn tôi bóp ở đây à?”

“Má…” Kiều Nghị không ngờ ban ngày ban mặt Lâm Cạnh lại không biết xấu hổ như vậy, hắn kéo tay gã ra ngoài, cười rồi đạp gã một phát. “Mẹ nó, eo cậu mọc ở mông sao?”

“Có đâu.” Lâm Cạnh đứng lên, quay lưng đi vào nhà bếp. “Nhưng đôi mắt thì mọc trên người cậu.”

“Fuck, nghe buồn nôn.” Kiều Nghị ngẫm nghĩ rồi tằng hắng. “Tôi muốn ăn mì cà ri!”

Mà lúc này, Hướng Siêu đứng bối rối ở cửa chính. Tối qua nó trằn trọc tới sáng, suy nghĩ cả đêm cũng không thông suốt được gì. Anh em tốt của nó sao lại thành gay, mấu chốt nằm ở chỗ còn làm tình với Lâm Cạnh… điều này đúng là không thể tưởng tượng mà. Buổi sáng có tiết, cơm trưa cũng không rảnh ăn, cứ thế Hướng Siêu dong thẳng đến nhà Kiều Nghị.

Nó ấn ấn vài số trên ô mật mã rồi bỗng rụt tay về, đệch, đến mức này thì việc cần làm cũng nên làm cho xong chứ? Dù không muốn thừa nhận bản thân nhát gan nhưng chỉ cần nhớ tới dáng vẻ tàn nhẫn lạnh lùng của Lâm Cạnh ngày hôm qua, nó bất giác sợ teo vòi.

Thằng đần Kiều Nghị nói cong là cong, hơn nữa cố ý coi trọng người như gã… Lỡ mà ngày nào đó sự việc bung bét, cha của Lâm Cạnh hay tin, biết đâu chừng… Hướng Siêu không dám nghĩ tiếp, nó đứng phân vân hồi lâu mới gọi cho bạn mình.

“Ê, giờ tao vào có tiện không, Lâm Cạnh… cũng ở đây hả?” Hướng Siêu không đợi đối phương trả lời đã nói. “Tao đang ở trước cửa nhà mày.”

“Tôi đang ở đây, vào không tiện.”

“Vậy, tôi…” Hướng Siêu không ngờ người bắt máy chính là Lâm Cạnh, nhất thời chẳng biết nói năng chi.

“Không tiện cái đếch, tự nhập mã vào.” Vừa rồi Kiều Nghị mở loa ngoài nên đã nghe hết thảy cuộc đối thoại, sau khi ngắt máy hắn trừng mắt với bạn trai một cái, lại nhìn thời gian hiển thị trên màn hình. “Nấu thêm một tô mì nhé.”

“Còn nữa, sau này không được nói chuyện cộc lốc với Hướng Siêu, nghe rõ chưa?”

Thật ra Lâm Cạnh không hề ghét Hướng Siêu, nhưng gã không thích việc cả ngày nó cứ dính lấy Kiều Nghị, tỷ lệ tồn tại của nó so với gã – một bạn trai chính thức, còn cao hơn nhiều. Gã biết lòng dạ mình hẹp hòi nhỏ nhen, lại hay gây sự vô cớ, nhưng chung quy cũng do cảm thấy khó chịu mà ra.

Gã ‘hm’ một tiếng thật dài, liếc nhìn Hướng Siêu đang mở cửa bước vào trong. “Vậy hai người chơi vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên Hướng Siêu đến nhà Kiều Nghị bằng tâm thế bứt rứt mất tự nhiên thế này, nó vừa vào đã tự giác ngồi ngay ngắn trên sofa. Nhớ tới lần trước Lâm Cạnh cũng ngủ qua đêm thì các bánh răng trong não lại bắt đầu hoạt động, chẳng lẽ… khi đó cũng quất nhau rồi?

Mì đã chín.

“Khoan khoan.” Kiều Nghị giơ điện thoại lên trước tô mì nóng hổi. “Để tao chụp hình rồi ăn.”

Hướng Siêu đành rụt tay về, Lâm Cạnh nhìn hắn, nhíu mày đẩy bát cải chua đến trước mặt Hướng Siêu.

“Không sao, không sao hết, đợi nó chụp xong thì ăn.” Hướng Siêu mở miệng, thầm nghĩ Lâm Cạnh cư xử thật khách sáo, tuy nhiên nét mặt thì không đong đầy thiện cảm như vậy.

Kiều Nghị chụp liên tục mấy bức vẫn không hài lòng, hắn cố chấp tìm góc độ đẹp hơn. Hắn lấy cả Hướng Siêu vào khung, tặc lưỡi rồi hỏi. “Mày có thể tỏ ra vui tươi chứ? Tao muốn đăng lên vòng bạn bè cho người ta thấy tô mì này thật hay ho.”

“Đệch, mì gói thì hay ho gì?” Hướng Siêu không phục.

“Sao lại không?” Ngữ khí ai kia có chút kiêu ngạo, ngay cả chân mày cũng nhướng cao. Hắn ôm lấy bả vai Lâm Cạnh, cảm thấy tự hào. “Đây chính là lần đầu tiên Lâm Cạnh của chúng ta xuống bếp!”

Hướng Siêu thấy khóe môi gã hơi cong lên, nó cúi đầu tỏ ra xem thường, đành đem lời sắp nói nuốt trở vào trong bụng.

Nấu mì có gì khó khăn mà phải tung hô, nhưng trông thấy bọn họ kề vai sát cánh với nhau như vậy, lên giường cũng là lẽ thường tình…. Thôi bỏ đi, hai đứa mày cứ vui vẻ thì tốt.

***

Nằm liệt trên sofa một buổi trưa, đến tối cả hai quyết định ra ngoài ăn uống.

Hai thằng con trai không có hứng thú dạo phố, sau khi đánh chén no nê chưa nghĩ ra điểm dừng chân nên bọn họ đứng trên cầu vượt, tựa vào lan can nhìn xe cộ nườm nượp bên dưới.

“Tôi tính rồi.” Lâm Cạnh nghịch bật lửa của Kiều Nghị, nói. “Từ nhà tôi đến trường mất 20 phút, chỗ cậu 18 phút.”

“Tôi có thể trễ hơn cậu 2 phút mà.” Kiều Nghị rít một hơi thuốc, cười cười.

“Tôi cũng muốn trễ 2 phút.” Lâm Cạnh nhìn Kiều Nghị, giọng điệu vốn nghiêm trang nay lại mang theo nét dịu dàng chưa từng có. “Được không?”

Kiều Nghị sửng sốt vài giây mới hiểu được ý gã là gì, hắn bối rối hồi lâu mới nói. “Tuy rằng ở cạnh cậu rất vui nhưng…” Hắn dừng một chút, tự hỏi nên dùng từ như thế nào. “Tôi đã quen với cô đơn, đột nhiên dọn đến ở chung, tôi…”

Cho dù hắn thích sáng sớm mở mắt ra sẽ nhìn thấy Lâm Cạnh, thích chuyện trò và thích cùng gã ăn cơm, cùng ôm ngủ, nhưng  nếu phải thay đổi hoàn toàn lối sinh hoạt cố hữu của mình, không hề phòng bị mà đón nhận sự xâm lấn của đối phương, chung sống nhường nhịn nhau, ngoại trừ thích ra còn cần dũng khí rất lớn. Dũng khí thế này, hắn cảm thấy bản thân chưa đủ.

“Bỏ đi, hiểu rồi.” Không đợi Kiều Nghị nói xong Lâm Cạnh đã lên tiếng.

“Cậu sẽ không giận hờn?” Kiều Nghị mỉm cười sờ mặt bạn trai, thận trọng hỏi han.

“Không đâu.” Lâm Cạnh đè lấy tay hắn, cười cười, nhưng cảm giác thất vọng hiện rõ hơn bao giờ hết.

“Vậy thì tốt.” Kiều Nghị nhìn đối phương, trong lòng thầm than một tiếng, nét mặt kia… Thôi, lại phải dỗ dành.

Cách đó không xa có một nam sinh ôm đàn ghi-ta vừa hát xong câu hát cuối cùng, cậu dừng lại, tiếng nhạc cũng lặng thinh. Kiều Nghị quay đầu thì thấy nam sinh và một cô thiếu nữ (có lẽ là người yêu) cùng ngồi trên băng ghế, vừa nói cười vừa gặm hamburger trông rất lãng mạn.

“Muốn ăn hamburger không?” Kiều Nghị chạm khẽ mu bàn tay Lâm Cạnh.

Gã lắc đầu, “Cậu đói bụng sao?”

“Không đói, tôi đâu phải heo.” Dứt lời đưa điếu thuốc hút dở vào môi Lâm Cạnh, tiếp theo đi về hướng đó. Lâm Cạnh rít một hơi, đầu lọc vẫn còn dính nước bọt của Kiều Nghị, sau đó bước theo.

“Ê bồ, cho tôi mượn cây đàn với micro được không?” Kiều Nghị trỏ vào đàn ghi-ta rồi hỏi.

Nam sinh gật đầu, bởi vì trong miệng nhét đầy hamburger nên trả lời không rõ lắm. “Được, cậu lấy đi.”

“Cám ơn.” Kiều Nghị nâng đàn lên, đứng trước micro. Hắn thấy hơi căng thẳng, thậm chí còn không dám nhìn Lâm Cạnh. Thời sơ trung bởi vì sống một mình nên đem đàn ra nghịch những lúc rảnh rỗi, hắn không thích sự tĩnh lặng quá mức trong nhà. Tuy hiện tại không đàn đã lâu nhưng cũng không đến nỗi tệ, cùng lắm trình độ gà mờ thôi.

Bởi vì đẹp trai, dáng lại cao, ngay khi chưa hát đã có không ít người qua đường đứng nhìn, trong đó đại đa số là nữ sinh, vài cô em hưng phấn đến mức giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com

Kiều Nghị ngó quanh, thầm chửi bậy, đúng là chơi ngu lấy tiếng mà, tầm này nếu hát hò không ra gì thì chỉ tổ mất mặt, biết đâu chừng Lâm Cạnh không dám nhận mình là người quen. Trước đó hắn không có ý định chơi trội hay biểu diễn, nhưng cảm xúc lãng mạn nhất thời nảy sinh đã thúc giục hắn phải làm gì đó…

Chỉ e rằng hành động vụng về. Sau khi nghĩ ngợi đủ thứ, lòng bàn tay Kiều Nghị hơi đổ mồ hôi. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, ngón tay mơn trớn vài nhịp trên dây đàn, ‘Bỗng dưng — —’ sau khi nhấn hai chữ này bèn dừng lại, nghe giọng mình thông qua micro vang lên, cảm xúc so với lúc ở KTV khác nhau một trời một vực. Hắn thấy xấu hổ…

Kiều Nghị giả vờ điều chỉnh micro để che giấu sự căng thẳng trong lòng, tựa như đang thử giọng, tiếp theo hít sâu một hơi, bộ dạng còn vất vả hơn sản phụ sinh con là đằng khác. Hắn vội vàng nhìn Lâm Cạnh, chỉ thấy Lâm Cạnh đang dõi mắt chờ mong màn biểu diễn của mình, vì thế Kiều Nghị hạ quyết tâm – vứt hết mặt mũi.

Khúc dạo đầu chậm rãi vang lên.

“Bỗng dưng tôi thích em, để rồi yêu em đắm say.” Kiều Nghị hơi nhíu mày, cúi đầu ngó dây đàn trong tay. “Không vì sao cả, không có nguyên nhân.”

Khi hát cũng như khi nói, thanh âm không lớn, vừa biếng lười trầm thấp vừa mang theo một chút khàn khàn. Bởi vì khẩn trương nên hơi thở hắn dồn dập, nhưng nhìn chung giọng hát rất đặc biệt, cũng rất êm tai.

“Em biết tôi đang chờ em sao, nếu em thật sự quan tâm đến tôi, sao lại để ớ ớ ớ ớ… vượt qua.” Bởi vì quên lời nên hắn ngượng ngùng cười khẽ, trông đáng yêu vô cùng!

“Bỗng dưng tôi thích em, yêu em đắm say, nghe tiếng lòng vang lên trong đêm tối…”

Lâm Cạnh đứng đối diện với Kiều Nghị, không hề chớp mắt. Người kia, bất luận ngắm bao nhiêu lần vẫn hệt như lần đầu tiên trông thấy, luôn khiến gã rung động con tim, cảm giác bồng bềnh như bước lên từng nấc thang ảo ảnh. Chớp mắt một cái, thứ tình cảm ấy ngày càng sinh sôi, từng phút từng giây vẫn ấp ủ vẹn nguyên, thương nhớ đong đầy.

Mãi đến lúc Kiều Nghị hát xong, Lâm Cạnh vẫn còn đắm chìm trong dư âm sót lại.

“Buồn nôn không?” Kiều Nghị đến gần bạn trai, huơ huơ tay trước mắt gã. “Ngớ người rồi?”

Bấy giờ Lâm Cạnh mới định thần lại, mỉm cười. “Buồn nôn.”

Nhưng cũng thật bất ngờ, và cảm động.

“…Lãng mạn chứ?” Kiều Nghị vui đùa, “Có phải lại càng yêu chết tôi?”

“Lãng mạn.” Nét cười trên môi gã thêm sâu. “Yêu chết.”

Kiều Nghị thở phào nhẹ nhõm, cũng phì cười, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh – đặc biệt là những nữ sinh đang tỏ ra quắn quéo. Hắn nắm tay Lâm Cạnh nhét vào túi áo, kéo gã lên thang cuốn trên cao. “Hình như tôi quên thú nhận điều này — —”

“Tôi thích cậu, vô cùng thích.” Kiều Nghị dẫm lên bậc thang, ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu, giọng rất nhỏ, tựa như đang nói với chính mình. “Rất thích.”

“Tôi biết từ lâu.” Lâm Cạnh trả lời.

“Đệch…”