Hôm đó, ngay khi trời vừa sáng. Hồ Ly tinh thần sảng khoái tuyên bố: "Các đồng chí, ta sẽ đi làm người! Xin cả nhà cho ta một tràng pháo tay!"
Chúng yêu lập tức vỗ vây, đập càng, đập móng....
"Ừ ~~" Hồ Ly thỏa mãn gật đầu, "Ta đi đây, lần sau khi các ngươi nhìn thấy ta, ta sẽ là người ~~ "
"Ngươi muốn đi đâu?" Con Cua hỏi.
"Trở về chỗ tu luyện cũ, tọa hóa nhân thân." Hồ Ly sờ sờ chiếc móng vuốt trên bàn chân xù lông của mình, thở dài nói, "Sau này không thể gặp được ngươi nữa rồi, tiểu móng móng à, ta sẽ nhớ ngươi!"
"Chúng ta cũng sẽ nhớ ngươi, tiểu móng móng." Chúng yêu cũng thở dài, nói.
Hồ Ly xòe bộ móng bén nhọn của mình ra, "Cho xem bộ móng vuốt xinh đẹp mà sắc bén của ta lần cuối!"
"Ờ, đây chính là "Lượng móng" trong truyền thuyết..." Cá Nheo nói.
"Chỉ mới nghe qua 'Lượng kiếm' với 'Lượng giáp'..." Cá Chuối và Cá Chép trăm miệng một lời nói.
Hồ Ly liếc mắt một cái lườm bọn họ, tâm tình vẫn khoái trá như cũ, "A a ~~ cả nhà chờ tin tốt của ta nha ~~88~~" nói xong, nó liền tung tăng chạy đi.
"Các ngươi nói xem, Hồ Ly tại sao lại vui vẻ quyết định làm người như vậy? Con cua hiếu kỳ hỏi.
"Rất rõ ràng, cuối cùng nó đã buông tha cho Quý Du đại sư." Tôm Sông gật đầu.
"Thật kỳ quái, rõ ràng trước kia nó vẫn nói thích, mới thế mà đã buông tha sao?" Ly mờ mịt mở miệng.
"Chuyện thích này rất phức tạp. Có những lúc, ngươi cho rằng chính mình thích, thật ra không phải là thích nhất, ngươi cho rằng chính mình chán ghét, ngược lại là rất để trong lòng..." Cá Chép thở dài, thần bí mở miệng.
Cá Chuối ở một bên giải thích, "Cả nhà yên tâm, nó không điên. Chỉ là từ sau khi bị Cẩm Lý MM đá, liền rất thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Không sao không sao..."
Thế là, chúng yêu coi thường Cá Chép.
"Chán ghét, ngược lại rất để trong lòng?" Con Cua đột nhiên phát hiện ra cái gì, "Như vậy, thì ra, Hà Tử thích m Minh ca ca à?"
Tôm Sông từ tảng đá bên cạnh ao ngã thẳng xuống ao. "Bàng Bàng chết tiệt, không được nói lung tung!!!" Nó thò đầu ra, nổi giận.
Con Cua rụt vào một góc, ngậm miệng lại.
"Nhắc mới nói, Hà Tử tại sao ngươi lại chán ghét m Minh vậy? Hắn rất tốt mà." Ly không biết sống chết mở miệng.
Chúng yêu nhao nhao hùa vào."Đúng đúng. Phải có lý do gì chứ?"
"Ghét một người cần có lý do sao?" Tôm Sông một lần nữa bò lên tảng đá.
"Không cần sao?"
"Cần sao?"
"Không cần sao?"
"Cần sao?"
...
"Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận một chút thôi, làm gì phải nghiêm túc như vậy chứ?" Chúng yêu chán nản nói ra một câu cuối cùng, "Không cần sao?"
Tôm Sông trợn trắng, tự mình suy nghĩ cẩn thận. Đúng thật, nó vì sao lại ghét m Minh nhỉ? Hắn rõ ràng có mang đồ ăn đến, còn mua cho mình Sơn Hải Kinh, thái độ cũng rất tốt, vì sao nhỉ?
Đang lúc nghĩ ngợi, đương sự đã tới rồi.
Tôm Sông cảm thấy bộ dáng hắn ở trên lưng ngựa rất tiêu sái, còn có một loại bá khí không thể tả nổi. Vừa nghĩ tới đó, ngay tức khắc nó muốn đá văng cái ý nghĩ đáng sợ này đi.
"Sớm." m Minh xuống ngựa, cười chào hỏi.
"m Minh công tử, hôm nay đến rất sớm a." Cá Nheo cũng chào hỏi.
"Ừ." m Minh cười, lấy ra bọc giấy, "Bánh đậu không?"
Cá Chuối và Cá Chép lập tức hóa thành người, xông lên bờ. Ôm lấy cái bọc giấy.
Con Cua không cam lòng lạc hậu, cũng nhảy lên.
Ly không biết rõ vì cái gì muốn nhảy, nhưng mà là nhảy về.
Cá Nheo chậm rì rì đi qua, cười tít mắt nhìn.
Tôm Sông liếc mắt lườm mọi người một cái, không nói chuyện.
"Hắc Tử, ăn ngon quá ~~ ăn xong chúng ta đi đến ao bên cạnh nghe buôn chuyện~~" Cá Chép vừa ăn vừa nói.
"Ừ~" Cá Chuối vừa ăn vừa ủng hộ.
"Ta cũng muốn ăn, còn phải đi học." Con Cua nhét cái bánh vào trong miệng, hàm hồ nói.
"Ta... Ta hôm nay đi tìm Giao Long sớm một chút." Ly cầm bánh, nghĩ nghĩ, nói.
"Ờ, hôm nay ta muốn đi bái phỏng Bàn Long một chút." Cá Nheo gật đầu. Sau đó, nói với Ký Kỳ, "Ngươi muốn đi nhìn một chút hay không?"
Kỳ Ký chớp mắt mấy cái, gật đầu.
...
Thế là, sau hồi gió cuốn mây tan. Ở ao chỉ còn lại Tôm Sông, trên bờ chỉ còn lại m Minh.
"..." Tôm Sông nhìn hắn, không nói.
"Hạ cô nương, thật xin lỗi, không còn gì hết." m Minh cười cười.
"Không cần, ta không thích đồ ngọt." Tôm Sông nghiêm túc đáp.
m Minh nhìn nhìn bốn phía, "Đột nhiên, thật an tĩnh..." Hắn cười, lẳng lặng nói.
"An tĩnh không được sao." Tôm Sông vẫn nghiêm túc đáp.
"Hạ cô nương, vì sao ta lại cảm thấy cô rất chán ghét ta?" m Minh trầm mặc một hồi, hỏi, "Ta đã làm cái gì khiến cô không vui sao?"
"Không. Ngươi quá đa tâm rồi." Tôm Sông tiếp tục nghiêm túc đáp.
m Minh đành phải thở dài. "Đúng rồi, Hạ cô nương, Hồ Ly đâu?" Hắn chuyển đề tài.
"Nghe lời ngươi nói, bây giờ chạy đi làm người." Tôm sông như trước nghiêm túc đáp.
"Ồ?" m Minh cười, "Thực tốt." Hắn lại nghĩ nghĩ, hỏi, "Hạ cô nương, sau này muốn làm gì?"
"Làm gì cũng được, nhưng mà không làm người." Tôm Sông càng thêm nghiêm túc đáp.
"Vì sao?" m Minh tỏ vẻ cười, nhưng giọng nói lại pha chút mất mát.
"Tuổi thọ của con người ngắn như vậy, lại còn dễ sinh bệnh, một lần không cẩn thận là chết. Còn đần như vậy. Muốn có tiền thì cả ngày lừa lừa gạt gạt, muốn có quyền thì cả ngày giết tới giết lui, quá nhiều thứ đáng ghét." Tôm Sông không tiếp tụ nghiêm túc, mà là hơi mỉa mai đáp.
"Đúng nhỉ..." m Minh nghe xong, mắt hơi hạ xuống, thở dài một hơi.
"Nhưng mà, có rất nhiều yêu tinh muốn làm người. Không biết suy nghĩ chút nào, không có chí khí!" Tôm Sông nói hăng say, không chú ý đến biểu hiện của m Minh.
"Cho nên, cô không muốn làm?"
"Đương nhiên. Ta muốn tu luyện thành tiên, tự do tự tại, có thể đi khắp nơi trên thế giới ~" Tôm Sông nghiêm túc đáp.
"Bây giờ không đi được sao?"
"Không được. Ta là Tôm Sông, cho dù là yêu tinh, nhưng rời nước lâu cũng sẽ chết." Tôm Sông phất phất cái kẹp, "Ta muốn đi ra biển khơi, cho nên không thể ỷ lại vào nước ngọt."
"Ra vậy..." m Minh gật gật đầu.
"Ngươi thì sao? Xem ngươi có vẻ không muốn làm người, sao không đi tu tiên?" Nói xong lý tưởng, Tôm Sông tâm tình không tệ hỏi han.
"Ta không muốn làm tiên." m Minh cười.
"Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
"Không muốn làm cái gì." m Minh nằm trên thảm cỏ, "Ta chỉ là, muốn cả đời có thể như vậy, nằm ở trên thảm cỏ, nhìn trời xanh mây trắng, cái gì cũng không làm, hẳn là rất tốt..."
"Không có chí khí!" Tôm Sông lần đầu tiên khinh bỉ hắn.
"Đúng nhỉ, thật có chút không chí khí..." m Minh miễn cưỡng mở miệng, "Nhưng mà... Ai quy định là nam nhân thì nhất định phải có chí khí? Muốn sống như vậy, là sai sao..."
Tôm Sông bị hỏi đến ngơ người. Đúng thật, đa phần yêu tinh trong ao chính là sống không chí khí như vậy. Có gì sai sao?
"A a, tùy tiện nói thôi ~" m Minh mở miệng, "Ta biết rõ mình không thể cứ như vậy cả đời, cho nên, có chút hâm mộ các ngươi ..."
"Có cái gì đáng hâm mộ. Ngươi không biết tu luyện khổ thế nào đâu!" Tôm Sông nói lại hắn.
"Nếu vậy." m Minh đột nhiên dùng một giọng nói rất nghiêm túc, hỏi, "Hạ cô nương... Nếu có một ngày ta không đến nữa, nàng có nhớ ta hay không?"
Tôm Sông bị hỏi đến nỗi hoang mang."Cái gì là có một ngày ngươi không đến nữa, thế là ý gì?" Nó không vui hỏi.
"Chỉ là tiện miệng hỏi thôi." m Minh cười lên, "Nàng sẽ nhớ sao?"
Tôm Sông đột nhiên cảm thấy trong lòng có nơi nào đó rung động một chút, giống như lần cùng người ta đấu pháp bị lôi điện đánh trúng. Nó nổi giận, nói, "Ngươi có ý gì! Ta tuy là yêu tinh, nhưng trí nhớ cũng không kém như vậy!"
m Minh ngồi dậy, nhìn nó cười, "Có câu nói này là đủ rồi." Hắn hít thật sâu rồi thở dài, mở miệng, "Hạ cô nương, ta cam đoan rằng, ta không phải như nàng nghĩ, không chí khí ~ "
Nhìn hắn cười, Tôm Sông lại càng hoang mang. Mãi đến khi, m Minh nói hẹn gặp lại, đi vào rừng trúc, không còn nhìn thấy nữa, nó vẫn cứ ngây ngốc ở trên tảng đá.
Rất lâu sau, nó đờ đẫn mở miệng, "Có ai tới nói lạc đề để ta khôi phục lại không?"
...