Ngày hôm nay đối với đám tiểu yêu trong ao mà nói, quả thực là quá dài.
Đến khi chạng vạng, Cá Nheo mang Cá Chép trở về.
"Lý Tử!" Cá Chuối lao lên.
"Hắc Tử..." bộ dáng Cá Chép vẫn là một thiếu niên có khuôn mặt bình thường. Nhìn thoáng qua nó có chút tiều tụy, giọng nói cũng không có sức.
"Thế nào rồi? Không có việc gì chứ?" Tôm Sông cũng đi lên, hỏi.
Cá Nheo sờ sờ râu mép của mình, "Không sao, Quý Du đại sư là người phân rõ phải trái, đám đạo sĩ vừa rời đi, hắn cũng không làm khó chúng ta nữa."
"Như vậy à ~~ thật quá tốt ~~" Con Cua vui vẻ nói.
"Thế... Ngân Lý đâu?" Ly ôm móng vuốt, hỏi.
"Đi..." Trả lời nó, là Cá Chép, "Cùng đi với Tiểu Cẩm rồi..."
"..." Cá Chuối không biết nên nói cái gì.
"Ta rõ ràng là muốn Ngân Lý bị bắt đi, như vậy không chừng Tiểu Cẩm sẽ thích ta... Tại sao, ta lại muốn đi cứu nó vậy? Chúng nó, cùng đi rồi... Sau này, không thể gặp được nữa..." Cá Chép cắn răng, khóc hô.
Chúng yêu sửng sốt.
Sau đó, không ai nói gì, lui về ao.
Đêm hôm đó, Cá Chép ở trong ngực Cá Chuối, khóc như một đứa trẻ.
Vì cái gì mà lại đau lòng, Cá Chuối vẫn không hiểu nổi, nhưng mà, nó lại có thể mơ hồ cảm giác được một điều. Cơn đau đang hoành hành trong ngực, sau một thời gian dài nữa, chỉ cần chạm vào, vẫn sẽ khó chịu. Nó cũng biết rõ, đau như vậy sẽ không khiến người ta bị thương. Sau cơn đau này, ngược lại trái tim sẽ kiên cường hơn...
Cá Chép khóc xong rồi ngủ mất, một vòng ánh trăng mỹ lệ cũng lên cao.
Lúc này, Ly đột nhiên hỏi một vấn đề.
"Ơ? Hồ Ly đâu?"
Chúng yêu đều kinh.
"Đúng vậy... Hồ Ly đâu?!" Tôm Sông hô lớn một tiếng.
"A nha ~~ ta quên mất nó..." Cá Nheo vỗ đầu một cái.
"Chết tiệt!!!"
Cá Nheo một góc bốn mươi lăm độ ngửng lên nhìn trời, "Quả nhiên, ta đã già..."
"Xí!!!"
= =#
"Làm sao bây giờ?" Con Cua khẩn trương nói.
"Không có gì đâu..." Cá Nheo như cũ nhìn lên bầu trời, "Nói về giao tình với Quý Du đại sư, nó so với chúng ta còn nhiều hơn. Chúng ta không việc gì, nó lại càng không sao. Nói tóm lại, bây giờ cứ rình coi..."
Quan điểm này được mọi người chấp nhận.
"Rình coi?" Cá Chuối và Ly cùng khó hiểu mở miệng hỏi.
"Chính là chiêu đứng đầu trong Bí Kíp Buôn Chuyện, Hắc Tử ạ!" Cá Chép đang ngủ bỗng mở to mắt, nghiêm túc nói.
"Hả?" Cá Chuối lắng nghe.
"Tuyệt chiêu cùng hệ liệt còn có: nghe lén, chụp ảnh, yêu đương vụng trộm..." Cá Chép tiếp tục giảng giải.
"Lý Tử, ngươi hiểu biết rộng thật!" Cá Chuối sùng bái nói.
"Dĩ nhiên ~~" Cá Chép đắc ý.
"Lý Tử!"
"Hắc Tử!"
"Lý Tử!"
...
"Phì, Cá thực đần!" Tôm Sông khinh thường.
"Oa —— kì thị chủng tộc —— "
Đột nhiên, trong rừng có động tĩnh. Chúng yêu yên lặng, nhìn chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc Thính Thông chạy ra, cả nhà nhẹ nhàng thở phào.
"A! Hồ Ly!" Ly tinh mắt phát hiện, trong ngực Thính Thông đang ôm , chính là trung tâm đề tài cả nhà vừa nói đến.
Thính Thông đi đến bên cạnh ao, đem Hồ Ly đặt xuống, "Sư phụ dùng khóa trói yêu khóa nó trên trấn yêu đỉnh, các ngươi xem nó đi!"
Cá Nheo hóa thành hình người lên bờ, xem một chút, lắc lắc đầu.
Thính Thông sửng sốt, "Không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ mới khóa một canh giờ thôi a!"
"Vô cùng... Nghiêm... Trọng..." tiếng Hồ Ly, u u vang lên.
Cá Nheo thở dài, "Ai... Tâm bệnh, không cứu nổi..." Nói xong, nó chui về trong ao.
"Oa!!!" Hồ Ly lập tức gào khóc lớn, "Người ta không muốn sống nữa!!! Quý Du GG nhất định không thèm nhìn người ta!!! 55555... Trấn yêu đỉnh, cho dù chỉ trói ba ngày, ta cũng sẽ bị đánh hiện nguyên hình, đạo hạnh mất hết... 55555... Lần này hắn nhất định là rất chán ghét người ta mà..." Nó khóc, trong thanh âm đột nhiên tràn đầy thê lương, "Nếu như hắn không quan tâm đến ta, ta tu luyện ngàn năm, còn để làm gì?..."
Nó cuộn tròn thành một bó tròn, nức nở.
Chúng yêu ngơ ngác nhìn nhau, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Thính Thông gãi gãi tóc, ngồi xuống. "Hồ Ly."
Hồ Ly cả người vẫn cuộn tròn, giả làm con nhím.
"Hồ Ly?" Hắn đưa tay, kéo kéo móng vuốt nhỏ của Hồ Ly.
Hồ Ly hé ra một mắt, "Làm cái gì, người ta còn đang đau lòng!"
Thính Thông thở dài, "Không cần đau lòng... Sư phụ nhất định không phải không quan tâm ngươi. Ta từ nhỏ đi theo sư phụ, rất hiểu hắn."
"Nói bừa, ta và hắn quen biết đã mấy ngàn năm, hắn còn không phải nói bắt là bắt ta luôn sao!" Hồ Ly lại vùi đầu xuống.
"Ê! Ta đang an ủi ngươi! Ngươi không thể phối hợp một chút à?!" Thính Thông cắn răng, cả giận nói.
"Ngươi hung dữ như vậy, an ủi ở chỗ nào! Một chút thành ý cũng không có!" Hồ Ly nhảy dựng lên, gào.
"Ngươi muốn thế nào!" Thính Thông cũng đứng lên, rống lại.
"Ít ra, cũng phải dùng đồ ăn đến an ủi ta một chút!" Hồ Ly không cần nghĩ ngợi gì đáp luôn.
= =|||
Chúng yêu thở dài, "Hết thuốc chữa."
Thính Thông ngẩn người, sau đó, hỏi: "Được, ngươi muốn cái gì?"
Hồ Ly đối với việc hắn thay đổi thái độ có chút không quen, nghĩ một chút, "Bánh bao xanh —— ta biết là không có! Hạt dẻ rang đường!"
"Hạt dẻ rang đường thì hạt dẻ rang đường!" Thính Thông nhíu mi, "Ta phải trở về, lần sau sẽ mang cho ngươi." Nói xong hắn xoay người chạy đi.
Hồ Ly mở đôi mắt lóng lánh, nhìn theo hướng hắn rời đi. Rất lâu, phun ra một câu, "A nha, quên nói với hắn phải là hạt dẻ của A Vinh..."
= =|||
Chúng yêu tập thể không nói nên lời.
Cá Chép nhìn nhìn Hồ Ly, hít hít cái mũi, " "Thích" cái gì cũng không tốt, không bằng hạt dẻ rang đường."
"Lý Tử, ngươi nói rất sâu sắc!" Hồ Ly gật đầu đồng ý.
"Thích là cái gì?" Ly không hiểu.
"Quả nhiên bạch si..." Tôm Sông khinh bỉ nói.
"Ta cũng không biết a." Con Cua khờ dại mở miệng.
"Ngươi còn nhỏ..." Tôm Sông đáp lại một câu.
"A a, nói đến còn nhỏ , ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
Thích? Cá Chuối nhìn ánh trăng lăn tăn trên mặt ao. Những chuyện này, đại khái không biết, so với biết còn tốt hơn...
...