Mẹ Cố Trạch Vũ nhanh chóng kéo tai con trai mình qua nhà cô để nói chuyện. Mẹ Vũ Lạc Y nhìn cô một cái rồi cũng mời hai người họ vào nhà uống nước bàn chuyện:
- " Hai đứa nói cho mẹ nghe chuyện này là thế nào đây? " - Hai mẹ giơ tờ giấy kết hôn trước mặt hai người.
Cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào thì anh nói:
- " Chúng con đều không nhớ gì hết cả, hay là lừa đảo thôi "
Ngay lập tức mẹ anh dí đầu anh một cái rồi nói to:
- " Nó ghi rõ rành rành thế này mà lừa đảo gì "
Cô cố gắng nhớ lại đêm qua và nói:
- " Tối qua con với cậu ấy có đi uống rượu và sau đó... sau đó... " - Cô xoa vào hai bên thái dương tiếp tục cố gắng nhớ
- " À sau đó chúng con đi tham gia sự kiện gì mà... " - Anh tiếp lời
- " Kết hôn không tỉnh táo " - Cô đột nhiên nhớ ra.
- " Và sau đó bọn con ký vào một tờ giấy rồi chụp một bức ảnh rồi sau nữa... "- Cô nói thêm
- " Sau đó bọn con đều không nhớ gì cả " - Cô cùng anh đồng thanh
- " Khi tỉnh dậy bọn con đã ở trong khách sạn rồi " - Anh nói
Hai người mẹ ngơ ngác nhìn nhau rồi bảo:
- " Vậy là hai đứa phát sinh quan hệ rồi?!"
Cô cúi gằm mặt ngại ngùng khẽ gật đầu. Mẹ anh và mẹ cô bốn mắt nhìn nhau rồi thương lượng:
- " Hay bây giờ mình để bọn trẻ nó cưới nhau luôn chứ cũng đăng ký kết hôn rồi, và chúng tôi cũng phải có trách nhiệm với con bé. "
Anh hoảng hốt nói:
- " Mẹ?!? "
Mẹ anh lườm anh một cái rồi lại tươi cười nói chuyện với mẹ cô.
Mẹ cô gật gù:
- " Bây giờ chắc cũng chỉ còn cách này thôi "
Vậy là hai người nghe theo theo sự sắp xếp của gia đình mà chuẩn bị cho đám cưới thật hoành tráng.
Hai tuần sau, hôn lễ của hai người được tổ chức long trọng bên bờ biển trải đầy hoa hồng. Khách mời đến đây đều là những nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu hoặc những trang báo nổi tiếng nhất. Cô mặc bộ váy trắng đẹp lộng lẫy do chính tay mình thiết kế, đi đôi giày thủy tinh cứng được đặt làm riêng, bó hoa cưới là loại thượng hạng khó trồng. Mẹ cầm tay cô đưa lên bục và trao tay cho anh. Anh tiếp tục cầm tay cô cùng đi đến trước người chủ hôn. Chủ hôn nói:
- " Hai người có đồng ý yêu thương, chăm sóc nhau, bảo vệ và tôn trọng đối phương cả đời dù có ốm đau, bệnh tật, dù nghèo khó hay gian khổ, vẫn cùng nhau bước tiếp chặng đường phía trước đầy rẫy chông gai, biến cố không? "
Cô và anh cùng đồng thanh:
- " Tôi đồng ý "
Rồi chủ hôn nói thêm:
- " Tôi tuyên bố, kể từ chính giây phút này hai người sẽ trở thành vợ chồng "
Mọi người ngồi bên dưới vỗ tay nồng nhiệt mà không quên màn quan trọng nhất:
- " Hôn đi. Hôn đi!!! "
Cô ngại ngùng không biết phải làm sao thì anh nâng cằm cô lên và hôn nhẹ môi cô. Mặt cô đỏ như trái cà chua rồi đứng ngơ ở đấy vài giây. Mọi người hò hét, cánh phóng viên thì thi nhau chụp lấy chụp để. Xong những nghi thức kết hôn, các quan khách cùng hai người họ di chuyển đến chỗ bày tiệc rồi họ ở đó tiếp khách đến mãi tối mới bắt đầu lên xe trở về. Cô và anh trở về biệt thự riêng của anh. Cô cùng anh đi vào nhà mà không biết ngay lúc đó sẽ là đieme bắt đầu của sự bất hạnh. Cô ngơ ngác hỏi anh:
- " Phòng tôi ở đâu? "
- " Ở góc bên trái cạnh góc bếp. Ở đây không có người hầu nên chưa ai dọn dẹp phòng cho cô đâu. "
- " Ừm. " - Cô trả lời rồi túm váy đi về phòng.
- " Chúng ta kết hôn chỉ là do hai bên gia đình thôi, đừng ảo tưởng cô thật sự là vợ chính thức của tôi. "
Cô buồn bã khẽ gật đầu rồi chạy về phòng của mình. Phòng của cô thật sự rất bẩn. Trên trần nhà bám đầy những tơ nhện, khắp phòng đều là bụi bặm, cứ như chưa có ai ở vậy. Giường chiếu cũng rất tồi tàn so với mấy gian nhà bên ngoài. Cứ như là... phòng cho người hầu vậy. Đúng vậy cô làm gì có tư cách sống trong căn nhà đẹp đẽ đó chứ. Tới tận bây giờ cô mới nghĩ tới thân phận của mình sao xứng nổi với anh nhỉ. Gả cho anh, vậy là cô đã hời lắm rồi còn mong muốn gì nữa chứ. Cô đi thay đồ và bắt đầu dọn dẹp lại phòng của mình.
Cô dọn dẹp cật lực hơn một tiếng đồng hồ, căn phòng cuối cùng cũng có một chút đẹp đẽ và chính do mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi đi tới bếp làm đồ ăn sáng cho anh. Anh đi xuống tầng chẳng đoái hoài gì đến cô mà ra thẳng cửa. Cô gọi:
- " Anh không ăn à? "
Anh ta chẳng quan tâm mà đóng sầm cửa lại. Cô cũng đã quen với sự phớt lờ của anh mà chẳng thay đổi tâm trạng, cứ tiếp tục làm đồ cho mình ăn. Ăn xong cô lại đeo găng tay, bịt khẩu trang bắt đầu dọn dẹp lại toàn bộ ngôi nhà này. Mãi tận đến trưa, cô thu gom một đống rác bụi rồi dừng ở trước cửa phòng anh. Cô ngẫm nghĩ một lúc không biết có nên vào đó dọn dẹp không rồi rốt cuộc cũng bỏ qua căn phòng đó. Cô mệt mỏi nằm xuống ghế sofa. Thì lại phát hiện cách bố trí căn nhà thế này thực sự không đẹp mắt đối với một nhà thiết kế thời trang như cô. Vậy là lại có thêm việc để cô làm rồi. Làm việc như thế này giúp cô quên đi những gì không vui vẻ khi nghĩ tới anh.
Nên là.... Hãy làm việc thôi!!
...☆~= Hết Chap 7 =~☆...