Bây giờ hai đứa trẻ mới thấy lạnh sống lưng mà quay đầu lại. Vũ Lạc Y đứng chống tay từ bao giờ dùng ánh mắt giận dữ nhìn chúng. Hai đứa trẻ đành cười trừ dang tay chạy đến chỗ cô:
- " Mẹ!! "
Cô cũng chỉ đành bất lực mà ôm hai đứa trẻ ngồi lên ghế sofa tiếp. Tụi nhỏ lại dùng anh mắt vui vẻ nhìn Cố Trạch Vũ:
- " Ba thấy bọn con xử cô ta thế nào? "
Anh bế lấy Vũ Hạ Thiên sang mình và nói:
- " Rất tốt, bọn con cũng sắp được gặp cụ nội rồi đấy. "
- " Con chưa bao giờ gặp cụ nội, sắp được gặp rồi, ye " - Vũ Mộng Kỳ vui vẻ nói với mẹ.
Cô và anh nhìn nhau cúi đầu xuống lắc đầu. Hoắc Cận Thâm cùng Mục Diệp Hạc ngồi cạnh không khoi kinh ngạc:
- " Đây là con hai người sao?! "
Trịnh Thiển Đằng nói:
- " Họ còn kết hôn rồi chứ nói gì có con. Tôi không hiểu sao cô có thể tha thứ cho anh ta được. " - Anh ấy nhìn Vũ Lạc Y
Cô chỉ biết cười mà không biết nên trả lời thế nào. Hai đứa trẻ thì lại rất khó hiểu ngoái đầu sang hỏi anh ấy:
- " Ba mẹ con sao ạ? "
Anh ấy xua xua tay biểu hiện không sao cả. Hoắc Cận Thâm vẫn đang ngơ ngác ngồi thẫn thờ đó:
* Vậy mà thật sự kết hôn rồi! *
...----------------...
Dương Thiên Du sau khi rời khỏi bữa tiệc lập tức gọi điện cho bà nội anh kể lể:
- " Bà ơi, anh Trạch Vũ lại chạy đến chơi với con nhỏ quê mùa Lạc Y đó rồi. Cô ta làm việc trong Kỳ Thiên. Bà đòi lại công lý cho cháu với. Huhu! "
Bà anh nói bằng giọng yêu chiều mà tức giận:
- " Được rồi, mai bà sẽ đến Kỳ Thiên đề nghị đuổi việc cô ta. "
Sau buổi tiệc, Hàn Mạc Kỵ đi nhờ xe cô và anh cùng bọn nhỏ. Cô hỏi cậu ta:
- " Anh có muốn có một công việc không? Ở đây thì chí ít cũng phải có một công việc ổn định. "
- " Cô nói vậy là muốn tìm việc cho tôi hả? "
- " Nếu anh có năng lực. "
- " Trước kia tôi chưa bao giờ thất bại trong công việc nào cả. "
- " Kỳ Thiên đang thiếu một vị trí giám đốc Marketing. Nếu như lời anh nói tự tin với mình như vậy thì đến phỏng vấn đi. "
- " Được "
Cố Trạch Vũ ngồi bên cạnh bị lơ khó chịu kéo tay cô. Cô nhìn anh rồi lại ngoảnh đầu lại nói chuyện với cậu ta. Hai đứa trẻ nhìn thấy cũng phải phì cười mà vỗ vai bố với khuôn mặt thấu hiểu mọi thứ:
* Đời mấy lần được cảm nhận cảm giác này, chúc mừng bố! *
Vũ Mộng Kỳ trườn lên cậu ta:
- " Chú thấy dì Đường thế nào? "
Vũ Lạc Y cũng sáng mắt ra hóng. Cậu ta nói:
- " A đến nhà rồi, tạm biệt! "
Anh dừng xe cho cậu ta xuống. Bấy giờ cô mới để ý đến anh:
- " Sao vậy? "
Anh mặt tối thui đáp:
- " Em nói chuyện thật vui vẻ quá à!! "
- " Hả? "
Hai đứa trẻ bất lực tự vỗ vào đầu mình cảm thán sự NGÂY THƠ và NGỐC NGHẾCH của mẹ chúng. Cố Trạch Vũ cũng thật sự bất lực mà bỏ qua:
- " Hôm nay anh ngủ nhà em nha, đi thuê khách sạn phiền lắm. "
- " Được thôi! " - Cô vẫn vui vẻ trả lời mà chẳng nghĩ gì nhiều.
Tại nhà cô, cô nói với anh:
- " Hôm nay anh ngủ sofa nha. Em với tụi nhỏ đi ngủ đây. "
Nhìn lại đồng hồ vậy mà cũng 10 rưỡi rồi. Bốn người ổn định lại vị trí và ngủ thiếp hết đi.
Sáng hôm sau, cô sau một giấc ngon lành tối qua thức dậy một cách sảng khoái. Cô ngồi dậy và vươn vai, định đánh thức hai con dậy thì phát hiện chiếc giường hơi trống vắng. Cô vội vã chạy đi tìm bọn nhỏ thì thấy ba bố con bọn họ chen chúc nhau ngủ ở ghế sofa ngoài phòng khách. Cô nhanh tay lẹ mắt vớ lấy cái điện thoại rồi chụp hình họ.
Đến khi ba người họ đồng loạt thức dậy thì cô đã nấu ăn xong. Cô hỏi:
- " Sao ba bố con nhà con lại ra hết ngoài này ngủ vậy? "
Tụi nhỏ đồng thanh:
- " Chả do mẹ đá ba người bọn con ra đây hả? "
- " Cái gì? Mẹ sao? "
...----------------...
...Diễn biến buổi tối bất ổn hôm qua:...
Khi cô đã ngủ say, Cố Trạch Vũ lén lút bước vào trong phòng. Vũ Mộng Kỳ cùng em trai hợp lực đẩy mẹ từng chút từng chút một qua mép giường. Anh chạy đến nằm cạnh Hạ Thiên. Định đánh một giấc say tới sáng thì đột nhiên cô cựa quây vung tay vung châb khắp nơi đạp anh xuống đất. Cô lại nhích vào giữa giường mà khua tay múa chân. Vũ Hạ Thiên cũng bị mẹ tống xuống giường.
Bây giờ trên giường chỉ còn cô và Vũ Mộng Kỳ vẫn đang say giấc. Hai người kia rơi xuống đất đã đứng dậy bất lực nhìn họ. Chẳng được bao lâu, cô lại tiếp tục đá chăn, đá luôn cả Vũ Mộng Kỳ xuống đất cùng hai người kia. Hạ Thiên không nhịn được mà cười chị rồi nói thầm:
- " Hay ba bố con mình ra ngoài kia chứ ở đây nguy hiểm quá. "
Ba người họ đều đồng ý rồi lần lượt ra khỏi phòng cùng cái chăn cô đá đi nằm chật chội trên chiếc ghế dài đó.
- " Vậy là chuyện đêm qua như vậy đấy. " - Kết thúc hồi tưởng Vũ Mộng Kỳ kể lại cho mẹ.
Cô có chút xấu hổ nói:
- " Bình thường đâu có vậy đâu. Thôi mọi người đi đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng đi. Bữa sáng hôm nay hơi bị ngon nha. "
- " Dạ. "
...☆~= Hết Chap 40 =~☆...
Au: Trong khoảng thời gian này mình đi học rất nhiều luôn nhưng lúc về thấy bình luận của mấy bạn khiến mình rất có động lực. Xin trân thành cảm ơn những bạn đã quan tâm đến bộ truyện này. Sau này mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, cho ra một tác phẩm thật hay. Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình và theo bộ truyện này đến những chap cuối cùng nha!! Cảm ơn mọi người rất nhiều ♡♡♡