Một lúc sau, anh đi xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn chờ cô nấu. Ngửi thấy mùi khét khét, anh vội vàng chạy ra:
- " Cô làm cái gì đây hả? Cháy hết nguyên con cá rồi. "
Cô liếc mắt lên trời làm bộ không biết không nghe thấy gì hết cho đỡ mất mặt cái danh là con gái thùy mị nết na. Cô nói với anh:
- " Có phải lúc nào tôi cũng nấu ăn đâu, không biết làm. "
Anh xua xua tay với cô:
- " Thôi đi ra bàn giùm tôi. "
Cô như lời anh nói ra bàn chờ, miệng nói thầm:
- " Để tôi xem. "
Một lúc sau, anh mang ra vài món ăn màu sắc hấp dẫn, tự cao nói:
- " Cô nên thấy vinh dự khi là người đầu tiên được ăn món ăn tôi nấu đi. "
Cô suy nghĩ rồi bất ngờ nói to:
- " Lần đầu tiên?! "
Anh gật đầu, mặt vẫn dương dương tự đắc. Cô cười khinh:
- " Tôi còn nấu ăn đến 5 lần. "
Anh vẫn giữ bộ dạng đó chỉ vào món ăn nói:
- " Cô ăn thử đi là biết ai hơn ai. "
Cô gắp một miếng to lên ăn thử, nhai nhai rồi gật đầu:
- " Hm... Cái này cũng... " - Đột nhiên cô chạy đi nôn hết vào bồn rửa bát rồi nói tiếp:
- " Đắng đắng, cay cay, mặn mặn, đại loại là chẳng ra cái gì! "
Anh không tin cũng thử một miếng to rồi như sao chép cô líc nãy chạy ra bồn rửa bát rồi nôn thốc nôn tháo. Anh và cô cùng nói với nhau:
- " Hay có gì gọi đồ về ăn đi. "
Cô cầm điện thoại lên gọi những món cô thích. Đợi một lúc sau thì họ giao đến. Hai người vừa ăn vừa nói với nhau:
- " Hàn Mạc Kỵ, ngôi sao trên eo anh là bẩm sinh đã có sao? "
- " Cũng không hẳn nhưng nó có từ khi tôi còn là trẻ sơ sinh. "
Nói rồi, anh lại trầm ngâm:
* Rõ ràng nó là thứ mà chỉ có ở hoàng gia Anh, sao cô ấy lại có?! *
Cô thấy anh cứ bần thần như vậy mới hỏi thêm:
- " Anh có sao không? "
Anh xua tay:
- " Không sao, hay kể về quá khứ của cô đi. "
- " Tôi nhớ không rõ đâu nhưng mà có vẻ bố mẹ tôi không thích tôi lắm, luôn chửi rủa và ép buộc tôi, tôi từng đi tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà nhưng không có nổi một tấm ảnh của mình trước năm 3 tuổi mà khoe với bạn bè. Bố mẹ dần dần thì cứ cãi nhau rồi không còn để ý đến tôi nữa. Họ nói cái gì mà 'Đồ con bị bỏ rơi' khiến tôi cũng không hiểu nổi. Rồi cũng đến lúc bố mẹ tôi đánh đập nhau, bố tôi dùng chai bia đánh vào đầy mẹ tôi khiến bà mất máu rồi không qua khỏi, ông ta bị đưa vào tù và bị ám ảnh tâm lý, nhà cũng bị người ta siết đi trả nợ. Tôi không còn muốn liên quan gì tới họ nữa. Sau này tôi gặp được chị Lạc Y, chị ấy là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tôi, chị ấy quan tâm tôi, cho tôi biết yêu thương và gia đình là như thế nào. Nhưng chị ấy thì khổ quá! Anh ta đã để chị ấy tự sát mà chẳng thèm quan tâm. Chị ấy sống lương thiện mà thoát được một kiếp rồi mở công ty ở đây, bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi nói hơi nhiều nhỉ, kể về anh đi. " - Cô lau đi hạt nước mắt đang rưng rưng rồi quay sang nói với anh.
- " Tôi là một công tử nhà giàu, đối với mọi người có lẽ đó là việc vui vẻ nhưng mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lạu nhiều việc khiến tôi chán ngấy, hơn nữa còn phải bày ra bộ mặt vui vẻ cho bọn họ xem. Rồi phải như thế này, phải như thế kia, thời gian còn lại thì bị nhốt trong một ngôi nhà to lớn chẳng có nổi một người bạn thật sự, ba mẹ thì bận việc cũng chả ai quan tâm tới tôi, họ còn có một ánh mắt đau buồn khi nhìn thấy tôi. Phần kỳ ức trước năm tôi 5 tuổi, tôi không thể nhớ được gì. Còn bây giờ thì... Tôi trốn ra đây này! "
- " Anh và tôi cũng hơi giống nhau nhỉ? "
- " Nếu tôi nói cô thật sự không phải con ruột của bố mẹ cô thì sao? "
- " Hả? " - Cô đang lau tay nên không nghe rõ.
- " Không có gì "
...----------------...
Hôm sau Đường Lộ Khúc đi làm như bình thường, thấy một đoàn người đáng trước cổng công ty đoan trang thì cũng không để ý gì nhiều mà đi lên phòng chủ tịch. Một lúc sau, nhân viên lên thông báo với Vũ Lạc Y:
- " Chủ tịch! Ở bên dưới có người Tô Thị cùng cả nhà Tô Gia bọn họ. Họ cứ vênh váo bước vào rồi nói đây là công ty của con gái bọn họ. Họ cứ nhất quyết đòi gặp cô! "
Cô nói với cô nhân viên:
- " Đưa họ vào phòng tiếp khách, chuẩn bị trà cho gia đình 4 người nhà bọn họ. Tôi nghĩ họ sẽ thật sự bỏ qua nhưng kết quả vẫn tìm đến. Tôi cá cũng chẳng phải mục đích tốt đẹp gì. Họ mấy ngày nay liên tục gửi thư hợp tác với cũng ta với tỉ lệ chia lợi nhuận 9 - 1! "
Cô nhân viên vội vàng thông báo cho tiếp tân rồi chuẩn bị phòng tiếp khách. Đường Lộ Khúc đang ở bên phòng thư kí cũng biết tin mà chạy tới hỏi cô:
- " Chị Lạc Y, chị muốn gặp họ sao? "
Cô gập gầu và nói với cô ấy:
- " Đến lúc rồi thù vẫn phải gặp thôi. Để chị xem họ làm cái gì! "
Như lời cô nói, Tô gia được đưa vào phòng tiếp khách. Một lúc sau cô cũng bước vào và ngồi xuống đối diện bọn họ. Họ không đợi được mà mở miệng nói:
- " Lạc Y, bố mẹ và các em đến đây gặp con, muốn nhận lại con làm đại tiểu thư Tô Gia, con có đồng ý không? "
...☆~= Hết Chap 36 =~☆...