Sáng hôm sau, cô mệt mỏi tỉnh dậy, nhìn trên ghế sofa trong phòng mình là Cố Trạch Vũ đang ôm hai đứa con mà ngủ say giấc. Cô khá bất ngờ nhưng lại có một cảm giác an toàn đến lạ thường. Cô đứng dậy cầm chăn đắp cho ba người họ. Cố Trạch Vũ tỉnh giấc và nói:
- " Em dậy rồi hả, đã hết sốt chưa? Xin lỗi vì tự ý ở lại nhà em. "
Cô cười:
- " Không sao. Không có anh ở đây các bọn chúng cũng chẳng biết làm sao. Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. "
Nói rồi cô đi vệ sinh cá nhân rồi vào bếp làm bữa sáng. Cố Trạch Vũ theo ngay sau và nói với cô:
- " Lạc Y, chúng ta quay lại được không? "
Cô im lặng không trả lời. Anh nói:
- " Anh sẽ giải quyết chuyện hôn lễ do bà anh sắp đặt này. Liệu lúc đấy, em có thể công khai thân phận không? "
- " Tôi giấu thân phận đi là để anh không tìm thấy tôi và bọn trẻ. Bây giờ cũng không cần nữa, đương nhiên có thể công khai. "
- " Em nói rồi đó, em đồng ý sau vụ này sẽ quay lại với anh. " - Anh vui vẻ nói lớn.
Cô cười:
- " Ấu trĩ. Tôi không có nói vậy. "
Vũ Mộng Kỳ mơ màng bước ra, cầm theo con gấu bông và nói:
- " Mẹ? Con có ba rồi sao? "
Cô đi tới và bế Mộng Kỳ lên:
- " Không, con vẫn chưa có đâu. Dậy đánh răng rửa mặt đi. Mẹ đưa con đến trường. "
Vũ Hạ Thiên cũng bước giơ hai tay ra tới:
- " Mẹ? Con cũng muốn bế. "
Cô khó xử, trong người cô đang mệt, bế nguyên Vũ Mộng Kỳ đã khó rồi. Cô định nói với con:
- " Hạ Thiên, mẹ... "
Đột nhiên, Cố Trạch Vũ tiến tới và bế lấy Vũ Hạ Thiên, cũng đỡ lấy Vũ Mộng Kỳ đang mơ màng ngủ gật trên vai cô và nói:
- " Để anh. "
Cô để anh đưa bọn trẻ đi vệ sinh cá nhân rồi tiếp tục làm cơm. Anh nói với chúng:
- " Dậy đi nào, hôm qua ai đó còn nói sẽ bảo vệ cho mẹ con cơ mà. Còn có ai đó nói sẽ chăm sóc cho mẹ con nữa. Hai vị tướng sĩ sao lại như thế này được. "
Hai đứa trẻ đồng thanh:
- " Mẹ có ba bảo vệ, mẹ có ba chăm sóc. Bọn con không làm cũng được. "
Anh cười thành tiếng rồi nói:
- " Thôi dậy đi nào, hôm nay đi học về ba với mẹ đưa ra công viên chơi. "
Chúng mắt như thấy kim cương đều lóe sáng cả lên nhìn anh rồi nhảy xuống cùng nhau vệ sinh cá nhân. Khi đã xong, chúng ngồi vào bàn ăn vui vẻ nói:
- " Hôm nay bố với mẹ đưa đi chơi. Hôm nay bố với mẹ đưa đi chơi. Hôm nay bố với mẹ đưa đi chơi. La la la ~~ "
Cô vô tình nghe được và tò mò:
- " Mẹ nói là sẽ đưa bọn con đi lúc nào sao? "
Hai đứa trẻ ngây ngô trả lời:
- " Nhưng ba nói vậy. "
- " Đó chưa phải là ba các con. "
- " Mẹ, ba giống y hết Hạ Thiên, khôbg phải là ba thì là gì? " - Mộng Kỳ nhanh mồm nhanh miệng nói.
Cô cứng họng, chẳng biết trả lời sao. Anh đến ngồi vào bàn ăn và nói:
- " Anh hứa với bọn trẻ rồi. Chiều nay em tan làm, anh sẽ đón em rồi cả nhà cùng đi chơi. "
Cô vui vẻ nói nhỏ:
- " Anh lấy đâu ra từ cả nhà vậy chứ? "
- " Từ anh là bố bọn trẻ và là vị hôn phu của em. "
Cô không cãi lại hứ một cái rồi quay đi.
- " Để tý anh đưa em và bọn trẻ đi, tiện chiều về đón em luôn. Đừng lo, anh đổi xe rồi. "
- " Được. "
Ăn sáng xong, anh đưa bọn trẻ đi học. Cô bây giờ mới tò mò hỏi:
- " Cố Thị các anh không có việc sao? "
- " Hiện tại Cố Thị vẫn đang khá bình yên không có dự án nào cần đích thân anh tham gia cả. "
Đến cổng công ty cô, cô bước xuống xe định đóng cửa thì anh kéo áo cô lại, đưa cho một túi thuốc và nói:
- " Em đang bệnh, đừng làm việc quá sức, nhớ uống thuốc đầy đủ. Bên trong có kẹo ngậm kèm rồi, không sợ đắng đâu. "
Thấy anh quan tâm và nhớ thói quen uống thuốc ngậm kẹo của cô vậy thì lại có chút ỷ lại rồi. Cô tươi cười nhận lấy rồi đóng cửa xe. Anh thò đầu nói vọng ra cửa sổ xe ô tô:
- " Nhớ những gì ta đã hứa nhá!! "
Cô vẫy tay:
- " Biết rồi!"
...☆~= Hết Chap 28 =~☆...